Edit: Cây Nấm Nhỏ
_____________________________
Chương 16: Lưu nguyệt kính tâm
Bọn họ ra ngoài chỉ mang theo một người đánh xe, sau khi vào miếu thì để Mục Ni và người đánh xe ở bên ngoài chờ. Vốn là đi du ngoạn, lòng cảnh giác của mọi người rất nặng, nhưng nói sao võ công của Mục Ni cũng cao cường, họ không sợ gã có chuyện gì, không nghĩ tới Mục Ni vừa rời đi đi tìm Sở Yến, bên này lại xảy ra chuyện.
Người đánh xe ngã dưới chân ngựa, ba người thấy thế còn tưởng gặp thổ phỉ, Liễu Tĩnh Thủy vội vàng chạy tới kiểm tra hơi thở của người đánh xe, hô hấp bình thường, chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Đang muốn vào xe ngựa nhìn thử, bên trong đã truyền ra âm thanh của một nam nhân: "Sợ cái gì, chỉ hôn mê mà thôi."
Khi màn xe vén lên, có một người mặc đồ trắng bước ra, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh tình tang y như Sở Yến.
Là một người Hồ.
Mái tóc vàng xõa tung, trong đôi mắt như chứa đựng biển rộng, giữa trán có một vầng trăng, gã ta ngồi trước màn xe, đôi mắt màu xanh nheo lại, cười ranh mãnh như con mèo.
Nước da gã ta trắng muốt có cảm giác như trong suốt, thậm chí có vài phần bệnh trạng, lại mặc nguyên cây trắng, ánh sáng vàng bạc trên người chiếu chiếu, thân thể có loại hào quang nhẹ nhàng.
Đặt cùng với Sở Yến lóa mắt như lửa, xinh đẹp lồ lộ, hoàn toàn khác biệt, bề ngoài của gã ta như một hồ nước trong, lại giống tuyết rơi trên núi cao, có loại thánh khiết hết sức kỳ ảo.
Đáng tiếc vẻ ngoài và khí chất trái ngoe với nhau, nụ cười này lại quyến rũ vô cùng, cực kỳ tùy ý ngồi đó, toát lên sự lười biếng, không biết còn tưởng rằng gã ta nằm trên ghế thuê bên trong xông hơi.
Ánh mắt chuyển tới trên người Sở Yến, gã ta cười nói: "Lạc Tát... thiếu chủ, cuối cùng cũng đợi được ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy tưởng rằng người Hồ này là người quen của Sở Yến, cho rẳng bản thân lo lắng suông, sau đó thấy sắc mặt của Mục Ni và Sở Yến đều thay đổi, trong mắt ngoài địch ý thì là ghét bỏ, hình như cũng không muốn nhìn thấy người này cho lắm.
Nhìn sơ quan hệ của người Hồ này và Sở Yến không tốt, Liễu Tĩnh Thủy nhìn người đánh xe ngã bên cạnh, không khỏi nhíu mày.
"Chờ ta? Không thể tưởng tượng được ngươi còn thành thật như thế đấy, Mạc Lí." Sở Yến lạnh lùng cười "Ta muốn trở về nghỉ ngơi, phiền ngươi trả lại xe."
Trên đời sẽ có một loại người, đừng nói là nhìn thấy gã ta, chỉ cần thỉnh thoảng nhớ tới người đó cũng làm ngươi cảm thấy bực mình, cái tên mặc đồ trắng này với Sở Yến mà nói, chính là loại người đó.
Hoán Hỏa cung thờ phụng đại thần Quang Minh, trong lời giáo lý, năng lượng trời trăng sao trên thế giới này đều xuất phát từ ngọn lửa, cho nên giáo nội chia làm ba bộ phận Nhật Nguyệt Tinh.
Hoán Hỏa cung thuộc Nhật bộ, quần áo màu đỏ, Lưu Kính cung thuộc Nguyệt bộ, quần áo màu trắng, người hai bên lại tạo ra thêm một nhánh thuộc Tinh bộ, mặc quần áo đỏ trắng đan xen.
Vị nam tử mặc đồ trắng trước mắt gọi 'Mạc Lí' này, chính là thiếu cung chủ của Lưu Kính cung, là người mà Sở Yến không muốn thấy mặt nhất.
Mạc Lí nghe Sở Yến kêu mình đi xuống vẫn ngồi không nhúc nhích, nhẹ nở nụ cười: "Trở về nghỉ ngơi? Về đâu? Học viện Ẩn Sơn sao? Ta nghe nói thiếu chủ lưu lạc tới mức phải đi ăn nhờ ở đậu, mới đến xem thiếu chủ thử chút thôi... Xem ra lời đồn không phải giả, nhưng mà có vẻ thiếu chủ thật sự vui vẻ chịu đựng chứ cũng làm chẳng sao."
Nhật Nguyệt Tinh ba bộ, Hoán Hỏa cung đại diện cho ban ngày, địa vị đương nhiên cao nhất, cung chủ cũng chính là giáo chủ, thiếu chủ Lưu Kính cung so với thiếu cung chủ Sở Yến đương nhiên cũng khác, cho nên gã ta phải gọi một tiếng 'Thiếu chủ'.
Xung hô này chính là thừa nhận thân phận của Sở Yến, Mạc Lí gọi hắn là thiếu chủ là vì không muốn đối đầu với hắn, nhưng lúc này nghe gã ta gọi 'thiếu chủ' mang theo cười cợt trong đó, vào tai quả thật khiến người ta không thoải mái chút nào.
Ăn nhờ ở đậu? Lời thì ít nhưng ý bên trong lại nhiều, Sở Yến vừa nghe, tức giận muốn đánh lộn một trận, đang muốn mở miệng, Liễu Tĩnh Thủy lại thản nhiên nói: "Sở thiếu cung chủ là khách quý của học viện, nói rằng ăn nhờ ở đậu thật có chút không ổn."
Mạc Lí thấy y chêm lời, ánh mắt chuyển sang người y, cười: "Thật ư? Tiếng Hán của ta không tốt, nói sai rồi... Vậy thì phải đợi Liễu tam công tử chỉ dạy một chút."
Sao mấy người ngoài nước tới đây đều nói tiếng Hán mình không tốt? Liễu Tĩnh Thủy còn chưa đáp, Sở Yến đã cười lạnh.
"Ai muốn dạy ngươi? Tự đi mà học. "
Mạc Lí cười thành tiếng: "Liễu tam công tử còn chưa mở miệng, thiếu chủ quản nhiều quá rồi."
Sở Yến nhíu mày, cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Không có việc gì thì cút nhanh lên, đừng cản đường."
"Có việc... Đương nhiên là có." Ngón tay của Mạc Lí kẹp một phong thư, nhìn chăm chú vào Liễu Tĩnh Thủy "Ta cũng không thảnh thơi được như thiếu chủ, vào Trung Nguyên mấy tháng trời cũng chỉ đánh bại vài tên cao thủ không ra gì đã đi khắp nơi chơi đùa."
Sở Yến nhìn thư trong ngón tay gã ta liền hiểu, chỉ sợ gã ta tới hạ chiến thư, lúc này khinh thường 'hừ' một tiếng.
Võ công của Liễu Tĩnh Thủy là cỡ nào chứ, bản thân hắn cũng chỉ miễn cưỡng khiến y ra đao, vậy mà Mạc Lí lại dám tới khiêu chiến? Quả thật không biết lượng sức mình.
"Nếu thiếu chủ đã như vậy thì để ta dương cao uy danh của giáo." Mạc Lí đứng dậy, ngạo nghễ nói "Liễu Uyên, ta và ngươi phải có một trận chiến."
Lời còn chưa dứt, Mạc Lí từ trên không nhảy lên, gió thổi chiến thư bay tới chỗ Liễu Tĩnh Thủy.
Trong mắt Sở Yến hiện lên một ánh sáng lạnh, cười vung tay lên, ánh vàng xẹt qua không trung, chiến thư bị cắt làm hai, giống như con bướm bình thường chết đi, vô lực rơi xuống.
Chớp mắt rút đao, thân ảnh của Mạc Lí đã biến mất.
Phong chiến thư kia rơi xuống đất, lại bị nội lực bóp thành tro bụi, nghĩ muốn nhặt lên nhìn cũng không được.
Sở Yến thấy chiến thư bị gió thổi bay đi, lúc này mới thu đao lại, nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Hắn không xứng làm đối thủ của ngươi, không cần để ý."
Liễu Tĩnh Thủy không biết nên khóc hay cười, chiến thư kia y cũng chưa nhìn kỹ, cho dù muốn đi cũng không biết đi đâu nữa.
Nói sao thì nội lực của y chưa hồi phục, lại không rảnh rỗi, vốn cũng không muốn tiếp chiến thư này.
Chỉ là thấy bộ dạng của Sở Yến như thế, Liễu Tĩnh Thủy lại muốn giở trò trêu chọc: "Vậy ai xứng?"
Sở Yến không chút do dự: "Ta."
Nói xong, hắn cười với Liễu Tĩnh Thủy, cười đến mức đắc ý, Liễu Tĩnh Thủy là thiên hạ đệ nhất, thế thì trừ hắn ra không ai xứng đứng thứ hai, hơn nữa vị trí thứ hai này sớm muộn gì cũng biến thành thứ nhất.
Hai người nhìn nhau, Liễu Tĩnh Thủy không nhịn được lại cong môi khẽ cười.
"Đi thôi, hắn bị trúng thuốc mê, hiện tại chưa thể tỉnh lại." Liễu Tĩnh Thủy cười nâng người đánh xe ngựa, nói với Sở Yến.
Sở Yến: "Không sao, còn có Mục Ni mà."
Liễu Tĩnh Thủy nói với Mục Ni: "Còn nhớ đường không?"
Học viện Ẩn Sơn cách nơi này hơi xa, đường trong núi lại ngoằn nghèo, khắp nơi là cây cối, khung cảnh đều na ná nhau, rất dễ khiến người ta lạc đường.
Cho dù là người ở nơi này nhiều năm, lâu lâu rời khỏi núi trở về còn có thể mất phương hương, huống chi là một người ngoài nước mới tới vài ngày.
Nhưng mà người như Mục Ni sao có thể bị đường núi làm cho đầu óc quay mòng mòng, chỉ là con đường mà thôi, đối với gã là dễ như ăn bánh, gã nói: "Đương nhiên nhớ, giao cho ta là được."
Hai tỷ đệ nhà họ Giang còn chờ mặt trời lặng để xem đốt pháo, không cần chờ ai, xe ngựa lên đường chạy về đỉnh núi Phục Loan Ẩn Hộc.
Hoàng hôn chìm xuống, sơn gian bắt đầu có những ngọn đèn dầu sáng lên, diều bay trên không trung cũng phát ra ánh sáng rọi xuống con đường tối tăm, từ xa, có vài ngọn đèn cầu nguyện chậm rãi bay lên cao.
Không lâu sau lại có pháo hoa bắn lên bầu trời, trấn nhỏ cực kỳ rộn rã, nhưng mà bọn họ trong xe ngựa không nghe được âm thanh gì.
Trên đường về, người đánh xe tỉnh lại, nhìn thấy trong xe còn có hai người Liễu Tĩnh Thủy và Sở Yến.
Sở Yến nhoài người ra ngoài nhìn một lúc lâu: "Nếu là cưỡi diều bay vào ban đêm, chắc hẳn là một phong cảnh hoàn toàn khác."
"Ban ngày có thể xem sông núi quanh mười hai đỉnh, ban đêm tuy không thấy thấy núi xanh mây trắng nhưng lại có thể nhìn chục nghìn ngọn đèn dầu được thắp ở sơn gian. Đáng tiếc hôm nay phải về sớm, nếu rảnh rỗi, có thể đưa thiếu cung chủ đi diều bay vào ban đêm một lần cho biết."
Liễu Tĩnh Thủy theo thói quen kéo kéo áo lông chồn trên người: "Huyền Cơ môn cạnh học viện cũng có xây dựng một nơi cho diều bay, sau này nếu thiếu cung chủ còn ở Trung Nguyên, phải dùng tới diều bay làm phương tiện nhiều hơn."
Nói xong, ý cười trên mặt y ngưng lại, đau đớn trong cơ thể lại bắt đầu.
Lại tới nữa...
Cả người y căng thẳng, chịu đựng đau đớn đang sinh sôi trên người mình.
"Nếu lần này không đi được, lần sau ta đến lại đi nữa." Sở Yến buông rèm cửa bên hông xuống, ngồi về chỗ cũ.
Đau đớn đã lan tới khắp người Liễu Tĩnh Thủy, lạnh thấu tận xương tủy. Y dùng hết tất cả sức lực cũng không thể đè nén đau đớn này xuống, nhịn không được nhắm hai mắt lại, rên khẽ một tiếng đau đớn nhỏ tới mức không muốn ai nghe thấy.
Bên ngoài là tiếng xe ngựa, chút tiếng động đó lại không thể chạy thoát lỗ tai Sở Yến, thấy mặt Liễu Tĩnh Thủy tái nhợt, hắn không khỏi hỏi: "Ngươi sao thế?"
Liễu Tĩnh Thủy mở to mắt, chậm rãi thở ra bằng miệng, miễn cưỡng nói: "Chỉ là ban đêm hơi lạnh, bệnh tình lại tái phát... Không sao, trở về uống thuốc là được."
Không sao? Y như thế này, không giống không sao chút nào.
Tuy rằng trên mặt y vẫn lạnh nhạt, nhưng Sở Yến biết y đang cố nén đau đớn, lúc trước cùng y tỷ thí không phải y cũng như thế sao? Lại muốn tự mình chịu đựng đau đớn, không để cho người khác thấy bộ dạng bản thân không đúng.
Sở Yến áp sát vào, nói: "Ngươi đừng động đậy."
Hắn vận công, đưa nội lực vào trong cơ thể Liễu Tĩnh Thủy, quả nhiên phát hiện hàn băng lạnh toát bên trong cơ thể, là hàn độc tái phát.
Sở Yến tiếp tục chuyển lực, đẩy hàn băng hạ xuống, đầu hai người đều đầu mồ hôi, một người là mệt, một người là đau.
Nhìn dấu hiệu này, hàn độc không phải trên người Liễu Tĩnh Thủy ngày một ngày hai, đây nhất định là chất độ cực kỳ hiếm thấy. Y thuật của Hạnh Hoa Ổ cao thâm như thế, hai chị em nhà họ Giang lại là đệ tử đắc lực ở Hạnh Hoa Ổ, nếu như là hàn độc bình thường chắc chắn đã trị xong cho y, sao có thể để lâu như thế.
Sở Yến thưởng thức y, coi y là bằng hữu, đương nhiên không muốn y phải chịu nổi khổ do hàn độc mang lại, nghĩ muốn giúp y một phen, nhưng khi hắn hỏi chị em nhà họ Giang thì chẳng ai chịu nói cho hắn biết rốt cuộc người này bị làm sao.
Im lặng một lát, Sở Yến dừng lại chút, âm thanh nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi han: "Liễu Uyên... Liễu Tĩnh Thủy... Ta có phải bằng hữu của ngươi không?"
Liễu Tĩnh Thủy không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên dùng giọng điệu mềm nhẹ như thế để hỏi, chỉ cảm thấy khó hiểu, suy yếu đáp: "Đương nhiên phải."
"Ta có thể hỏi..." Sở Yến nhìn thẳng y quan sát, khiến người ta không thể dời mắt "Hàn độc trên người của ngươi... Là sao không?"
Trái tim của Liễu Tĩnh Thủy run mạnh lên một cái.