Không Muốn Xa Em

Chương 44: Khó Nói





Đen đủi...

Cố Trạch Minh bật cười: “Đen đủi? Ninh Giang, cậu xem thường ai đấy?”

“ ” Ninh Giang ngớ người.

Cái tên điên này!!! Thật muốn tán chết hắn!!!

“Hợp đồng thi công để sẵn ở bàn làm việc cho tôi, thông báo họp khẩn cấp”

Ninh Giang gật gù: “Cố thiếu, cậu không giải quyết được vụ này, tôi cười chết cậu!”

Tính khiêu khích của bọn họ không ai thua ai. Ninh Giang không đùa, nếu Cố Trạch Minh thật sự thất bại, anh ta sẽ cười Cố Trạch Minh một trận lớn. Nhưng sau khi cười, cho dù có bán tính mạng cứu anh, Ninh Giang cũng cam lòng.

Cố Trạch Minh hút xong điếu thuốc, anh trở lại phòng khách cầm áo khoác gấp đến nỗi không kịp nói với Đường Chỉ Nam một câu.

Cô ăn xong cũng không thấy anh quay lại, buồn chán tìm Châu Khả trò chuyện. Người bên kia cũng nhanh bắt máy, nét mặt còn buồn chán hơn cô.

“Khả Khả, cậu đang rảnh rỗi à?”

Châu Khả hừ nhẹ: “Không phải cậu cũng thế sao?”

“Không giống nhau mà. Ninh Giang ngày thường đều mang cậu đi theo, cậu

làm gì có thời gian rảnh rỗi thế này.”

Càng nghĩ Châu Khả lại càng giận, thuận miệng lại mắng Đường Chỉ Nam vài câu: “Còn nói, không phải vì chồng cậu à”

“H-Hả?” Cô ngớ ngẩn nhìn người trên điện thoại.

“Dự án mới của Cố Trạch Minh gặp trục trặc rất lớn...

Đến đây Châu Khả lại nhỏ giọng: “Nếu giải quyết không được, sẽ bị kiện đến ở tù đấy.”

Hoá ra lúc đó Cố Trạch Minh lại rời đi gấp như vậy. Cô gật đầu miễn cưỡng nói chuyện tiếp với Châu Khả, nhưng trong lòng mãi nghĩ đến việc kia. Gọi hơn hai tiếng, Châu Khả buồn ngủ đành tạm biệt cô.

Suy nghĩ của Đường Chỉ Nam rối ren, cuối cùng tay không kiềm chế được liền gửi một tin nhắn.

Nam Nam: ‘Khi nào anh về?

Nam Nam: ‘Em đợi anh

"

"

Nam Nam: ‘Anh đã ăn gì chưa?

"

"

Nam Nam: ‘Cố Trạch Minh



CTM: ‘Em có gì thì nói đi

CTM: Lòng vòng suốt một buổi.”

Nam Nam: ‘Thật ra...Đêm nay anh có về nhà không?

Bên kia không hồi đáp.

Tâm trạng của Đường Chỉ Nam càng trầm trọng hơn.

Đến hơn mười hai giờ đêm, Cố Trạch Minh nhìn căn nhà đã tắt hết đèn, cả huyền quan lúc chiều anh ngồi cũng đã không còn chút ánh sáng.

Mắt kính cũng đã cầm trên tay, khuôn mặt anh tiều tụy hơn một chút. Giờ này đã trễ, Đường Chỉ Nam có lẽ đóng cửa ngủ sớm rồi. Anh thở dài mệt mỏi muốn trở về phòng sách.

Nhớ đến chiếc giường đơn sơ ở phòng sách, lưng anh lại ê ẩm. Có mấy hôm muốn xuống sopha phòng khách ngủ nhưng lại sợ Nguyệt Quế bắt được.

Anh mở cửa phòng rồi bật đèn. Trong bóng tối bỗng ẩn hiện người nào đó đang say giấc trên chiếc giường kia.

Cố Trạch Minh nhíu mày tiến đến: “Đường Chỉ Nam”

...

“Đường Chỉ Nam”

...

Giọng anh không lớn nhưng ánh sáng của đèn khiến cô từ từ mở mắt. Giọng anh trầm ấm, mắt quan sát cô:

“Về phòng ngủ đi”

... Đường Chỉ Nam nhắm mắt lại.

