Thấm thoát, thời gian cũng đến cuối tuần. Hôm nay cô cùng Kiến Vương và tiểu bảo phải đến Paris để tham dự sự kiện.
Bước xuống sân bay liền thấy được hai gương mặt quen thuộc của cặp đôi
kia, hai người đó vậy mà lại đi cùng nhau. Vừa nhìn thấy anh, Tôn Bách Điền hơi nhếch môi tỏ ý khiêu khích...
Sau đó họ bắt taxi trở về khách sạn đã đặt từ trước. Trên chiếc xe, cô đều đưa ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh thơ mộng bên ngoài.
Hoa Xán thấy cô chăm chú ngắm cảnh như vậy, lúc này cô nàng mới dịu dàng lên tiếng:
- Về trang phục, cậu đem bao nhiêu bộ vậy?
Tối nay sự kiện sẽ diễn ra nhưng Chu Tĩnh Nguyệt cô chỉ đem duy nhất một chiếc đầm với những đồ mặc thường ngày. Dù gì đem nhiều quá cô cũng không mặc hết nên đều để ở lại nhà.
- Tớ chỉ đem duy nhất một chiếc đầm dạ hội...
Chắc là do chơi thân lâu nên cô nàng vừa nhìn cũng biết người bạn thân mình đem không nhiều đồ. Cô nàng nhìn cô nở nụ cười tươi nói tiếp.
- Tớ có đem, tối nay sẽ đưa cho cậu.
Sau đó cô nàng đưa tay nhẹ nhàng ôm Tiểu Uy vào lòng. Chắc cũng lâu lắm rồi hai dì cháu mới gặp nhau nên Đường tiểu thư thật sự rất nhớ nhóc con này.
Cậu nhóc nãy giờ không để ý đến mọi người xung quanh mà chỉ nhìn duy nhất vào gương mặt có chút không vui của bác sĩ Tôn
Có lẽ là do chạm mặt nhau nhiều lần nhưng chưa có dịp nói chuyện nên lần này nhóc con mới mở lời hỏi anh chàng:
- Dì Hoa Xán trẻ trung, xinh đẹp như vậy tại sao lại quen chú?
Không ngờ đến con trai của Sử tổng lại là một đứa trẻ thẳng thắn. Giao diện bên ngoài giống mẹ nhưng tính cách đều thừa hưởng từ ba của mình.
Anh chàng nhìn vào gương mặt bé nhỏ sở hữu mọi đường nét giống tên bạn thân kia, mép môi hơi giật giật có chút không hài lòng.
Tuy câu nói không mang ý chê bai nhưng người ngoài vẫn nghe được là Bách Điền không hợp với cô nàng...
- Đơn giản là vì chú đẹp và giàu.
*Khụ...Khụ...*, Hoa Xán đang uống nước, vừa nghe câu trả lời của đối phương liền ho sặc sụa...
Mặc kệ nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình, Tôn Bách Điền vẫn cứ tự nhiên mà trả lời tiểu tử kia. Cô nàng chưa kịp nói gì thì con người này đã tự luyến lên tiếng.
Chắc là do ngại ngùng nên trên gương mặt kiều mị cũng vì thế mà tháng chút đỏ. Chu Tĩnh Nguyệt sợ bạn thân mình sẽ gặp khó xử nên cô lên tiếng giúp đỡ.
- Tiểu Uy, con không được làm khó dì Hoa Xán.
Cứ nghĩ câu nói của cô vừa dứt thì Đường Hoa Xán sẽ vui mừng trong lòng. Vậy mà không ngờ đến cô nàng muốn che mặt, không dám nhìn mọi người.
Nếu cô nhắc Thừa Uy thì không có gì để nói, nhưng ở đây cô lại gọi thẳng tên cô nàng. Cho dù đã cố tránh né nhưng vẫn không thể thoát khỏi chuyện như thế này...
Sau khi chiếc xe dừng trước một khách sạn cao cấp. Hai người đàn ông cũng ra tay giúp hai cô gái xách những chiếc vali nặng.
