Giang Di thấy cô nghi hoặc, không thể không lo lắng:''Cậu nghĩ xem, tháng này cậu đến kì chưa.''
Lý Mộng Nghiên suy nghĩ một lúc mới lẩm bẩm:''Chu kì của mình vào giữa tháng, nhưng hình như ... tháng này ... chưa ... có.''
Giang Di phấn chấn hẳn lên, cao giọng:''Vậy khả năng có rồi đấy, chúng ta đi kiểm tra xem.''
''Chưa biết có hay không, đừng kích động vội. Hay là cậu xem có hiệu thuốc nào, mình vào mua mấy que thử thai thử trước.''
''Như vậy cũng được.''
Cô trấn an Giang Di như vậy nhưng thật ra trong lòng cô đã cuộn cuộn từng đợt sóng kích động rồi.
Giang Di cầm lên đọc hướng dẫn:''Trong này ghi là thời gian cho kết quả chính xác nhất là vào buổi sáng. Bây giờ thử cũng được nhưng đồ ăn có thể làm sai kết quả. Chờ đến sáng mai đi, sáng đúng hơn.''
''Giờ đi về nhé.''
''Ừm về thôi.''
''Mình sắp trở thành bác gái rồi 'ha ha''
''Cậu với anh mình cũng phải nhanh lên, hai người đã bên nhau mấy năm rồi đó. Cậu cũng phải nghĩ cho ông anh đã hơi lớn tuổi của mình nữa chứ''
Giang Di rất vui vẻ:''Xét thấy biểu hiện gần đây của anh ấy khá tốt, mình sẽ cân nhắc xem thời điểm nào thích hợp. À đúng rồi, các cậu vẫn chưa tổ chức hôn lễ nhỉ, hay là chúng ta làm chung đi, kiểu hôn lễ tập thể đó.''
''Được đấy, tổ chức một lần xong liền hai cặp đôi, mọi người cũng đỡ vất vả. Hai chúng ta còn có thể chụp ảnh cưới đôi. Nghĩ thôi đã thấy mong chờ rồi. Chờ chồng mình bớt bận rộn, mình sẽ bàn bạc lại với anh ấy.''
''Quyết định vậy nhé.''
Xe vừa tầm tới cổng biệt thự của Lý Mộng Nghiên.
''Vào nhà chơi một lúc không.''
''Mình về luôn đây, cậu nghỉ ngơi đi, mắt sắp không mở nổi luôn rồi kìa.''
''Lái xe cẩn thận nhé. Moazz''
''Moaz, bye''
Lý Mộng Nghiên tâm trạng vui vẻ, hai cô còn hôn gió tạm biệt nhau.
Cô nghĩ mình sẽ kích động không ngủ được, nhưng sau đó lại chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
Khi tỉnh lại thì đã đến năm giờ chiều. Bên ngoài cửa sổ chỉ còn lại chút nắng nhạt. Lý Mộng Nghiên cầm đồ lên đi tắm, cơ thể được ngâm trong bồn nước ấm, thơm mùi tinh dầu hương đào. Ngâm nửa tiếng, cơ thể thoải mái không ít.
Tắm xong lại thấy đói, thời gian này cô rất nhanh đói, nhưng khi ăn lại không thấy ngon miệng. Cái bụng không được no nê, tâm trạng cũng buồn bực theo.
Lý Mộng Nghiên đi xuống nhà ăn, nhìn thấy một bàn thức ăn đầy đủ mỹ vị, sắc hương đủ cả. Đều là những món trước đây cô thích ăn nhưng hôm nay chỉ thấy bụng nhộn nhạo.
Mới đứng ở cửa phòng ăn, mùi thức ăn bay đến đã làm cô suýt không nhịn được mà nôn tại chỗ. Lý Mộng Nghiên không đi vào nữa mà ra sofa ngoài phòng khách ngồi.
Uống thêm một cốc nước ấm mới giảm đi chút khó chịu trong bụng. Đói quá, không ăn gì được như vậy thì cô biết làm sao.
Cô gọi quản gia đến, dặn dò mọi người ăn hết những món trên bàn đi, hôm nay cô không có khẩu vị.
Lại phân phó thêm nấu cho cô bát cháo trắng, không thể cứ để bụng đói như vậy được.
Bát cháo thơm phức được bưng đến, bụng lại cồn cào lên một lượt, chỉ là lần này đã đỡ hơn một chút.
Lý Mộng Nghiên bê lên bát cháo trắng vô vị, thử đút một chút vào miệng một chút, không thấy buồn nôn.
Ăn tạm vậy, ít ra còn ăn được, cứ làm đầy bụng trước đã rồi tính tiếp.
Vất vả hơn nửa tiếng mới có thể xử lý xong bát cháo nhỏ. Quản gia nhìn thấy mà lo lắng
''Bà chủ thấy không khoẻ ở đâu, tôi đưa cô đi bệnh viện.''
''Cháu không sao, chú không cần lo lắng đâu. Chỉ là hôm nay không thấy có khẩu vị thôi.''
''Nếu cô thấy không khoẻ thì phải nói ngay với tôi, không thể chủ quan được.''
''Cháu biết mà, nhưng cháu không sao đâu, chú không cần lo lắng nhé. Cháu ăn xong rồi, lên phòng nghỉ ngơi đây. Ngủ một giấc là không sao nữa.''