Cả lớp lại im lặng trong phút chốc, rồi lại cười phá lên lần nữa!
Lý Thành Long cười đến mức giật nảy mình, đứng lên tuyên bố dõng dạc: “Các bạn, lớp trưởng Tả đã rất nỗ lực làm tấm gương mẫu mực cho chúng ta, quả thực là hao tâm tổn trí! Cậu ấy không chỉ cạo đầu, cạo tóc gáy, lông mi, lông mày, lông mũi, lông chân, lông ngực, lông nách, hơn nữa lông ở chỗ khác, phía trước phía sau ... Cũng đều cạo sạch sành sanh rồi!"
“Phụt ... ”
“Phụt ... "
"Phụt ha ha ha ha ha ... "
“ .... Ha ha ha ha ợ ... "
Câu nói này vừa ra, sau khi cả lớp yên lặng một giây, lập tức nở nụ cười, cười đến mức đau cả bụng.
Từng học sinh nam đều cười rất phóng khoáng, còn các bạn nữ kia, dĩ nhiên là người nào cũng đỏ mặt, che miệng, giậm chân nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn vui ơi là vui.
Tất nhiên là mọi người đều hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó.
Tả Tiểu Đa giận dữ gào thét, nhưng lại không dừng lại, căn bản mọi người không sợ.
Chỉ có thể ảo não quay về chỗ ngồi, vung nắm đấm trơ trụi hung hãn dọa một câu: "Các ngươi đợi đó cho ta!"
Hôm nay học tiết lý luận, trước lúc Văn Hành Thiên lên lớp, đặc biệt tuyên bố một tin tức.
Chuyện này là bắt đầu từ một thông tin được phát lên mạng vào chiều hôm qua, và nó không có gì là bí mật đối với một số người.
"Tình hình gần đây gay gắt. Là điềm báo Vu Minh sẽ xuất hiện xâm chiếm với quy mô lớn lần nữa.”
Giọng nói của Văn Hành Thiên rất nặng nề.
"Vu Minh Đan Không nhập cảnh rồi."
"Hon nữa Hồng Thủy Đại Vu đã ra tay. Ngày hom trước đột nhiên đến tiền tuyến, giải phóng uy thế, tuyến bố tồn tại."
“Vào ngày đó, chiến trường Nhật Nguyệt Quan, vạn chúng im lặng."
“Cũng vào ngày hôm đó, hư không chấn động."
"Sau khi thị uy của Hồng Thủy Đại Vu rút đi, Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân lập tức đi kiểm tra không gian, phát hiện không gian nứt chồng chất, thế là lần theo đường đó ... "
"Tính đến sáng hôm qua, nơi cách thành Phong Hải của bọn ta hơn mười bảy ngàn dặm, mới phát hiện dấu vết nhập cảnh của Đan Không Đại Vu.”
"Đan Không Đại Vu và Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân đại chiến một hồi, một đường truy kích, trả giá bằng việc cả hai đều bị trọng thương, mới đánh được Đan Không bỏ chạy về đại lục Vu Minh!”
Sắc mặt Văn Hành Thiên nặng trĩu, nói: "Nhưng mục đích Vu Minh đi vào nội bộ Tinh Hồn, rõ ràng là đã hoàn thành rồi. Vì Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân là đụng phải Đan Không lúc hắn trên đường trở về. Dấu vết dịch chuyển không gian của Đan Không Đại Vu trong nội bộ đại lục Tinh Hồn, đã hoàn toàn biến mất, không thể tìm được mục đích thực sự."
"Nhưng sau mỗi lần Đan Không Đại Vu xâm lấn, nó phải đi kèm với một cuộc đại chiến! Điều này dường như đã trở thành một thông lệ của chiến tranh."
“Bây giờ, biên giới bốn phương, tám quân đoàn chủ lực, đều đã dốc hết sức lực để chuẩn bị chiến tranh."
Vân Hành Thiên đau thương nói: "Hy vọng lần này, quy mô thật sự sẽ không quá lớn.”
