Edit: Cây Nấm Nhỏ
______________________
Chương 17: Cảm xúc đảo ngược
Có một số chuyện chính bản thân mình cũng hận không thể quên sạch sẽ, làm sao tình nguyện cho người khác biết.
Chuyện hàn độc là chuyện mà Liễu Tĩnh Thủy không muốn đề cập tới, đáng tiếc đau đớn trong xương chảy ra khiến y muốn quên cũng không được.
Trên đời này, người biết thân thể y có hàn độc, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ bỏ chí thân, chỉ có hai tỷ đệ nhà họ Giang, chị em họ là thanh mai trúc mã với y, cũng coi như một nửa người thân, bọn họ lại là người học y thuật, cả hai không nói gì về hàn độc trên người y thật ra lại khiến y yên tâm.
Còn những chuyện khác làm y lo lắng đã sớm chết dưới đao Giải Ưu rồi.
Hàn độc là nhược điểm lớn nhất trên người y, xét thân phận địa vị hiện giờ của mình, không thể cho người khác biết được nhược điểm, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào kín gió, người biết càng ít càng tốt, việc này có nhiều người biết càng dễ truyền ra ngoài.
Mà hiện tại, trước mắt chỉ là một người dị tộc quen biết được mấy ngày, thế nhưng hắn hỏi chuyện hàn độc, cảm xúc trong y đảo lộn.
Cho nên trong mắt Liễu Tĩnh Thủy chậm rãi lộ ra một luồng sát khí.
Sở Yến nhìn ánh mắt không thiện ý của y, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mác.
Thường ngày Liễu Tĩnh Thủy là người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, cho dù đối xử với ai cũng ấm áp, hoàn toàn là một công tử thế gia chính chắn lại điềm đạm.
Hiện giờ luồng sát khí này lại nhắc nhở hắn, Liễu Tĩnh Thủy sử dụng kiếm pháp nhưng dùng đao, ngoại trừ là quân tử còn là bá vương.
Đao ý ngậm kiếm, không phải cũng là đao hay sao?
Mấy ngày nay, hắn chỉ cảm thấy Liễu Tĩnh Thủy là quân tử như làn gió, lại chưa từng nhớ tới khí chất bá vương, giờ phút này nhớ ra, lần trước sau khi té xuống sông tỉnh lại, không phải Liễu Tĩnh Thủy đã dùng ánh mắt này nhìn hắn đầu tiên sao.
Mà lúc đó trong mắt Liễu Tĩnh Thủy có chút nghi ngờ còn giờ thì toàn bộ đều là sát khí.
Liễu Tĩnh Thủy không làm gì, không nhúc nhích, chỉ cần ánh mắt này cũng có thể ép cho Sở Yến hít thở không thông.
Hắn nghĩ mà bỗng sợ, nếu lúc ấy bản thân hắn không phải giả ngu ngơ không hiểu lời của Giang Phù Nguyệt, có phải Liễu Tĩnh Thủy y sẽ ra tay với mình không?
Trong lòng kinh hoàng, hắn không dám đụng đậy, chỉ có thể chăm chú nhìn thẳng vào người trước mặt.
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, Sở Yến sắp không chịu được, bị người ép tới điên rồi.
Ánh sáng ban đêm mờ mịt, trong xe có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng kia chiếu vào khóe mắt.
Nhìn vào hai mắt hắn, Liễu Tĩnh Thủy chấn động, biết mình hù người này sợ rồi, vội vàng thu lại khí tức hung ác của mình, im lặng một lúc, y mới chậm chạp nói: "Đúng là quý nhân hay quên... Hàn Băng chưởng kia, là ai đánh lên người ta?"
Giọng điệu y nhẹ nhàng từ tốn, còn mang theo nụ cười thản nhiên, giống như chưa từng lộ ra sát khí khiếp người gì, chỉ là bạn bè trò chuyện trêu chọc.
