Khi nói ra tất cả trong lòng Thời Quân Dao có chút thoải mái, như đã chút được gánh nặng rất nhiều năm, cảm giác nghẹn khuất này dường như nó thuộc về một người khác mà cũng như là của chính nàng.
Mạc Ảnh Quân vẫn luôn không rời mắt khỏi Thời Quân Dao, lúc hắn thấy ánh mắt Thời Tịnh Kỳ thay đổi, trong đó lóe lên tia hận thù, nàng ta vừa hét lên một tiếng nhào tới phía của Thời Quân Dao, Mạc Ảnh Quân liền xông lên đạp Thời Tịnh Kỳ văng ra xa. Kéo Thời Quân Dao ôm vào lòng.
Lực đá của Mạc Ảnh Quân rất mạnh, Thời Tịnh Kỳ bị đá văng ra xa thân mình đập lên cột phun ra một ngụm máu, người cũng chỉ còn chút hơi tàn. Thời Quân Dao không giám nhìn thẳng, Mạc Ảnh Quân thấy nàng không ổn liền nửa ôm nửa dìu nàng ra ngoài. Mạc Ảnh Quân tưởng nàng bị dọa sợ liền ôm an ủi, Thời Quân Dao gắng gượng nói không sao.
Ai ngờ vừa về tới Thần Vương phủ Thời Quân Dao bước xuống xe ngựa thấy trời đất bỗng quay cuồng, nàng ngã nhào về phía người Mạc Ảnh Quân ngất đi. Mạc Ảnh Quân hoảng hốt lập tức ôm nàng vào trong, la lớn gọi La Thần y.
Nửa canh giờ sau.
Mạc Ảnh Quân ngồi nhìn chằm chằm La Thần Y bằng ánh mắt như lưỡi dao
sắc bén.
La Thần y bị nhìn tới chột dạ: “Chuyện này Vương gia, Vương gia cũng phải hiểu cho lão phu! Tiêu gia còn mỗi mình ngài làm hậu nhân, lão phu không thể..."
“Vậy là ông liền lừa ta?”
Thời Quân Dao nhìn Mạc Ảnh Quân lôi La Thần y ra ngoài rồi lại nhìn xuống bụng mình, cảm thấy thật là kỳ diệu. Hai người về kinh được một tháng Thời Quân Dao cảm thấy trong người mệt mỏi, luôn cảm thấy buồn ngủ. Nàng không giám nói với Mạc Ảnh Quân sợ hắn lo lắng, cũng lo lắng bản thân còn di chứng dù sao nàng cũng đã từng hôn mê ba năm. Cho tới hôm nay nàng ngất xỉu ở trước cửa phủ.
Tới khi tỉnh lại mới biết nàng đã mang thai gần một tháng. Mạc Yến Tâm từ bên ngoài chạy vào thấy Mạc Ảnh Quân đang ngồi nhìn La Thần y ở sảnh, bên trong Thời Quân Dao khuôn mặt nhợt nhạt nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, bên cạnh còn có Từ thị.
Mạc Yến Tâm lo lắng chạy tới, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay nàng. “Mẫu phi... mẫu phi người sao vậy? Người bệnh sao?” Bé leo lên giường muốn đưa tay sờ trán nàng. Nhưng do thân hình quá nhỏ, bé bị trượt suýt chút thì đụng vào bụng nàng.
Từ thị hoảng hốt đón lấy bé, Mạc Yến Tâm ngơ ngác nhìn Từ thị. “Ngoại tổ mẫu, mẫu phi bị làm sao vậy?” Sao không cho bé chạm vào mẫu phi.
Từ thị bế bé trong lòng kiên nhẫn giải thích: “Mẫu phi không sao hết, chỉ là mẫu phi con có đệ đệ muội muội trong bụng, nên không thể đụng mạnh vào bụng mẫu phi con được.
Mạc Yến Tâm nhìn Thời Quân Dao như để xác nhận, Thời Quân Dao gật đầu: “Tâm nhi sắp có đệ đệ muội muội rồi con có vui không?”
Mạc Yến Tâm vẫn chưa hiểu có đệ đệ muội muội là có ý gì, nhưng hôm nay bé cùng chơi với hai tiểu cữu cữu chỉ lớn hơn bé vài tháng tuổi, hai tiểu cữu cữu gọi nhau là ca ca đệ đệ, bé cũng muốn có người cùng chơi như thế. Mạc Yến Tâm rụt rè hỏi: “Con có thể chạm vào bụng mẫu phi được không?”
“Đương nhiên có thể rồi, nào lại đây!” Từ thị bế bé lại gần.
Mạc Yến Tâm cẩn thận nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng. Lúc này Mạc Ảnh Quân đi vào trong, hắn nói: “Nhạc Mẫu, con có thể phiền người trông Tâm nhi giúp con một lát không?”
Từ thị dắt tay Mạc Yến Tâm ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người, Mạc Yến Tâm nhìn ngoái về phía sau. Từ thị nhẹ nhàng dỗ dành bé, Mạc Yến Tâm nói: “Ngoại tổ mẫu con muốn tìm đại cữu cữu!” Bé muốn hỏi Thời Vân Triệt một số chuyện.