Một đêm này cô lại ngủ sâu giấc, không mộng mị gì. Quý Thừa An về nhà lúc nào cô cũng không biết.
Sáng sớm lơ mơ tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong vòng tay quen thuộc. Cô yên tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Đến lúc Quý Thừa An tỉnh dậy, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để đi làm cô vẫn chưa thức dậy.
Trước đây cô dù có dậy muộn nhưng khi anh dậy trước để đi làm, cô cũng sẽ tỉnh lại, nói với anh một hai câu rồi mới ngủ tiếp. Tối hôm trước vận động tốn sức thế nào thì sáng cô vẫn có thể tỉnh lại để tạm biệt anh.
Nhưng mấy hôm nay cô ngủ rất say, anh đi rồi cô cũng chưa thức dậy. Anh để lại tin nhắn cho cô thì cũng phải đến chín mười giờ sáng cô mới trả lời.
Quý Thừa An nhẹ hôn trán cô một cái, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Anh không vội rời đi mà gọi quản gia đến hỏi chuyện.
''Cô ấy mấy hôm nay có gì bất thường không.''
''Có, tôi có đề nghị đưa bà chủ đi viện nhưng bà chủ từ chối. Dạo này bà chủ ăn không ngon. Bữa tối qua chỉ ăn được chút cháo trắng. Nhưng bà chủ chỉ bảo ăn không có khẩu vị chứ người không khó chịu chỗ nào. Tôi cũng quan sát thấy bà chủ chỉ là không muốn ăn thôi.''
''Nếu chú thấy cô ấy không khoẻ thì liên lạc ngay với tôi.''
''Ông chủ yên tâm, tôi sẽ quan sát cẩn thận.''
Quý Thừa An vẫn chưa yên tâm được, lại dặn dò thêm mấy câu. Công việc quá bận rộn, lại thêm việc chuẩn bị cho hôn lễ. Anh không thể ở nhà nghỉ ngơi.
Trưa nay sẽ cố gắng về nhà ăn cơm với cô vậy.
Hôm nay cũng muộn như mọi hôm, lúc Lý Mộng Nghiên tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng. Lười biếng nằm lăn lộn trên giường một lúc.
Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng kia, cô bật dậy rồi đi đến lấy ra mấy hộp nhỏ nhỏ trong túi xách.
Hồi hộp tiếng về phía nhà vệ sinh. Một lúc lâu sau lại thẫn thờ bước ra ngoài.
Lý Mộng Nghiên thay đồ, đi xuống dưới nhà. Hiện tại cô cũng không muốn ăn uống gì, chủ muốn nhanh đến bệnh viện kiểm tra chắc chắn một lần.
Quản gia nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, mắt còn có chút đỏ như vừa mới khóc xong, lại khuyên nhủ cô đến bệnh viện kiểm tra.
Lần này cô không từ chối nữa, bảo quản gia sắp xếp tài xế cho mình. Quản gia muốn đi theo nhưng Lý Mộng Nghiên không đồng ý.
Lý Mộng Nghiên quay người bước ra cửa, cô như nhớ ra được chuyện gì đó, quay lại nói với quản gia:
''Cháu sẽ báo với Thừa An, chú không cần lo lắng đâu.''
''Bà chủ nên gọi ông chủ đi cùng, sáng nay ông chủ đã rất lo lắng hỏi tình hình của bà chủ đó.''
Ngồi trên xe Lý Mộng Nghiên vẫn chưa hết bàng hoàng. Lúc nhìn thấy hai vạch đỏ chót trong nhà vệ sinh cô đã bất ngờ đến không cầm được nước mắt.
Sau đó lại vừa cười vừa khóc, phải mất một lúc mới có thể bình tĩnh đi ra ngoài.
Lý Mộng Nghiên đã dùng đến ba que thử, hai vạch đều rất đậm, khả năng đã có là rất lớn. Nhưng vẫn phải đến bệnh viện để chắc chắn mọi thứ.
Quản gia vẫn không hết lo lắng, xe vừa đi khuất ra khỏi cổng biệt thự, ông đã mở điện thoại báo ngay cho Quý Thừa An.
''Bà chủ sáng nay sắc mặt không tốt chút nào. Tôi đã sắp xếp tài xế đưa bà chủ đến bệnh viện kiểm tra rồi.''
''Tôi biết rồi, cảm ơn chú.''
Anh dập điện thoại, quay sang báo với trợ lý huỷ cuộc họp sáng nay. Trợ lý cảm thấy công việc của mình ngày càng áp lực.
''Không phải chứ sếp, hội đồng cấp cao đều đã đợi sẵn, chỉ chờ anh đến là bắt đầu, giờ nói huỷ là huỷ sao được chứ.''
''Không thì cậu thay mặt tôi chủ trì cuộc họp đi.''
Trợ lý nhăn nhó:''Vậy sao được chứ, anh biết thừa mấy ông già đó khó đối phó thế nào mà, em làm gì đủ công lực mà tiếp chiêu chứ.''
''Vậy huỷ đi.''
''Nhưng lấy lý do là gì chứ.''
''Vợ tôi ốm, tôi phải về chăm.''
Trợ lý vò đầu bứt tóc, sếp cậu lúc nào cũng vứt cho cậu vấn đề khó nhằn, bình thường lúc nào cũng như sát thần, chỉ khổ người làm trợ lý là cậu.
Không cần biết cậu có xử lý được không. Tên sếp độc ác đã vào đến thang máy bỏ đi.