Sở Yến biết y không muốn nói, cho nên lấy Hàn Băng chưởng làm tấm bia đỡ, Hàn Băng chưởng là do hắn đánh, dùng bao nhiêu sức hắn biêt, một Hàn Băng chưởng như thế làm sao có thể đánh y tới mức bị thương ra nông nỗi này.
Câu trả lời của y quá mức qua loa, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng Sở Yến không muốn hỏi lại, nếu y đã không muốn nói, mình có muốn hỏi thêm cũng vô dụng... Chính mình bây giờ còn có thể sống, xem như y đã cho mặt mũi rồi.
Áp lực trong xe đột nhiên tan biến như chưa từng có, Sở Yến tức giận vén màn xe bên hông lên, quay đầu nhìn bên ngoài một mảnh tối tăm.
Sau khi cảm giác hồi hộp qua đi, hắn nghĩ lại, có chút buồn bã tủi phận. Bản thân rõ ràng coi y là bạn bè, lo lắng thân thể y, muốn giúp y cho nên mới hỏi... Nếu là người khác hắn đâu có rảnh mà quản chứ! Còn hung dữ với hắn như thế!
Càng nghĩ càng giận, Sở Yến phải điều chỉnh hô hấp mấy bận mới miễn cưỡng nén lại cơn giận, ngực phập phồng dữ dội.
Liễu Tĩnh Thủy thấy bộ dáng của hắn, sao có thể không nhìn ra được tâm tư. Tính tình hắn cực kỳ đơn giản, Liễu Tĩnh Thủy nhìn ra được, hắn thật sự lo lắng cho mình, mình thế mà còn không chịu hiểu trái phải...
Sở Yến buồn bực như thế càng làm trong lòng Liễu Tĩnh Thủy hổ thẹn, nghĩ muốn xin lỗi người ta, nhưng người nọ vẫn nhìn ra bên ngoài, bộ dáng đương nhiên là không thèm để ý tới mình.
Nhìn hắn hồi lâu, Liễu Tĩnh Thủy hít một hơi thật sâu, dịu dàng hỏi: "Bên ngoài tối đen như thế, có cái gì đẹp mà nhìn?"
Sở Yến tức giận 'hừ' một tiếng, không quay đầu lại nói: "Không nhìn bên ngoài chẳng lẽ nhìn ngươi?"
Cái này... là con nít cãi nhau sao?
Liễu Tĩnh Thủy cười khẽ thành tiếng, âm thanh lại nhẹ hơn mấy phần: "Tức giận? Ta sai rồi, đừng tức giận được không?"
Sở Yến nghe thế đột nhiên quay đầu, căm giận nói: "Ngươi hung dữ cái gì?"
Giọng điệu tràn ngập tủi thân, y như mũi tên bắn vào phần mềm mại nhất, khiến áy náy của Liễu Tĩnh Thủy càng tăng lên gấp ngàn.
Hung dữ? Bản thân y nghe hắn nói về chuyện hàn độc, theo bản năng có chút chống cự mà thôi... Hung dữ lắm sao?
Liễu Tĩnh Thủy than nhẹ một tiếng, lấy lại hơi sức nói: "Ta..."
Lúc này mới mở miệng còn chưa được nói gì, Sở Yến lạnh lùng ra tiếng cắt ngang: "Im đi, hôm nay ta không để ý tới ngươi. Ngày mai rồi lại nói chuyện với ta."
Liễu Tĩnh Thủy lập tức tắt tiếng, không nghĩ tới Liễu tam công tử y chưa bao giờ hạ mình dỗ người, mà còn dỗ không tốt như thế.
Sở Yến lại nhìn bóng đêm bên ngoài xe, không liếc nhìn Liễu Tĩnh Thủy một cái.
Đây là lần đầu Liễu Tĩnh Thủy cảm thấy có lòng mà không có sức, y nghỉ ngơi một lát, lại chậm chạp nói: "Được được được... Ngày mai là giao thừa rồi, ban ngày sẽ có nghi thức cúng bái, buổi tối đãi tiệc. Ta đưa ngươi đi ăn cơm tất niên, đến lúc trong học viện sẽ bắn pháo hoa... Có muốn đi thả đèn cầu nguyện không?"
"Đi." Sở Yến vừa nói xong vội vàng bịt miệng mình lại.
Thì ra vẫn đang nghe, Liễu Tĩnh Thủy cười không nói tiếp.
Sở Yến sau đó cực kỳ kìm nén bản thân, đánh chết cũng không nói thêm lời nào.
Đến gần đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc, đường trở nên bằng phẳng hơn, tốc độ xe ngựa y như bay, không bao lâu đã tới cửa học viện.
Trên người Liễu Tĩnh Thủy lại hơi nhoi nhói đau, trở về phòng nghỉ ngơi uống thuốc.
Liễu Tĩnh Thủy dùng hai mươi mấy năm kinh nghiệm ít ỏi sống trên đời của mình, đem toàn bộ tuyệt thế võ công ra đi dỗ người. Sở Yến vẫn không để ý tới y, nhưng một người luôn ngồi bên cạnh nhẹ giọng nhẹ tiếng, tức giận gì cũng tiêu tan hết.
Đi ra ngoài một ngày, trở về tuy mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy mỹ mãn, sau đó ngủ một giấc thật là ngon.
Sáng sớm ngày kế tiếp, tất cả đệ tử của học viện đều vội vàng dán câu đối xuân lên cửa, Sở Yến rời cửa gặp một đám đệ tử bưng đồ vật lung tung chạy tới chạy lui.
Ngoái đầu nhìn lại, thấy trên cửa phòng mình cũng đã dán câu đối lên, bốn phía mỗi tòa nhà đều có thêm chút màu đỏ vui mừng, động tác của những đệ tử này cực kỳ cẩn thận, hắn ở trong phòng không nghe được chút âm thanh nào, không ngờ bên cạnh đã bị những đệ tử này biến đổi thành như thế.
Có thể là còn cảm thấy chưa đủ, một dàn đệ tử còn bưng cái bàn qua, giữa sân vung bút vẩy mực, viết câu đối chúc phúc xuống, lại cho người đi dán lên.
Sở Yến nhìn thoáng qua, hắn không hiểu cái gì là thư pháp, nhìn không thấy có gì vui, thế là không nhìn nữa, hỏi đệ tử đang cúi đầu viết chữ: "Liễu tiên sinh của các ngươi đâu?"
Đệ tử kia phát hiện người đứng trước mặt mình, vội đặt bút xuống hành lễ, trả lời: "Liễu tiên sinh sáng nay đi cùng tế tửu, chuẩn bị chủ trì tế tự, đang chờ ở đại điện."
Tế tự à... Ở giáo, thờ đại thần Quang Minh, tế tự cực kỳ quan trọng, không cho người ngoài ra vào, nghĩ rằng ở Trung Nguyên cũng thế, bản thân mình là người ngoài nước, cho nên không đi làm phiền thì tốt, hơn nữa có đi cũng chỉ có thể đứng nhìn, người chủ trì tế tự sao mà rảnh rỗi được.
Quyết định không đi tìm người, Sở Yến lại hỏi: "Vậy khi nào thì hắn rảnh?"
Đệ tử đáp: "Tế tự sẽ hoàn thành sau buổi trưa."
Sở Yến tự hỏi một chút buổi trưa là vào lúc nào, cười với người kia nói: "Được, cám ơn ngươi."
Tới trưa Sở Yến mới đi tới chỗ ở của Liễu Tĩnh Thủy tìm người, khi đó y vừa ngồi xuống cạnh bàn, uống xong miếng nước, vừa thấy Sở Yến, thuận tiện hỏi: "Tới đây làm gì? Thời gian tổ chức tiệc tối còn lâu."
Sở Yến nhìn thấy giấy và bút mực trên bàn y: "Ta cũng muốn ghi câu đối, chưa hết giận, ngươi ghi cho ta một bộ coi như bù đắp đi."
Liễu Tĩnh Thủy giật mình, đành cười nhấc bút, vừa hay có người đưa tới giấy đỏ, thật đúng là có thể viết câu đối cho hắn, nhưng bút trong tay nắm chặt, lại không biết viết gì bây giờ.
Sở Yến lẻn đến bên cạnh y, cả người đồ đỏ mang theo hương thơm, nháy mắt chiếm cứ hơi thở y.
Lúc này y mới hạ bút.
Hồng mai nhất chi hương nhập hộ, thúy liễu thiên điều xuân quy đình.
(*Tạm dịch: Nhành đào ngát hương bay vào nhà, ngàn liễu đưa xuân về trong sân.)
Sở Yến thấy y viết xong đặt bút xuống, cuộn bộ câu đối lại nhét vào trong ngực, cũng không để ý Liễu Tĩnh Thủy bên trên viết gì, viết có đẹp hay không.
Chữ viết của Liễu Tĩnh Thủy mạnh mẽ có lực, tựa như rồng bay, trong học viện cũng thuốc dạng số một số hai, những bức vẽ của y người bên ngoài ước còn không được, Sở Yến thì chỉ cần một câu đã nắm trong tay.
"Ngươi còn việc gì không?" Sở Yến hỏi "Nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Vừa xong tế tự, Liễu Tĩnh Thủy cũng không có gì để làm, đồng ý: "Được."
Học viện Ẩn Sơn thật sự rất lớn, Sở Yến ở đây mấy ngày rồi nhưng có rất nhiều chỗ vẫn chưa từng đi qua, Liễu Tĩnh Thủy dẫn hắn đi lòng vòng một chuyến.
Hai người đi dạo trong học viện thế mà dạo tới khi tiệc tối bắt đầu, một bàn đồ ăn Trung Nguyên phong phú được bày biện trên bàn, tất cả mọi người trong học viện đều vây quanh bàn, không khí hòa thuận vui vẻ.
Sở Yến nhờ được dính chính ánh sáng của Liễu Tĩnh Thủy, vị trí ngồi rất tốt, vào bàn tuy có thể trái cười phải nói nhưng một ngụm rượu cũng không dám uống.
Không lâu sau, tiếng pháo dậy trời, chiêng trống nổi lên, từng chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tạc ra từng chùm ánh sáng rực rỡ chói mắt, sau đó chớp mắt lại rơi xuống như sương khói, tiếp theo lại có pháo mới bắn ra.
Mấy người nhỏ tuổi trong học viện, ai nấy đều được nhận tiền lì xì, cầm bao tiền chạy tới chạy lui chơi pháo hoa, trăm đồng tiền dùng dây đỏ thắt lại đeo trên tay, vậy mà có chút đẹp, Sở Yến nhìn một chút thậm chí còn hâm mộ, đáng tiếc tuổi này không còn là con nít nữa, không ai lì xì hắn.
Ban đêm gió lớn lại lạnh, Liễu Tĩnh Thủy trở về phòng, đi theo còn có tỷ đệ họ Giang và vài đệ tử, nói là phải đón giao thừa, Sở Yến không biết nên đi đâu, cho nên dẫn Mục Ni đi theo.
Một đám người tụ tập lại, tiếng nói cười không ngừng, nhưng chưa tới giờ tý, Sở Yến đã bắt đầu mơ màng, không biết mình là ai, người bên cạnh đang nói gì hắn cũng nghe không lọt.
Không biết qua bao lâu, Sở Yến cực kỳ tao nhã ngáp một cái, hai mắt đầy nước mông lung hỏi Liễu Tĩnh Thủy: "Mệt quá... Đón giao thừa có phải không thể ngủ không?"
Hắn còn muốn nhịn thêm chút nữa nhưng hoàn toàn không chịu nổi, mắt khép lại chỉ còn một đường thẳng.
"Mệt thì ngủ đi." Liễu Tĩnh Thủy tùy ý hắn dựa vào người mình, còn tốt bụng vươn tay ra ôm người.
Có thể thấy là buồn ngủ lắm rồi, Sở Yến dựa vào bả vai hắn một lát rồi không nhúc nhích nữa, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.