"Tư chat khong tốt lieu có vao được Cao Vo Tiềm Long không? Có thể vào lớp một này không?"
“Bây giờ những người ngồi ở đây, có ai không phải mũi nhọn tài năng có một trong cả triệu người? Vì sao đến Tiềm Long lại nhanh chóng trở thành người thường như bao kẻ khác? Vì sao không tự tìm nguyên nhân từ chính mình?"
Văn Hành Thiên mắng: "Chẳng lẽ các ngươi chỉ biết trở về hoàn cảnh vốn có rồi làm màu? Chơi trò ra vẻ ngầu lòi? Còn ở Cao Võ Tiềm Long thì cảm đám chấp nhận yếu kém? Tất cả chỉ ngưỡng mộ người ở đỉnh núi cao hơn?"
"Sao các ngươi không làm màu ở Cao Võ Tiềm Long? Hoành hành ngang ngược?"
"Tả Tiểu Đa có thể khiêu chiến học sinh năm hai, vì sao các ngươi không thể? Vì sao không suy nghĩ đến nguyên nhân?"
"Cũng chỉ vì hắn có nội tình thâm hậu, thiên phú hơn người à? Tại sao không nghĩ tới nỗ lực của người khác ?! "
"Vừa rồi ta mắng Tả Tiểu Đa, các ngươi rất sung sướng à? Đúng, mắng; nhưng các ngươi có biết Tả Tiểu Đa tu luyện nguy hiểm cỡ nào không? Nói những hạng mục công việc tu luyện bên tai năm lần bảy lượt, chẳng lẽ Tả Tiểu Đa thật sự không biết?"
"Hắn không chỉ có biết, mà còn biết rõ hậu quả, nhưng hắn vẫn dứt khoát kiên quyết làm như vậy, vì sao? Cũng bởi vì hắn lo lắng lãng khí năng lượng, cho nên mới dừng lại khi thấy mình thật sự không thể chịu nổi nữa."
“Đây là một loại thái độ!
“"Mà loại thái độ này là gì, không có ai không biết đúng không?"
"Làm như vậy đương nhiên là có nguy hiểm; nhưng ta muốn nói cho các ngươi, không bắt đầu không có nghĩa chính ngươi không tự biết tính toán! Chỉ có bản thân mới biết rõ giới hạn năng lực chịu đựng của mình ở đâu! Các ngươi đã thử được bao nhiêu lần?"
"Làm như vậy có rủi ro rất lớn, nhưng chỉ cần vẫn sống được, chỉ cần không chết thì đó chính là một lần đột phá! Chính nghị lực, tính bền, tính nhẫn nại của bản thân đột phá, đồng thời còn là một lần lễ rửa tội giữa sống chết, nhưng lại là một lần đột phá bành trướng kinh mạch!"
Văn Hành Thiên nói: "Bọn ta nhắc nhở các ngươi không cần làm như vậy, là vì yêu quý các ngươi, sợ các ngươi xảy ra chuyện nguy hiểm. Nhưng có một số chuyện các ngươi không thể phủ nhận, bọn ta cũng không thể gánh vác, đó là hậu quả cùng trách nhiệm nếu các ngươi bỏ mạng khi tu luyện."
"Nhưng ở thời đại kia của bọn ta, ừm, không chỉ có thời đại kia của bọn ta, bây giờ vẫn còn lưu truyền một câu như vậy, đó chính là liều mạng đâm đầu vào chỗ chết, chỉ cần từ đầu đến cuối đều không chết vậy thì các ngươi muốn không mạnh lên cũng không được!"
"Những lời này nói cẩu thả không cẩu cả! Nhưng điều kiện tiên quyết đó là miễn ngươi không chết là được!"
“Ta không khuyến khích, càng không cổ vũ, thậm chí là mệnh lệnh nghiêm cấm rõ ràng. Nhưng mà khi đi tu luyện, tất cả phải nhờ chính trong lòng các ngươi tự hiểu rõ! Chua chắc tu luyện tới mức nổ tung, nhưng lần nào cũng tu luyện đến khi có cảm giác phồng lên, vấn đề này không lớn đúng chứ? Nhưng vấn đề là ngay cả lúc như vậy, các ngươi chưa tu luyện đến mức đó được mấy lần đúng không?"
"Sân tập, đối chiến!"
Vân Hành Thiên mang theo ý lạnh thấu xương dẫn cả lớp đi đến sân tập.
Tất cả mọi người trong lớp cúi đầu ủ rũ.
Tả Tiểu Đa làm tốt lắm, bọn ta phải bị mắng rồi.
Tả Tiểu Đa làm không đúng, thế mà bọn ta lại phải bị mắng!
Này **!
“Phù Phù, chúng ta bắt tay đánh hắn đi?" Hạng Xung bàn bạc với Mạnh Trường Quân và Lý Thành Long, sau lưng là một đám bạn học ánh mắt lập lòe.
"Ha ha ... "
Lý Thành Long trực tiếp cười ha hả: "Các ngươi lên, ta làm trọng tài cho các ngưʼơi.”
“Chậc!"
Mười ngón giữa giơ thẳng về phía Lý Thành Long: "Đồ nhát gan!”
Lý Thành Long bình chân như vại.
Ngay cả ta cũng đánh không lại mà còn dám đánh Tả lão đại? Các ngươi cho rằng ta với các ngươi là một phe à?
Đây là điên rồi đúng không!
Ta, Lý Thành Long, chính là đồng bọn trung thành của Tả lão đại! quân sư số một!
Hạng Băng xem thường nói: "Các ngươi đúng là suy nghĩ nhiều, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long có lúc nào không cấu kết với nhau làm việc xấu không? Các ngươi quả thực là bảo hổ lột da. Cẩn thận một chut, luc sau Lý Thành Long có thể bán đứng các ngươi đấy."
Noi đến cau kết với nhau làm việc xấu, tất cả các bạn học đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Từ ngữ này, hình dung quá chính xác!
Tả Tiểu Đa chính là một con sói.
Lý Thành Long chính là con bái! (Note: bái: con vật giống như sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái.)
"Lý Thành Long! Ngươi chính là con bái!" Cả lớn tức giận gào lên.
Lý Thành Long không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn thấy vinh quang.
Hắn ngửa đầu đắc ý dào dạt.
"Các ngươi biết bái là cái gì không?”
Lý Thành Long lên tiếng giáo dục: “Bái, đặt ở thế giới loài người, nó chính là quân sư! quân sư hiểu không? Đó là dưới một người trên vạn người!"
Phù Phù ngửa đầu, tự cao tự đại nói: "Ta chính là một con bái đấy, làm sao? Ai không phục? Đứng ra, ta nói lão đại của ta đánh chết các ngươi!"
Cả lớp túa mồ hôi!
Đến gần thời gian tan học, lớp một đã gần kết thúc công việc, đi ra khỏi khoang điều dưỡng. Hôm nay bị Tả Tiểu Đa và Văn Hành Thiên kích thích, một đá chiến đấu cũng có vẻ liều mạng hơn.
Cho nên vết thương của mọi người cũng nặng hơn ngày thường.
Vừa ra ngoài là đụng phải một thanh niên đang đứng ở giữa đường, hắn nhìn các học sinh lớp một, dáng vẻ nho nhã lễ độ.
"Ta là Đường Thiên Thủ lớp một năm hai, xếp vị trí thứ mười trong lớp một năm hai. Cố ý đến thông báo cho mọi người, ngày mai mong rằng lớp trưởng Tả nể mặt, đoạt một bàn cơm."