Phòng học lặng ngắt như tờ.
Bất cứ ai cũng hiểu tin tức Đan Không Đại Vu nhập cảnh đại biểu cho cái gì.
Cho nên hiển nhien co một lượng lớn thám tử Vu Minh ở trong Tinh Hồn, đây là điều chắc chắn. Nhưng cũng tồn tại một vài phần tử suy đồi, hợp tác với Vu Minh; nếu không thì tại sao Đan Không Đại Vu này lại phải lén lút như vậy?
So với kẻ thù Vu Minh ở bên ngoài, thật ra kẻ mà mọi người hận nhất chính là những kẻ suy đồi đạo đức này!
Lớn lên ở Tinh Hồn, ăn cơm của Tinh Hồn, uống nước của Tinh Hồn, hưởng dụng tài nguyên của Tinh Hồn, tuy luyện tài nguyên của Tinh Hồn ... Có được chút thành tựu lại đi phản boi Tinh Hồn, hợp tac với Vu Minh, kẻ địch lớn nhất của Tinh Hồn!
Phát rồ, không biết xấu hổ! Gạt bỏ tông môn, mặt dày vô sỉ!
"Thông tin về trận chiến không phải tin chính. Tin quan trọng nhất chính là ... Hồng Thủy Đại Vu, người đã không xuất hiện rất nhiều năm, sự tồn tại thiên hạ vô địch đột nhiên quay trở lại. Đây mới là uy hiếp lớn nhất!"
Văn Hành Thiên thở một hơi thật dài, trong lòng hoàn toàn không lạc quan.
Hồng Thủy Đại Vu đó, người được công nhận là thiên hạ vô địch.
Bế quan nhiều năm như vậy, một khi phá quan đi ra, thực lực sẽ mạnh tới mức nào? Cái này có thể nghĩ!
Căn cứ vào tin tình báo của Nhật Nguyệt Quan, hiện giờ uy áp của Hồng Thủy Đại Vu còn mạnh hơn trước rất nhiều, có thể thấy hiệu quả của lần bế qua này rất xuất sắc.
Nhưng ma, hai cay đại tru co thể địch nổi Hồng Thủy Đại Vu ở Tinh Hồn bên này lại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cái này càng làm cho người lo lắng.
Cùng thời gian đó
Đại điện Vu Minh.
Đan Không Đại Vu sắc mặt tái nhợt bước vào chủ điện: "Lão đại, ta đã trở về."
“Ừm, thế nào rồi?”
"Rất thuận lợi."
"Thuận lợi là tốt rồi."
"Lần này ... "
"Ngươi không cần hỏi nhiều."
“Vâng."
Đang Không Đại Vu tôn kính đi ra ngoài.
Mới đi được một nữa đã bị Liệt Hỏa Đại Vu vượt qua, hắn trừng mắt: "Thật sự đưa ra ngoài rồi à?"
Đan Không trừng mắt: "Ta dám giữ lại chắc?"
“Mẹ nó, chính hắn mắc nợ lấy đồ của ta bù vào ... " Liệt Hòa Đại Vu rất không vui, nhưng lại không dám nói trước mặt Hồng Thủy.
"Ta chỉ có ba viên!" Liệt Hỏa Đại Vu cằn nhằn, nói mãi không chịu ngừng.
"Lão đại không lay hết ba viên của ngươi là may lắm rồi." Đan Không Đại Vu ho khan một tiếng, máu lại trào ra khóe miệng.
Liệt Hỏa chột dạ: "Thế sao?"
Đan Không tức giận thở hổn hển.
Liệt Hỏa Đại Vu lập tức tò mò, hạ giọng hỏi: "Con nuôi của lão đại ... Nhìn thế nào?”
Đan Không Đại Vu không nhịn được, hắn quay đầu nhìn thoáng qua đại điện phía sau, suy nghĩ hồi lâu rồi cũng hạ thấp giọng, nhíu mày nói: "Dáng vẻ tên này cũng không tệ lắm, nhìn tư chất cũng khá. Chẳng qua ... "