Vừa bước vào sảnh, tiểu bảo liền bị mê mẩn trước vẻ đẹp nguy nga của kiến trúc nơi đây. Mọi đường nét đều được khắc họa theo hướng cổ điển nhưng vẫn có thể toát lên vẻ sang trọng.
Mỗi căn phòng đều được thiết kế và trang trí theo phong cách lãng mạn. Vì là khách sạn nằm ở giữa trung tâm nên chỉ mở cửa sổ liền có thể nhìn ngắm được đường phố nhộn nhịp và tháp Eiffel tráng lệ kia.
Dù gì lần này Tĩnh Nguyệt đến đây tham dự sự kiện là phụ, đi du lịch tận hưởng mọi thứ mới là chính. Vì thế cô không muốn bỏ lỡ một phút giây nào ở Paris nên bản thân liền rủ Hoa Xán cùng đi dạo phố.
- Nguyệt Nguyệt, tớ muốn mua sắm...
Trước giờ Đường tiểu thư khi đi du lịch đều sẽ mua một ít đồ trở về như món quà lưu niệm. Lần này cũng không ngoại lệ, cô nàng không nhanh không chậm đã kéo tay cô rời khỏi khách sạn.
Kiến Vương nhìn theo bóng lưng cô, đáy môi hơi hiện lên ý cười nhạt. Vừa hay khoảnh khắc đó được Bách Điền bắt gặp, anh chàng đứng cạnh anh mở lời muốn trêu chọc:
- Chơi thân nhiều năm, hiếm khi tôi thấy cậu như vậy.
Anh chàng bỏ lại một câu nói rồi đi theo bước chân của người con gái duyên dáng kia. Lúc này người bị bỏ lại cũng chỉ có anh và bảo bảo.
Tuy bên ngoài cô nói luôn để con trai ở cạnh mình nhưng cuối cùng khi hòa vào không khí vui chơi liền bỏ lại Tiểu Uy cho Sử Kiến Vương giữ...
May mắn là cậu nhóc đã bốn tuổi, tấm thân bé nhỏ cũng không cần đến lão baba mà vẫn có thể tự lo cho mình.
Trên con đường rộng lớn cùng với dòng người và xe cộ tấp nập, hai ba con vậy mà không ai chịu mở lời trước...
Mắt thấy tiểu tử kia không chịu nói chuyện với mình, bình thường Kiến Vương không giỏi ăn nói cũng từ khắc này mà lên tiếng hỏi:
- Con vẫn không gọi một tiếng "ba"?
Sau khi biết đứa trẻ trước mặt là con của mình và Tĩnh Nguyệt, anh cũng nhanh chóng thay đổi cách xưng hô. Dù gì cũng nên tập trước để không phải bỡ ngỡ...
- Phải xem chú đối xử với mama cháu thế nào đã.
Trước giờ chưa thấy ai như Sử tổng, làm chủ tịch được nhiều người kính nể vậy mà cũng có lúc nhẹ giọng muốn thăm dò ý kiến của con trai.
Tiếc là cho dù anh có bỏ đi gương mặt lạnh lùng, bỏ đi dáng vẻ uy nghiêm của mình thì bảo bảo vẫn chưa muốn gọi anh một tiếng "baba".
Sử Kiến Vương hết cách chỉ biết thở dài một hơi rồi đành đổi sang chủ đề khác để có thể trò chuyện cùng với Thừa Uy.
- Bốn năm nay con chỉ ở cùng mẹ?
-
- Ngoài mẹ ra thì còn có cả chú Bách Dương.
Người ta nói trẻ con thường không biết nói dối, cậu nhóc này cũng vậy. Chỉ là lời nhóc nói lại làm cho anh hiểu theo một hướng khác.
Dáng hình bé nhỏ muốn nói rằng bốn năm nay người ở bên cạnh đều là Tôn Bách Dương. Có điều anh lại hiểu theo hướng "tình địch" kia luôn ở chung một ngôi nhà với cô...