Rời Thọ Khang Cung Thời Quân Dao nhớ tới Thời Tịnh Kỳ, nàng muốn đi gặp nàng ta. Mạc Ảnh Quân hỏi tại sao?
Thời Quân Dao trả lời: “Có lẽ muốn tất cả đều có một cái kết đi!” Thời Quân Dao muốn biết gì sao Thời Tịnh Kỳ hận nàng tới vậy.
Dọc đường đi cung nữ dẫn đường nói cho hai người nghe về tình hình của Mạc Phong Tức và Thời Tịnh Kỳ. Thời Tịnh Kỳ ngày đó bị Mạc Ảnh Quân cho người đưa tới chỗ của Mạc Phong Tức, hai người lúc đầu còn bình thường sau đó ngày ngày cãi nhau. Nghe nói Mạc Phong Tức dùng lẽ quân thần đối đãi với Thời Tịnh Kỳ, bắt nàng ta hầu hạ từ chuyện nhỏ nhất, vì chẳng có cung nữ nào ở đó. Thời Tịnh Kỳ không chịu được nên bắt đầu phản kháng, ba năm qua họ không cãi nhau thì là đánh nhau.
Mạc Ảnh Quân không giết, Mạc Phong Tức lại tưởng mình là thứ gì đó ghê gớm lắm nên vẫn không biết sợ. Thời Tịnh Kỳ bị đưa ra sảnh lớn, trên chủ vị Thời Quân Dao ngồi bên cạnh Mạc Ảnh Quân.
Thời Tịnh Kỳ thoạt nhìn có chút thảm hại, đầu tóc tán lạn còn có vết bầm tím cũ mới trên khuôn mặt. Khi nhìn thấy Thời Quân Dao, Thời Tịnh Kỳ như nhìn thấy ma quỷ nàng ta hét lên sau đó chỉ về phía Thời Quân Dao: “Ngươi...ngươi là người hay ma?
“Ngươi nói xem?”
Thời Tịnh Kỳ dừng lại đôi chút sau đó cười lớn: “Ngươi đúng là âm hồn không tan, đã ngã từ nơi cao như thế mà lại vẫn không chết”
“Ta có điều tới tận bây giờ vẫn không hiểu được! Thời Tịnh Kỳ sao ngươi lại hận ta tới vậy.”
Thời Tịnh Kỳ gào lên: “Tới bây giờ ngươi vẫn hỏi tại sao sao? Là tại ngươi, tất cả là tại ngươi! Từ nhỏ ta đã biết ngươi và ta khác biệt, đám nô tài trong phủ chỉ biết ngươi là chủ nhân, còn ta thì bọn họ phớt lờ. Vì cha ngươi tài giỏi, mẹ ngươi sinh ra trong nhà quyền quý, nên tất cả những điều tốt đẹp nhất họ đều dành cho ngươi đầu tiên. Cùng là nữ nhi nhưng ta bị phân biệt đối xử, còn ngươi thì được yêu thương chiều chuộng. Đến ngay cả người ta thích ngươi cũng muốn giành với ta, rõ ràng là ta hơn ngươi về tất cả vậy mà ai cũng chỉ xoay quanh mình Thời Quân Dao ngươi. Đến cả người đang ngồi bên cạnh ngươi kia, cũng là phu quân của ta..”
Thời Quân Dao thật sự nghe không nổi nữa, nàng đứng dậy lại gần tát vào mặt Thời Tịnh Kỳ một cái thật mạnh. “Thời Tịnh Kỳ ngươi đúng là kẻ điên luôn nghĩ mình là người bị hại. Nói cho ngươi hay Mạc Ảnh Quân là phu quân của ta, của Thời Quân Dao ta! Là ngươi cùng với cái người mà ngươi thích đó đã làm nên chuyện này, không phải ngươi quên chứ. Là ai đã muốn bọn ta ở bên nhau, cũng cảm ơn hai ngươi đã làm như thế.” Thời Quân Dao dừng một lúc nhìn sâu vào mắt Thời Tịnh Kỳ.
“Ngươi sinh ra đã tốt số, ngươi hiểu làm sao được chứ? Hiểu làm sao được những người như ta phải chật vật để thay đổi số mệnh. Cả nhà ta cũng đã đều bị đày đi phương Bắc lạnh lẽo, cả đời đến cả cơ hội ngóc đầu dậy cũng không có. Tất cả không phải do ngươi ban cho sao?” Thời Tịnh Kỳ ôm mặt không phục hét lên.
“Thời Tịnh Kỳ số mệnh là thứ không ai có thể biết trước được, ta mệnh tốt là lỗi của ta sao? Ngươi mệnh khổ cũng là lỗi của ta sao? Không phải, lỗi là ở sự đố kỵ của ngươi! Ta đã từng xem ngươi là tỷ muội mà đối đãi, còn thân hơn cả với phụ mẫu. Ngươi chỉ lo nhìn vào những thứ của người khác mà quên rằng ngươi cũng đã từng có rất nhiều thứ, là chính ngươi đã đạp đổ tất cả, ngươi vì sự đố kỵ của chính mình, đánh mất tất cả, chứ không do ai hết. Chỉ do chính bản thân ngươi.” Thời Quân Dao đã từng thật sự rất tốt với Thời Tịnh Kỳ, nhưng với Thời Tịnh Kỳ thì tất cả những điều tốt đẹp mà Thời Quân Dao mang lại chỉ là bố thí. Thời Quân Dao thấy Thời Tịnh Kỳ này có chút giống Thái hậu.