Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 985: Không thiết sống nữa!



Liệt Hỏa Đại Vu hứng thú bừng bừng: "Chẳng qua thế nào?"

"Tính cách có phần tươi sáng khác biệt." Đan Không Đại Vu nói.

"Tươi sáng khác biệt cái gì?"

Đan Không Đại Vu nhếch miệng, nhìn Liệt Hỏa Đại Vu: " **! "

"Đệch!" Liệt Hỏa Đại Vu giận tím mặt: "Tên khốn này, ngươi dám mắng ta"

"Bớt giận ... Ta đang nói tính cách của con nuôi lão đại mà ... "

Đan Không Đại Vu nhớ lại, thổn thức nói: "Thật sự rất là ... Tiện ... "

Liệt Hỏa Đạ Vu nghẹn họng trân trối :...

"Tiện! Thích đắc ý! Còn thích làm màu ... " Đan Không Đại Vu nói: "Ta bèn thừa dịp hắn không chú ý, tự quyết định đánh gãy một chân của hắn ... Lão đại vẫn chưa biết ... "

Trong đại điện.

Hồng Thủy Đại Vu căn bản không để ý hai người nhàm chán ở ngoài, hắn đang chăm chú kết nối với Thiên đạo, xem xét khí vận nhân quả của mình có bị triệt tiêu hay không.

Một lúc lâu sau, hắn thở dài.

"Đậu xanh, thật khó hiểu!"

"Nhân quả đúng là có triệt tiêu một phần mười, nhưng mẹ nó tình cảm thâm hậu là cái quỷ gì ?! Cái này thì có tình cảm gì để rối rắm!"

“Họ Tả kia, nhà ngươi đúng là đồ nham hiểm! Ta đệch tổ tông ngươi ... "

"Ngươi lừa tiền của ông, phản phệ khí vận của ông, lừa nhẫn bản mệnh của ông, làm cho ông đây thiếu nợ nhân quả trời đất, bây giờ lại còn muốn ông phải tặng quà cho con trai ngươi không ngừng ?! "

"Mẹ kiếp, ngươi nghĩ rất hay đấy!"

"Sau này ... ta thèm vào mà tặng nữa ... móe ... Không chặt đứt thì làm sao được aaaaaaaa ... "

Hồng Thủy Đại Vu ngửa mặt lên trời thở dài, hắn đặt mông ngồi xuống bảo tọa, cực kỳ hối hận vì hành động của mình.

“Lúc trước ... Tại sao ta lại muốn đi Hóa Sinh Hồng Trần cơ chứ ... Đệch ông lớn ngươi!

Ngay lúc này ... Tiếng khoe khoang của Đan Không Đại Vu bị hắn nghe thấy ...

Một đại chùy gào thét lao ra.

"Ta nói sao lại không bù lại được, tên khốn ngươi thế mà lại dám đánh gãy chân của hắn! Cho ngươi đi triệt tiêu nhân quả này ... Đệch!”

Đại chùy đánh Đan Không Đại Vu bay đập vào một gốc cây ... Hắn rên rỉ không thôi.

Chân đã bị đánh gãy.

"Ông đây đi ra ngoài là bị đánh, ở nhà cũng bị đánh ... " Đan Không Đại Vu bi phẫn không hiểu ra sao.

"Ông đây không thiết sống nữa rồi !!! "

Cao Võ Tiềm Long.

Văn Hành Thiên thông báo tin tức ở biên quan xong bèn bắt đầu giảng bài.

Trọng điểm là truyền dạy lý luận tu hành, nhất là giới hạn tiếp thu lớn nhất của kinh mạch cùng với trường hợp xuất hiện thương tổn thì phải xử lý như thế nào, hắn nhắc đi nhắc lại lúc luyện công nhất định phải để ý vấn đề một vừa hai phải, biết dừng đúng lúc.

Mà ánh mắt hắn cơ bản cứ chốc chốc lại ném một cái nhìn sắc lẹm cho Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa như đứng như đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy ánh mắt của Vân Hành Thiên sắp chọc thủng một lỗ trên cái đầu trơn bóng mình.

Đúng là có tóc vẫn tốt hơn.

Vô pháp vô thiên cũng không thích hợp với trai đẹp ta đâu!

Lúc trước khi còn có tóc, hắn đâu có cảm thấy ánh mắt thầy Văn sắc bén như

thế.

