Nói làm là làm, Tả Tiểu Đa đi đến chỗ của ông chủ Tôn; nhìn thấy một người đầu trọc bóng loáng đi tới, ông chủ Tôn sửng sốt cả nửa ngày mới nhận ra khách hàng lớn của mình đến rồi.
Ông chủ Tôn đã tích trữ được bột phấn Tinh Hồn Ngọc trong sáu ngày, hơn một trăm xe ngựa, chất thành núi ở ngoài sân, hắn đang buồn sầu, không biết nên tiếp tục đợi, hay là tự mình xử lí.
May mà Tả Tiểu Đa đến rồi.
Hắn chắp tay đi tới, chỗ nào hắn đi qua, tất cả bột phấn Tinh Hồn Ngọc, từng đống một đều biến mất ...
Nhưng trong nháy mắt, toàn bộ sân bãi sạch sẽ trơn tru, giống như quả đầu trên người của một người nào đó vậy.
“Ông chủ Tôn này, ngươi thu thập được vẫn còn hơi ít, chỗ nghiên cứu của ta tiêu tốn rất nhiều đấy!" Tả Tiểu Đa tỏ ý không hài lòng.
“Ta lại nghĩ cách, việc này thực sự rất dễ làm, nhưng số lượng ngươi cần quá nhiều rồi!" Ông chủ Tôn lau mồ hôi.
Tiền kiếm được thì ung dung vui vẻ, nhưng tích lại thì nghi ngờ không nhỏ.
Rốt cuộc là làm thí nghiệm gì?
Tại sao lại cần nhiều bột phấn Tinh Hồn Ngọc như thế?
Sau khoảng thời gian dài, số lượng thu được ít nhất sẽ là hàng trăm tấn hay hàng nghìn tấn có phải không?
"Ngươi cứ làm như vậy nè."
Tả Tiểu Đa nghĩ ra cách mới: "Ngươi cử một người, đợi ở nơi đổ bột phấn Tinh Hồn Ngọc bên ngoài thành, chỉ cần có người đổ, ngươi cứ trực tiếp thu thập, sau đó nhân tiện nói với hắn rằng sau này hãy chuyển đồ tới chỗ của ngươi, ngươi trả tiền cho hắn, hắn tốt ngươi cũng tốt."
"Chỉ cần là ngươi thu, ta sẽ đưa cho ngươi năm mươi tệ một xe, về phần ngươi kiếm được bao nhiêu thì tùy vào khả năng của ngươi, đợi ta chuyển tiền cọc cho ngươi, là ngươi có thể thu thoai mái."
Ông chủ Tôn nghe vậy là mắt sáng rực lên.
Nếu không thì sao lại nói Tả tiểu gia người ta lại là thiên tài cơ chứ!
Cách đơn giản như vậy, sao tại lại không nghĩ ra nhỉ?
Mỗi ngày đi đổ một ít, tính sao cũng có ba mươi, bốn mươi xe, nếu như làm sớm, vậy thì kiếm được càng nhiều tiền.
"Được! Tả thiếu yên tâm, lão Tôn ta nhất định sẽ cung cúc tận tụy, tận tâm tận lực!"
“Ừm, kho bãi này của ngươi có thể mở rộng thêm một chút, nếu không sau này ta ra ngoài làm nhiệm vụ, mười ngày nửa tháng hoặc một tháng, hai tháng mà không về được, chỉ sợ chỗ này của ngươi không đủ chứa, cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc."
Tả Tiểu Đa lại ra chỉ thị.
“Vâng, vâng, ta hiểu rồi, hiểu rồi."
Ông chủ Tôn nghe vậy vui mừng khôn xiết.
Đây là xu hướng hợp tác trường kỳ, nếu cứ duy trì mãi như thế, chỉ riêng việc thu thập bột phấn Tinh Hồn Ngọc, cũng đã là một vụ làm ăn có lợi nhuận lớn rồi, chớ nói chi là kết giao được với Kiếm Vương Tả Tiểu Đa đang nổi bây giờ, giao dịch này, quả thực chính là món hời từ trên trời rơi xuống mà!
Ta sắp giàu rồi, sắp thành đại gia rồi!
Sau buổi trưa, Tả Tiểu Đa đi bộ đến trường, mãi đến khi nhìn thấy cửa phòng học sừng sững, Văn Hành Thiên quặm mặt lại, ngay lúc đó, Tả Tiểu Đa đã nhớ ra mình quên chuyện gì.
Hỏng rồi!
Rõ ràng thầy Văn bảo mình đến sớm một chút.
Kết quả thì sao?
Vừa bảo sáng hôm sau nhất định phải tới sớm, sau khi nói xong rồi thì ngủ thẳng cẳng đến trưa ...
"Khụ khụ khụ, chào buổi sáng thầy Văn.”
Thầy Văn mặt tối sầm lại, trừng mắt nói: "Chào lớp trưởng Tả."
“Khách sáo khách sáo quá, ha ha ha ... " Tả Tiểu Đa cười ngượng không nói được gì.
Văn Hành Thiên đút bàn tay sắp không khống chế được của mình vào túi quần, liếc một cái, hung quang lập lòe.
Tả Tiểu Đa sợ đến mức ba chân run cùng lúc, lại sắp bị đánh à?
"Vào đi! Chẳng lẽ muốn ta mời ngươi vào à?" Văn Hành Thiên hừ một tiếng.
“À, dạ, vầng ... "
Tả Tiểu Đa nhảy tót vào phòng học giống như con thỏ.
Đột nhiên, các học viên lớp một đang châu đầu vào xì xào bàn tán, tất cả đều im lặng như tờ!
Khoảnh khắc này, thực sự nghe thấy được cả tiếng kim rơi, yên tĩnh vô cùng.
Từng tốp học sinh trợn mắt há mồm, nhìn chẳm chằm cái đầu trọc lóc không còn một sợi tóc của lớp trưởng Tả, còn có cái trán bóng loáng không có lông mày, ai nấy đều cảm thấy tam quan sụp đổ, trong lòng rưng rưng.
Đây ... Đây có phải là tạo hình đặc biệt không?
Hạng Xung mất một lúc lâu mới có thể hạ cằm xuống, nói: "Lớp trưởng Tả, ngươi đây là ... mới đổi kiểu tóc gì thế?"
Một lời nói ra, cả lớp đã cười ầm lên!
Tiếng cười phá lên gần như làm nổ tung cả lớp học.
Kiểu tóc?
Bây giờ một cọng lông còn không có, lấy đâu ra kiểu tóc?
Tả Tiểu Đa ho một tiếng, nói: "Các bạn à, sau khi ta đắn đo suy nghĩ mãi, rút ra được chút thiển cận, khoảng thời gian này đến nay, ta tự xưng là thân kinh bách chiến, sau đo phát hiện ra được nhược điểm lớn của bản thân."
Ánh mắt tò mò của mọi người đều tập trung ở đây, Tả Tiểu Đa mới nghiêm túc nói lời thành khẩn: "Nhược điểm đấy, chính là tóc."
Trong chớp mắt, cả lớp á khẩu không ai nói được gì, còn im lặng hơn cả lúc nãy.
Những thứ này ...
Nó gần như là ...
Một lát sau, cuối cùng Chân Phiêu Phiêu cũng lờ mờ mở miệng nói: "Có thể ta không hiểu biết như vậy, lớp trưởng Tả vì nhân tố bất lợi này, sau khi cắt tóc, phát hiện người khác vẫn còn có thể tóm lại để đánh, thế là cạo cả lông mày, lông mi, thậm chí là tóc gáy ... Tất cả đều cạo hết rồi sao?"