“Đừng nháo”

“Về phòng ngủ đi, giường này rất đau lưng”

Cô bĩu môi, ngồi dậy đối diện với anh: “Vậy lưng anh không đau sao?”

“Không đau.”

Đường Chỉ Nam trợn mắt: “Thật sự không đau?”

"Ùm"

Anh xoa đôi mắt còn chưa hồi phục, tay vì lật giấy nhiều nên đã không còn cảm giác. Không muốn cô ở lại đây bởi vì không muốn cô nhìn thấy anh lúc này.

Nhưng Đường Chỉ Nam vẫn đứng như tượng: “Cố Trạch Minh, anh một không?”

“Đã khuya rồi, em đừng mãi đứng đó nữa”

Đôi mắt của anh đau mỏi, vội nheo lại rất lâu. Cô lo lắng đến gần: “Sao vậy?”

“Đường Chỉ Nam, anh muốn nghỉ ngơi, em về phòng đi.”

Giọng Cố Trạch Minh có hơi lớn, nghe như quát cô. Người kia buồn bã, cuối cùng cũng lủi thủi đi.



“...Không phải”

Miệng anh lẩm bẩm.

Rõ ràng không muốn cô thức đợi anh, rốt cuộc lại khiến cô tủi thân trở về phòng. Cố Trạch Minh tự trách bản thân.

Anh đúng là không biết ăn nói.

Sáng hôm sau, anh không vội đi làm, ngồi ở phòng khách lấp ló nhìn xem Đường Chỉ Nam đã dậy chưa. Dì Hồng thấy vậy bật cười:

“Nam Nam còn chưa dậy, hay là cậu chủ dùng bữa trước đi”

Anh cúi đầu: “Không cần đâu”

Đến hơn tám giờ một chút, cô xoã tóc đi xuống bàn ăn, không muốn chào hỏi anh, cứ gục mặt ăn đĩa salad của mình.

Cố Trạch Minh ho nhẹ, ngồi xuống cạnh cô: “Em ăn thêm đi”

Không khí toàn sặc mùi đạn súng. Đường Chỉ Nam thì gục mặt, Cố Trạch Minh ngồi cạnh quan sát. Bọn họ không ai mở lời, nói đúng hơn chính là cô không để ý đến anh!

“Buổi chiều em nhờ tài xế đưa mẹ về, tiện đường đến chỗ Châu Khả, sẽ về rất trễ.”

Cô nói xong cũng thu dọn đĩa trên bàn, không đợi anh trả lời. Giống như chỉ muốn thông báo cho anh.

Quả thật Đường Chỉ Nam không giận dỗi anh, chỉ là cảm thấy bản thân cho

anh không gian riêng tư làm việc. Công việc anh áp lực, nếu cô cứ mèo nheo như thế sẽ khiến anh phân tâm.

Chi bằng cô tự tạo niềm vui cho bản thân.

Châu Khả nhận cuộc gọi của cô, mỉm cười khoanh tay: “Chuyện này truyền tới tai chồng cậu, cậu ta đánh gãy chân tớ đấy!”

“Đâu phải vào mấy nơi đó thì chỉ uống rượu? Không khí vui vẻ sẽ khiến mình thoải mái hơn mà.”

“Ừm, muốn vui bao nhiêu thì vui. Dù sao phu nhân Cố đây lo được mà” Châu Khả phì cười.

Châu Khả uống vài ly, có chút men rượu nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Tiếng chuông điện thoại khiến cô nàng có hơi lung lay, miệng khẽ cười: “Em họ tớ gọi.”

Cô chống cắm bĩu môi nghe lén.

Người bên kia nói chuyện cực kì nhỏ nhẹ, mang chút êm tai: “Chị Châu, em thấy chị uống rượu. Có thể đến uống cùng không?”

“Sao nay lại ở đây?”

Người kia xuỳ một tiếng: “Còn nói, không phải công việc áp lực sao?”

“Lại đây, cho em hưởng chút hương vị đời.”

...

Chị em họ còn có thể chia rượu mà uống sao?

Nhưng điều làm Đường Chỉ Nam ngạc nhiên chính là hơn năm phút sau, một nhóm thanh niên điềm đạm ngồi vào bàn.

Đúng, dáng vẻ thật sự rất...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv