*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cây Nấm Nhỏ
______________________
Chương 15: Rảnh rỗi thoải mái
Sau khi đút hết toàn bộ chén canh giải rượu, Liễu Tĩnh Thủy đi dọn bát, không ai chống đỡ, Sở Yến mềm oặt ngã xuống vai Liễu Tĩnh Thủy.
Cảm thấy trên vai nằng nặng, Liễu Tĩnh Thủy vội vàng đưa tay ra ôm người lại, để hắn dựa vào yên ổn, tay ôm người mới chậm rãi buông ra, Liễu Tĩnh Thủy ngồi bên cạnh uống trà.
Trong quán ăn vặt này, đương nhiên không có trà quý hiếm gì, nước trà chỉ dùng để giải khác, hơi có mùi hương của trà một chút, nhưng y vẫn chậm rãi uống, giống như lá trà thô bình thường này cũng rất đáng để thưởng thức.
Nếu y không phải ngồi ở một quán ăn vặt, người ta còn tưởng là văn sĩ ở nhã tập đang tiến hành phẩm trà, đợi bạn tốt tới để đánh đàn đàm luận thơ văn, tiếp tục trò chuyện.
Nghe thấy tiếng Sở Yến 'hừ' nhẹ, Liễu Tĩnh Thủy cụp mắt nhìn sang, hai mắt Sở Yến vẫn nhắm chặt, không giống như muốn tỉnh lại, hắn nhỏ giọng 'A ơ' gì đó, giống như lại kêu mẫu thân.
Liễu Tĩnh Thủy nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, bộ dạng của Sở Yến so với đại đa số người Hồ thì có vẻ mềm mại hơn nhiều, chắc là có huyết thống người Hán, hay là mẹ hắn là người Hán, cho nên say rượu mới tưởng mình là mẹ hắn mà hôn? Nhưng người say rượu còn phân biệt người Hán hay người Hồ ư, bề ngoài của mình nhìn thế nào cũng không giống nữ nhân, coi mình là mẹ, không có lý nào lại thế, có lẽ đơn giản là Sở Yến đã say quá.
Y đang muốn dời mắt, có một âm thanh của thiếu niên vang lên phía trước: "Liễu tiên sinh!"
Nghe gọi ngẩng đầu, thấy một thiếu niên mặc đồ đen mặt đầy ý cười đi tới, gỡ xuống mũ che trên đầu ngồi đối diện.
Thiếu niên mặc bộ đồ đen, dùng chỉ bạc thêu hình hạc, trong dãy núi mười hai đỉnh, người mặc đồ đen thêu hình hạc chỉ có người trong Dược Vương cốc. Hiện giờ vị Dược Vương kia chỉ có ba đệ tử, thiếu niên trước mặt là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Dược Vương, tên là Lục Tranh.
Không giống với đại sư huynh, nhị sư huynh tính tình cao ngạo lạnh lùng, tiểu sư đệ này rất hoạt bát, sáng sủa, không thích tối ngày bị nhốt trong Dược Vương cốc, thường xuyên chạy tới chạy lui khắp nơi, người của học viện Ẩn Sơn tiếp giáp cạnh Dược Vương cốc, Lục Tranh thường thích tới học viện chơi, đi vài lần, từ trên xuống dưới trong học viện Ẩn Sơn đều biết cậu ta.
Năm mới sắp đến, Dược Vương cốc cũng vẫn trong trạng thái quạnh quẽ lạnh lẽo, Lục Tranh làm sao chịu cho đặng, thành trấn trong núi náo nhiệt như thế, Lục Tranh không kiềm chế được bay nhảy khắp nơi cũng không kỳ lạ.
"Tiểu Lục." Tiếng này của Liễu Tĩnh Thủy cực kỳ nhẹ, nhìn về phía Sở Yến, ý bảo Lục Tranh nhỏ giọng chút "Nói nhỏ chút."
Lục Tranh vội vàng đè âm lượng xuống, sau đó nói: "Nhã tập năm nay sao còn chưa thấy gửi thiệp mời ạ?"
Nhã tập trong lời của cậu ta đương nhiên là Cầm Xuyên nhã tập được tổ chức vào thượng tị, hàng năm bốn người của Dược Vương cốc đều được phát thiệp mời, Lục Tranh thích những nơi náo nhiệt, đối với nhã tập cực kỳ chờ mong, nhưng qua mấy năm cũng không còn quá hồi hợp.
Liễu Tĩnh Thủy cười, nói: "Còn tận hai tháng nữa mà, năm mới còn chưa qua, sao ngươi gấp như thế?"
"Haiz... Sao mà còn lâu thế..." Lục Tranh thờ dài than ngắn một phen, chớp mắt nhìn về phía Sở Yến "Liễu tiên sinh, hắn là ai vậy?"
"Hoán Hỏa cung Sở Yến." Liễu Tĩnh Thủy đưa mắt nhẹ nhìn sang Sở Yến một cái "Ngươi nghe qua chưa?"
"Nghe rồi, nghe rồi, hai ngày trước tới học viện chơi, bọn họ nói rằng có một người Hồ rất đẹp, là hắn hả?" Lục Tranh nói xong nhìn kỹ Sở Yến "Thật sự đẹp thiệt nha, ta thích mặt mày như thế này lắm."
Liễu Tĩnh Thủy cười khẽ, nâng chén trà lên, nghĩ thầm, người này bình thường xinh đẹp như thế, đúng là làm cho người khác có ấn tượng tốt.
Lục Tranh lại hỏi: "Hắn làm sao vậy? Đi ra ngoài chơi còn nằm ngủ?"
Liễu Tĩnh Thủy thản nhiên đáp: "Ngươi ngửi thấy không?"
"Hương liệu trên người huynh, đây là vị cỏ cây cây dịu dàng trong trẻo, còn có mùi rượu." Lục Tranh ngửi tới ngửi lui mùi hương trong không khí, tỉ mỉ phân tích "Hắn uống rượu? Mùi rượu trong không khí không nặng, uống chút xíu thế mà say?
Liễu Tĩnh Thủy: "Đúng là say đấy, uống canh giải rượu vẫn không thấy dấu hiệu tỉnh lại... Ngươi có mang cái gì có thể giải rượu không?"
Y nói xong, Liễu Tĩnh Thủy lấy trong ống tay áo ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đưa tới: "Đảm bảo tỉnh liền."
Liễu Tĩnh Thủy cầm thuốc đút vào miệng cho Sở Yến, hiệu quả của thuốc trong Dược Vương cốc rất nhanh, trong chớp mắt đã thấy Sở Yến có phản ứng, môi hắn khép mở vài lần, nói lẩm bẩm hai tiếng, chậm rãi mở mắt.
Đây là đâu, sao lại ngủ ở đây? Vừa rồi hình như còn mơ thấy mẹ... Sở Yến nhìn xung quanh, vốn đang mơ màng, ánh mắt nhìn thấy Liễu Tĩnh Thủy lập tức phát hiện mình đang dựa vào vai y, hắn giật mình, vội vàng ngồi thẳng người.
Nhìn xung quanh thêm vòng nữa: "Chúng ta xuống đất rồi à? Đến chỗ nào rồi?"
"Tỉnh rồi." Lục Tranh đắc ý cười nói "Ta nói không sai chứ? Đây là Thanh Thần hoàn do tự tay ta chế, cho dù say thế nào, chỉ cần ăn một viên là tỉnh hết."
"Ở phụ cận Huyền Cơ môn." Liễu Tĩnh Thủy đáp lời Sở Yến, lại chuyển mắt, nói với Lục Tranh "Thì ra Thanh Thần hoàn là do ngươi chế?"
Thanh Thần hoàn trong học viện được lưu hành rất phổ biến, có người mệt mỏi sợ tiên sinh bắt được sẽ ăn một viên, Liễu Tĩnh Thủy từng thấy đệ tử học viện dùng Thanh Thần hoàn, không nghĩ tới đây là thuốc do tiểu sư đệ bên Dược Vương cốc làm ra.
Lục Tranh quanh năm sống trên núi, hiện tại mùa đông còn chảy mồ hôi, cầm mũ che không ngừng quạt gió "Muốn cảm ơn ta không? Nói cho ta biết đại hội năm nay, mục Đả phổ ra đề gì đi?"
(*Đả phổ là đánh đàn theo phổ nhạc có sẵn.)
Đại hội Đả phổ là hoạt động hàng đầu của Cầm Xuyên nhã tập, hằng năm khi phát thiệp mời sẽ ghi đề trên đó luôn, cũng không phải là bí mật gì, Liễu Tĩnh Thủy nói thẳng: "《 Hạc Minh Cửu Cao 》."
(*Cửu cao: đầm sâu, Hạc phát ra tiếng kêu từ trong đầm sâu, và giọng nói của nó có thể nghe thấy từ rất xa. Ẩn dụ về kiệt tác vô hình của các đạo sĩ.
Một cách giải thích khác: Có một ngọn núi phía sau làng Lộ Miếu,, huyện Y Xuyên, thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, đó là núi Cửu Cao. Có tám danh lam thắng cảnh tuyệt vời ở vùng đất cổ, một trong số đó là 'Hạc Minh Cửu Cao')
Lục Tranh vừa nghe ai mắt lập tức sáng người, hoa văn trên quần áo trong Dược Vương cốc là hình hạc, cũng khao khát tự do tự tại như hạc, đề mục đại hội Đả phổ là 《 'Hạc Minh Cửu Cao' 》, cậu ta đương nhiên hưng phấn không thôi.
"Tốt quá, đúng ý của ta." Lục Tranh nói xong đứng lên "Ta tới Huyền Cơ môn, hẹn gặp lại!"
Nói xong đội mũ che lên đi ra ngoài, trên bàn chỉ còn lại hai người.
Sở Yến còn chưa tỉnh hẳn, muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng không biết nên hỏi thế nào, đã thấy Liễu Tĩnh Thủy nghiêng đầu, nhẹ cười nói: "Làm sao lại... uống có một ly đã say."
Y vừa nói xong, mặt của Sở Yến đỏ lên, xấu hổ không thôi.
Thật ra đây là lần đầu tiên Sở Yến uống rượu Trung Nguyên, hoàn toàn không nghĩ tới rượu Trung Nguyên có thể đáng sợ như thế, có thể làm mình dễ dàng say vậy, thật sự có chút mất mặt...
May là Liễu Tĩnh Thủy cũng không nói chuyện say rượu nữa, hắn không biết sau khi say làm cái gì người bên cạnh, nếu không hiện tại hắn không chỉ đỏ mặt đâu, chắc là phải giận dữ và mắc cỡ tới mức tìm vách núi mà nhảy xuống để bình tĩnh lại.
"Sau này không uống nữa." Sở Yến hừ nhẹ nói "Hương vị cay xè như thế, không có gì ngon."
Liễu Tĩnh Thủy vẫn cười, cười tới mức Sở Yến cảm thấy bản thân mình bị kỳ thị và cười nhạo, hắn muốn hỏi Liễu Tĩnh Thủy cười cái gì, lại cảm thấy mình tự nhiên như có tật giật mình nên nhịn lại.
Liễu Tĩnh Thủy cũng đúng lúc thu hồi lại, không ghẹo hắn bực mình.
"Có đói bụng không?" Giọng Liễu Tĩnh Thủy như dòng nước ấm.
Ra ngoài lâu như thế, Sở Yến cũng chỉ mới uống chén rượu trên diều bay, hiện giờ vẫn chưa ăn thêm gì, chỗ quán ăn vặt như này có rất nhiều mùi hương, tràn ngập lỗ mũi, nghe Liễu Tĩnh Thủy hỏi như thế, hắn lập tức cảm thấy cái bụng trống trơn.
"Đói..." Hắn nhìn bên cạnh, thấy trên bàn bên có vài món thức ăn vặt, càng cảm thấy khó nhịn được.
Trên bàn này chỉ có một bình trà, Liễu Tĩnh Thủy không phải cũng chưa ăn gì sao? Một chút đồ này nọ cũng không kêu, ông chủ quán ăn vặt lại không ghét bỏ mà đuổi bọn họ đi sao? Trong lòng Sở Yến còn đang cảm thấy lạ lùng chỉ thấy có người bưng chén đĩa lên.
"Hai vị ăn thong thả." Người kia cười tươi đặt đồ ăn trước mặt hai người rồi chạy đi làm việc của mình.
Bát mì vừa được đặt lên, mùi thịt tỏa ra bốn phía, ngón tay Sở Yến giật giật.
Liễu Tĩnh Thủy hỏi: "Cái này ngươi ăn được không?" Dù sao Sở Yến cũng không phải người Trung Nguyên, Liễu Tĩnh Thủy không biết hắn thích ăn gì, sợ hắn kiêng cữ.
Sở Yến gật đầu, cầm đũa lên muốn ra tay, nhưng mà hắn sống ở Tây Vực, hoàn toàn không dùng tới đồ vật gọi là đũa này, hắn mới tới Trung Nguyên được mấy tháng, cho nên dùng không quen.
Hắn cầm đũa ngốc nghếch y như mấy đứa nhỏ mới tập ăn, để móc lên sợi mì vừa dài vừa mảnh, còn khó hơn học chiêu 'Giải Lạc Tam Thu' của Liễu Tĩnh Thủy.
Đồ ăn được đặt trước mặt lại không thể ăn được, đôi mắt xinh đẹp của Sở Yến hung hăng trừng đũa mì lại rơi vào bát, có xúc động muốn hất bát mì.
Trên bàn có vài đĩa điểm tâm nhỏ, Liễu Tĩnh Thủy vẫn uống trà như cũ, ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đồ ăn trong bát của Sở Yến chưa vơi đi miếng nào, không khỏi thấy kỳ lạ, lại nhìn hắn cầm đũa mà lông mày xoắn lại, vẻ mặt giận dữ, liền đoán được chuyện gì.
Liễu Tĩnh Thủy rút ra một đôi đũa, vững vàng cầm trong tay, bật cười nói: "Gắp thế này."
Sở Yến nâng mắt nhìn theo, học bộ dạng của y gấp lên, vừa muốn đưa tay ra thì thấy đũa của Liễu Tĩnh Thủy vươn tới trong bát mì của mình, đảo mì.
Ơ kìa? Còn muốn ăn chung một bát mì với hắn hả?
Sở Yến nhìn y kỳ lạ, chiếc đũa đưa tới trước mặt hắn lại ngừng, Liễu Tĩnh Thủy nghiêng đầu, trong mắt Sở Yến, nụ cười của Liễu Tĩnh Thủy có vài phần khiêu khích.
Có ý gì, Sở Yến đương nhiên biết, sau khi run sợ xong, hắn trừng mắt nhìn Liễu Tĩnh Thủy, hung dữ há miệng cắn chiếc đũa trước mặt, sau đó Liễu Tĩnh Thủy buông đũa của mình xuống, không chọc hắn nữa, sau khi được dạy dỗ, Sở Yến cuối cùng cũng có thể ăn hết bát mì trước mặt.
"Huyền Cơ môn ở ngay bên cạnh, cho nên trên đường sẽ có người biểu diễn chút đồ cơ quan." Liễu Tĩnh Thủy thấy Sở Yến lấy khăn bên cạnh lau miệng, cất chén trà vào "Bọn A Nguyệt đi dạo rồi, ngươi có muốn đi không?"
Sở Yến rất mau hết giận, đứng dậy thay bằng gương mặt tươi cười: "Đi chứ, ngươi dẫn ta đi đi."
Liễu Tĩnh Thủy đứng dậy đi tính tiền, hai người rời khỏi quán trà, thấy vài đứa nhỏ cầm diều gỗ có cơ quan đang chơi đùa, thấy bên cạnh quán có một sạp bán diều gỗ loại này, Sở Yến đi qua nhìn thử.
Trong bụng của diều gỗ có một cơ quan nhỏ, đè xuống cơ quan sẽ làm cho nó bay lên không trung, nhưng thời gian bay không dài, lập tức rơi xuống, tuy rằng mới mẻ nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì vui.
"Đây chỉ là món đồ chơi thôi." Liễu Tĩnh Thủy đứng bên cạnh nói "Gần đây Huyền Cơ môn có nghiên cứu ra một loại chim gỗ dùng để truyền tin, tốc độ cực nhanh, bay cũng xa. Nhưng mà số lượng chế tạo không nhiều lắm, trong học viện chỉ có năm sáu người sở hữu."
Sở Yến cười: "Trong năm sáu người đó có ngươi nữa đúng không?"
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Có thì có, nhưng mà không dùng, không có tin tức gì muốn đưa cả."
Hai người tiếp tục đi tới, bởi vì gần ngày hội, người lên núi cũng nhiều hơn bình thường, mấy quán nhỏ đều không thiếu người tới xem, có nơi thậm chí toàn đầu người, lộn xà lộn xộn, nơi nào có nhiều người Sở Yến không hứng thú đi qua, cuối cùng hai người coi như chưa nhìn được gì, không giống đi dạo mà giống đi bộ hơn.
Gió trên núi thổi xuống, thổi trúng đám trang sức trên người Sở Yến khiến chúng kêu vang, làm cho Liễu Tĩnh Thủy không nhịn được nhìn ngó một hồi, bốn phía ồn ào ngược lại không lấn áp được tiếng 'tinh tang' rõ ràng này.
Hai người đi một đường tán gẫu, trong tiếng ầm ĩ bỗng vang lên một âm thanh cực kỳ quen thuộc: "Thiếu cung chủ!"
Âm thanh này... Sở Yến nghe thấy ngoái đầu, quả nhiên thấy Mục Ni chạy tới chỗ mình: "Mục Ni."
Gã không phải đợi ở chỗ miếu sao?
"Thiếu cung chủ, ta thấy ngươi không trở lại, cho nên tới tìm ngươi." Trên trán Mục Ni đổ chút mồ hôi, có lẽ là chạy xa lắm rồi, thấy Sở Yến mới nhẹ nhàng thở ra.
Người thị vệ như Mục Ni đúng là làm hết trách nhiệm, ở chỗ miếu trông xe lâu như thế, thấy Sở Yến không quay lại sốt ruột là hoàn toàn hợp lý. Bởi vì lo lắng cho an toàn của hắn nên đi tìm cả buổi, ai ngờ Sở Yến không bị gì hết, còn cùng người khác ở chỗ này nói nói cười cười.
Sở Yến thấy gã đến, lắc cái túi nhỏ trong tay mình: "Mục Ni, tới ăn thử chút bánh hoa đào đi."
Biểu diễn thì không xem được nhưng đồ ăn thì mua cả đống.
Mục Ni không nói tiếng nào đi theo sau hắn, bị hắn ép buộc mãi mới miễn cưỡng cắn một miếng.
Sở Yến cười tủm tỉm nhìn gã ăn hết miếng bánh, còn muốn lấy thêm bánh hoa quế ra, Mục Ni lại như bị hù dọa nhanh chóng lui về sau vài bước, giữ chút khoảng cách với bọn họ, không nhanh không chậm theo sát.
Thấy gã như thế, Sở Yến cảm thấy hết sức nhạt nhẽo, lấy mấy bánh trái ra tự mình ăn.
Đi không bao lâu, Liễu Tĩnh Thủy bỗng nhiên dừng lại, Sở Yến còn không hiểu y muốn nghỉ chân hay gì, thấy y tới một quầy hàng rong trước mặt đưa một đồng tiền, mua một xâu mứt trái cây, tiếp theo đưa xâu mứt vào tay hắn.
"Cho ta?" Sở Yến ngẩn người, cầm xâu mứt trái cây kia, nghi ngờ nhìn đứa nhỏ bên cạnh cũng cầm một xâu y hệt.
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Ăn có thể thông minh hơn."
Sở Yến giật người phát hiện không đúng, nheo mắt lại nói: "Ngươi nói ta ngốc?"
Liễu Tĩnh Thủy cười nhạt nói: "Không dám."
Sở Yến lạnh lùng 'hừ' một tiếng nhưng chút tức giận cũng không có.
Giang Phù Nguyệt đã dặn, trước trời tối Liễu Tĩnh Thủy phải về học viện, muốn quay lại thì tốn chút thời gian, hiện tại xuất phát khi đến nơi cũng tầm giờ đó rồi, thấy mặt trời đã ngả về Tây, canh giờ không còn sớm, ba người đến chỗ diều bay, vận may của bọn họ không tệ, lần này bắt được một con diều bay lớn hơn trước chút, đủ cho ba người ngồi, diều bay cất cánh lần nữa, đưa cả ba lại chỗ miếu thờ.
Xe ngựa vẫn còn đó, nhưng tên đánh xe không phải người cùng bọn họ rời đi.