Người con gái của ai thì người ý tự lo thôi. Lý Chí Dương quay qua Lý Thừa An
''Cậu đưa em gái mình về đi, nhờ cậu chăm sóc con bé. Tớ đưa Giang Di về.''
''Cô ấy là vợ tớ, tớ phải chăm sóc tốt rồi. Hai người về đi, đi đường cẩn thận.''
''Ừm, về thôi. Từ giờ phải quản lý thật kỹ không thể để hai cô nhóc ra ngoài uống rượu như vậy nữa. Thật nguy hiểm.''
Lý Chí Dương đưa Giang Di lên xe của anh, đưa cô về. Tiếng xe dần đi xa.
Buổi tối Quý Thừa An có uống rượu nên để tài xế lái xe. Tài xế vẫn đỗ xe bên đường chờ hai người đi ra.
Lý Mộng Nghiên đã say mềm nhưng vẫn còn chút lý chí. Cô để anh dìu ra bên ngoài.
Tài xế thấy hai người họ ra thì mở cửa xe sẵn, người hơi cúi chờ họ lên xe.
Nhưng Lý Mộng Nghiên vừa ngồi vào ghế thì lấy tay bụp miệng, cổ họng khó chịu muốn nôn ra.
Quý Thừa An vội đỡ cô ra, dìu đến bên gốc cây cạnh đó, bụng rất khó chịu nhưng không nôn ra được.
Anh vẫn đứng cạnh cô, một tay vòng qua eo đỡ người tránh cho cô không bị ngã sấp xuống, một tay vuốt nhẹ phía sau lưng giúp cô bớt khó chịu.
Thấy cô không muốn nôn nữa, anh đỡ cô về phía xe, nhưng cô nhõng nhẽo không chịu lên.
''Em không muốn ngồi vào cái hộp sắt đắt tiền đó của anh. Em ngồi vào đó là em khoa chịu muốn nôn. Mệt lắm, em không muốn ngồi đâu''
Quý Thừa An kiên nhẫn dỗ dành cô:'' Giờ chúng ta phải về nhà, đêm muộn rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi nhé.''
''Nhưng mà em không muốn ngồi xe đâu, em muốn anh cõng em về cơ.''
Cô nói với giọng say rượu, vừa nói tay chân vừa khua khoắng vô cùng đáng yêu. Anh không nỡ từ chối cô.
Nghĩ từ đây về đến nhà cũng chỉ khoảng hơn 3 cây số, anh đồng ý cõng cô về.
Cô vui vẻ trèo lên lưng anh, tay vòng qua cổ ôm thật chắc. Vai anh thật rộng, cánh tay rất có lực. Được anh cõng trên lưng cảm giác rất an toàn, rất yên tâm.
Vài phút sau anh lại nghe thấy bên tai tiếng cô thút thít rất thê lương. Anh nhẹ chậm bước chân lại, nhỏ giọng dỗ cô.
Cô cất tiếng vô cùng đau lòng, cô nói anh tốt với cô như thế nhưng cô lại không biết gì về anh. Cô không biết bản thân vốn là người như thế nào. Muốn nhớ lại nhưng không thể nào nhớ được.
Cô buồn lắm, nên mới muộn rượu giải sầu, muốn anh hứa không được tức giận với cô.
''Em phát hiện ra em nghe hiểu được tiếng Anh, Pháp, Nhật. Nhưng khi muốn sử dụng lại không nhớ được cái gì nữa. Có phải trước khi mất trí nhớ em biết nhiều ngoại ngữ không.''
''Anh nghe nói lúc còn đi học, em luôn đứng ở tốp đầu, còn là hoa khôi nữa.''
''Em lợi hại như vậy à, nhưng mà em không nhớ được gì cả. Hàng ngày đến công ty cũng chỉ làm vài việc lặt nhặt. Giống một kẻ vô dụng vậy. Đồng nghiệp cũng không nhờ vả em làm hộ việc gì cả, chắc họ cũng biết em vô dụng. Nhưng mà chắc họ không biết kẻ vô dụng như em hàng tháng vẫn nhận được lãi suất tập đoàn chuyển vào tài khoản đâu. Em thấy em giống như sâu mọt vậy, ngày ngày đục khoét ở công ty...''
''Em cũng muốn nhớ lại, nhớ được bản thân đã từng lợi hại như thế nào, nhưng mà em không nhớ được. Thỉnh thoảng có nhiều kí ức xuất hiện trong đầu em, từng mảnh từng mảnh, nhưng em không biết ghép vào như nào cả. Khi tỉnh dậy đầu rất đau, lại không còn nhớ được gì nữa cả, em thấy phiền lòng lắm. Em chẳng giúp được gì cho mọi người, em giống nhue gánh nặng vậy đó...''
Cô ở trên lưng anh lải nhải rất nhiều, nước mắt cũng làm ướt một mảng âu phục trên vai anh.