"Đợi đến khi cảm thấy kinh mạch thoáng nở phải dừng việc hấp thu linh khí ngay lập tức. Đợi cho đến kinh cảm thấy kinh mạch phồng lên tới mức muốn nứt ra, lại có thêm cảm giác đau đớn kịch liệt, thậm chí mất đi cảm giác, lúc đó trên cơ bản cơ thể đã đến điểm nổ mạnh rồi."

Văn Hành Thiên búng ngón tay "bốp" một cái lên cái đầu bóng loáng của Tả Tiểu Đa, hắn nói tiếp: "Tuy nổ này không phải tự bạo nhưng đan điền của ngươi cũng sẽ tan vỡ, kinh mạch ngươi có dấu hiệu muốn vỡ, một khi xuất hiện tình trạng nổ tung, dù ngươi có là thiên tài thế nào cũng sẽ thành đồ bỏ! Biết không!”

Tả Tiểu Đa ôm cái đầu bóng loáng, đầy mặt tủi thân nói: "Thầy Văn, ngươi giảng bài cho cả lớp mà lại chỉ vào mặt ta nói nổ tung như vậy thật sự được sao ... "

Văn Hành Thiên tức giận: "Vậy ngươi nói cho ta biết, chấm máu trên người ngươi làm sao mà có? Loại điểm đỏ rất nhỏ này rõ ràng là mạch máu bị rớm máu; bây giờ da khắp người ngươi chỗ nào cũng có màu đỏ nhạt, đều là võ giả Thai Tức cảnh rồi sao ngươi còn không khống chế được tơ máu trong người bị ngấm ra? Rõ ràng là chính ngươi đã luyện đến dấu hiệu của giới hạn nổ tung mới dừng lại!"

Văn Hành Thiên nghiêm giọng nói: "Nói ngươi còn oan lắm hả? Đúng là nói cho ngươi nghe đó! Cái thứ vô liêm sỉ này! Muốn luyện đến ngày bị phá hư hay sao? Ranh con ngu dốt không biết sống chết!"

"Ngươi có biết ngươi luyện thành như vậy, chỉ cần kéo dài thêm vài phút nữa là ngươi sẽ nổ tung, sẽ thành đồ bỏ không?"

"Ngày hôm qua lúc ta đi ta đã nói ngươi đến trường học sớm một chút, còn cố ý nhắc ngươi không quần quá liều mạng! Kết quả ta không nhắc nhở còn tốt, vừa nhắc nhở là ngươi muốn biểu diễn tự bạo cho ta xem luôn?"

Văn Hành Thiên tức giận không có chỗ trút, hắn chỉ vào Tả Tiểu Đa mắng một kịp vuốt mặt, thỏa thích đầm đìa.

"Chính ngươi nói, lúc trước có phải ta đã nhắc ngươi luyện công phải một vừa hai phải rồi không? Có phải ngày hôm qua ta lại nhắc lại ngươi rồi không? Kết quả bây giờ ngươi vẫn sắp sửa nổ tung! Nhìn lại cái đầu bóng loáng quả ngươi, vô pháp vô thiên, thật sự quá giỏi!"

Tả Tiểu Đa bị mắng xanh mặt.

Trong phòng, ai nấy đều cố gắng nhịn cười, dù sao Văn Hành Thiên cũng còn ở đây nên không ai dám cười ra tiếng.

Nhưng Văn Hành Thiên đuổi Tả Tiểu Đa đi rồi, lập tức chĩa họng súng về phía nữa người khác.

“Ta không đồng ý, càng không ủng hộ phương pháp tu luyện của Tả Tiểu Đa. Nhưng đám các ngươi dựa vào đâu mà dám cười? So với Tả Tiểu Đa, các ngươi nghĩ mình chỉ kém hắn một chút thôi à ?! Hắn mà là ngu ngốc thì các ngươi còn không bằng ngu ngốc."

"Không nói tư chất, không nói cơ sở, không nói Tinh Hồn, không nói công pháp ... Chỉ nói tới thái độ luyện công, các ngươi so được với Tả Tiểu Đa sao? Dám sao sánh với hắn sao? Tư chất thiên chất của hắn là xuất chúng, nhưng còn các ngươi, có ai là không có tư chất sao? Không phải ai cũng được gọi là thiên tài à?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv