Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 185



Lúc nghỉ trưa, hành lang bệnh viện tương đối yên tĩnh, chỉ có vài y tá tụm năm tụm ba tám chuyện, Cố Lai mang theo hộp cơm đi tới cửa phòng bệnh, vừa vặn gặp y tá tới thay thuốc cho Thẩm Du, bước chân hắn dừng lại, nhắm mắt cố không nhìn tới cảnh máu thịt be bét kia. Hắn ở bên ngoài dựa vào tường lẳng lặng chờ, mà lỗ tai nhạy bén như trước, có thể nghe thấy tiếng kêu thống khổ rên ngột ngạt bên trong.

Mấy tháng trước, trận lửa lớn xảy ra thiêu rụi cả khách sạn, thậm chí còn được lên kênh tin tức. Tình trạng Cố Lai tốt hơn, lúc trước đã xuất viện, chỉ còn Thẩm Du ở lại làm trị liệu hồi phục, thay thuốc mỗi ngày chẳng khác nào hình phạt tàn khốc.

Qua mười phút, y tá đẩy xe đi ra, Cố Lai mới đi vào, sau đó trở tay nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Thẩm Du còn chưa kịp nằm xuống, trên eo vẫn quấn băng, bởi vì thấm nước thuốc mà ướt một mảng, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, mà đỡ hơn trước nhiều rồi.        Cậu cài nút, che đi vết thương, quần áo như khoác lên người, tất nhiên là gầy hơn trước.

Thẩm Du không kinh động tới người nhà, cậu độc lai độc vãng quen rồi, bất thình lình biến mất mấy tháng cũng là chuyện thường xảy ra, mà cũng chẳng ai hỏi han làm gì.

Cố Lai đem hộp cơm đặt lên bàn, sau đó rút giấy ăn cho cậu lau mồ hôi, thành thạo như đã làm rất nhiều lần. Lúc này hắn mới ngồi xuống bên giường, thấp giọng nói: “Hôm nay đỡ chút nào chưa, vẫn còn đau lắm hả?”

Câu nói này mỗi ngày hắn đều hỏi.

Đầu óc Thẩm Du còn mơ hồ, một lát sau mới phản ứng được, nhưng đáng tiếc sắc mặt tái nhợt không có sức thuyết phục gì: “Vẫn ổn, sắp kéo da non rồi.”

Cố Lai không lên tiếng, trong lòng hắn biết nói không đau là giả, nên chỉ có thể động viên bằng cách hôn trán cậu. Thẩm Du không làm được động tác có biên độ rộng, động đậy sẽ ảnh hưởng vết thương sau lưng, chỉ có thể kéo lấy tay áo Cố Lai, tựa cười mà không cười, bên tai hắn nói: “Anh hôn em vài lần là hết đau.”

Cố Lai nghe vậy, quả thực liền hôn cậu tận mấy lần, Thẩm Du nhân cơ hội này cắn môi dưới hắn không buông, chầm chậm hôn đáp lại, mặc dù có bệnh nhưng sự bá đạo vẫn không hề suy giảm.

Thẩm Du muốn nói cho Cố Lai biết, không phải lần đầu tiên cậu bị thương nằm viện, dù đau thì cũng quen rồi.

Vết thương hồi đại học còn nghiêm trọng hơn, dày vò từng giây từng phút, thay thuốc như róc thịt, không cự động cũng đau đau, chạm vào thì lại càng đau. Ngày hay đêm đều khó mà nghỉ ngơi nổi, ngoại trừ người nuôi được thuê tới, thì chẳng có ai cả.

Năm đó, ngày đêm cả tim gan đều là lòng căm thù.

Mà Cố Lai vĩnh viễn không biết, lần này Thẩm Du bị thương, là cam tâm tình nguyện.

Nụ hôn động viên này cuối cùng cũng thay đổi một chút mùi vị, nhưng chẳng thể làm gì hơn. Cố Lai nhẹ nhàng trói sau gáy Thẩm Du, yếu ớt ôm cậu vào lòng, đầu lưỡi lướt qua bờ môi khô khốc, tiếp tục tìm kiếm bên trong. Kỹ thuật dây dưa quấn quýt càng thuần thục, chẳng còn là cái người mới hôn tí đã đỏ mặt chạy trốn.

Tay Cố Lai đặt lên mắt cá chân Thẩm Du, nhẹ nhàng nhào nặn, hướng lên trên, cũng chẳng làm gì quá đáng, nhưng lại ghẹo người tới khó giải thích.

Thẩm Du chưa từng phát hiện cổ chân của mình cũng có thể mẫn cảm như vậy, vô lực đạp hai lần, kết quả phát hiện không đạp ra được, giọng khàn khàn nói: “Cố Lai, anh học hư…”

Nét mặt Cố Lai vô tội nhìn về cậu: “Hả?”

Thẩm Du: “…” được, coi như chưa nói gì.

Khoảng thời gian này, ngoại trừ về nhà làm cơm, Cố Lai vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu. Bận rộn cũng chưa nghỉ ngơi được một chút, buổi trưa là lúc mệt rã rời, Thẩm Du nhìn thấy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: “Nghỉ tí, em cũng chưa ngủ đâu.”

“Không sao, anh không buồn ngủ.”

Cố Lai lắc đầu không chịu, lấy hộp điểm tâm ra, lại nấu một bát cháo, dùng muỗng nhỏ đút từng muỗng cho Thẩm Du ăn, tránh cậu giơ tay làm bung vết thương.

Tận lửa lớn đó, thiêu trụi hành lý của hai người lẫn sự ràng buộc nhiều năm thành than, để lại tất cả trong cái cổ trấn xa xôi đó, bay đi khắp nơi, quanh quẩn ở cảnh vật xung quanh, yên tĩnh rơi vào hẻm đá xanh. Trái tim của Thẩm Du đã được lấp đầy, không còn chưa nổi thứ gì nữa.

Cơm nước xong, Thẩm Du hơi dựa vào giường, không biết nhớ tới cái gì, nghiêng người nhẹ nhàng mở ngăn chứa đồ, khó khăn lục lọi, sau đó lấy ra một thứ, ném cho Cố Lai: “A, đá vụn của anh đó.”

Cố Lai theo bản năng tiếp được, cảm giác lành lạnh nằng nặng, nhìn kỹ mới phát hiện ra là viên đá màu lam mài được phân nửa của mình, giọng khá vui, kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Em đem được nó ra ngoài sao?”

Thẩm Du nhíu mày, gật đầu không nói, ba phần đắc ý.

Cố Lai cười híp mắt nói: “Mai anh kiếm đồ đánh bóng khác.”

Thẩm Du ung dung nói: “Muốn mài thành cái gì đây? Dù gì thì anh cũng vẽ ra đi chứ?”

Trong ngăn kéo có y tá để lại giấy bút, dùng khi bệnh nhân điền tờ khai. Cố Lai rút ra một tờ giấy, dùng bút bi vẽ thành hình tròn chuẩn như compa, đằng sau vẽ thêm đôi cánh, đưa cho Thẩm Du xem: “Mài thành vậy nè, đẹp không?”

Khi Cố Lai nói xong, trong mắt lóe ánh sáng thần bí, Thẩm Du thấy thế động tác hơi ngừng lại, cố ý ghẹo hắn: “Một quả cầu nát, có gì mà đẹp.”

Lần đầu Cố Lai bất đồng ý kiến với cậu: “Em không thấy rất đáng yêu sao?”

Thẩm Du lướt nhìn bản vẽ, nghĩ thầm béo ục ịch, đúng là thật đáng yêu, mà ngoài miệng lại không nói được như vậy: “Coi cũng được, em thấy nó cũng thường thôi.”

Cố Lai tới gần cậu, nét mặt nghiêm túc tới cường điệu nói: “Đây không phải quả cầu tầm thường đâu, nó biết phát sáng, biết bay nữa đó.”

Tiếng cười Thẩm Du vụn vỡ, bỗng nhiên cảm giác những ngày nằm viện cũng không buồn tẻ lắm, thở không ra hơi nói: “Kế bên có khoa tâm thần đó, anh cẩn thận một chút, coi chừng bị bốc đi khám bác sĩ.”

Cố Lai nhìn hắn, không nói lời nào.

Thẩm Du thấy thế ho nhẹ hai tiếng, cười đủ thì không ghẹo hắn nữa, tỉ mỉ đánh giá lại bản vẽ của hắn, sau đó bình luận: “Ừ, là thật đáng yêu.”

Đôi mắt Cố Lai sáng lấp lánh: “Có thật không?”

Hiếm khi Thẩm Du thấy hắn vui vẻ như vậy, cảm thấy mình đang dỗ trẻ con một cách khó giải thích: “Thật.”

Cố Lai rốt cục cũng hài lòng, gấp tờ giấy lại làm ba cho vào trong ngăn kéo, sau đó chạm nhẹ tráng Thẩm Du, nhẹ giọng nói: “Em phải nhanh nhanh khỏe nha.”

Lúc cậu nằm viện, Cố Lai luôn cảm giác bản thân xuống giống, như thiếu mất thứ gì.

Thẩm Du muốn nói mấy ngày nữa khỏe hơn, cậu dự định xuất viện về nhà dưỡng bệnh, mà không nói gì, hôn khóe môi Cố Lai một cái, im lặng gật gật đầu.

Thời tiết chuyển lạnh, nói chuyện cũng thấy một luồng khói trắng, bên ngoài bệnh viện ngưng đọng một tầng sương mỏng, không bao lâu nữa sẽ có tuyết. Hôm trước Cố Lai lên lầu nhìn thấy người bệnh máu me đầy mình được đẩy vào phòng cấp cứu, còn có mấy bà mấy dì thích tập trung trong hành lang tán gẫu về chuyện ma trong nhà xác, làm hắn bị hù, không đám đi lung tung nữa, đặc biệt là buổi tối.

Thẩm Du cảm thấy vừa buồn cười mà cũng đau lòng, thở dài bất đắc dĩ nói: “Trên thế giới này không có ma đâu anh.”

Cố Lai vào lúc này vô cùng cố chấp: “Có mà.”

Thẩm Du lại thỏa hiệp với chuyện này: “Được, anh nói có là có.”

Nhưng vào đêm khuya, bình nước nóng không có nước, Thẩm Du mò trên bàn nửa ngày, lúc này phát hiện cái ly trống không, lại thấy Cố Lai nằm ở một bên cạnh giường như đang ngủ, khó khăn cử động, cố gắng ngồi dậy một cách yên lặng.

“Sao vậy?”

Cố Lai thận trọng hơn trong tưởng tượng, hắn ngồi dậy, nhìn thấy ly trên tay Thẩm Du, trong nháy mắt đã hiểu rõ: “Em muốn uống nước à? Anh lấy cho.”

Nói xong nhanh nhẹn xuống giường mang giày.

Thẩm Du thấy hơi buồn cười, lại có chút mệt mỏi: “Mie, không phải anh sợ ma sao, không xa đâu, em lấy được.”

Cố Lai không đồng ý: “Bác sĩ nói không thể đi lung tung, vết thương sẽ nứt ra đấy, em ngồi đây, anh về nhanh thôi.”

Hành lang bệnh viện vào buổi tối cũng sáng đèn, mà một mảnh trắng xóa, âm khí lạnh lùng càng hiện rõ, đi qua tới chỗ quầy không nhìn thấy trực ban y tá, bốn phía yên tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân.

Lòng Cố Lai có chút bồn chồn, mang theo ấm nước nhanh nhanh muốn trở về, kết quả xa xa nhìn thấy ông lão xuất hiện ở hành lang cách đó không xa, chậm rì rì chống gậy tới, mỗi khi đi qua cửa phòng bệnh nào đó, đều sẽ dừng lại, sau đó sẽ tiếp tục đi, thoạt nhìn hết sức kỳ quái.

Trong đầu Cố Lai nhớ tới lời của một bác gái nào đó nói hôm trước: “Ai u, buổi tối tui ngủ á, bên ngoài có cái bóng lớn lắm, cả người lạnh run bần bật luôn, nói không chừng là quỷ nhân khí đó!”

Cõi lòng bèn lạnh như băng

Phòng bệnh Thẩm Du nằm ở cuối hành lang, Cố Lai chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, kiên trì làm chậm tốc độ của mình, nhưng vẫn đuổi kịp tốc độ của ông cụ kia. Hắn căng thẳng cầm ấm nước, sau đó lặng lẽ nghiêng đầu nhìn đối phương, phát hiện ông lão quắc thước, không giống quỷ tẹo nào.

Tính ông lão khá nóng, thấy Cố Lai không nguyên do gì mà cứ nhìn mình chằm chằm, tức giận đến dùng gậy gõ gõ, mới vừa muốn nói gì đó, kết quả mặt đất lại trơn, đi đứng không tiện, lảo đảo thiếu chút nữa quăng nhào. Cố Lai nhanh chóng đỡ lấy cụ, thấy cụ đứng vững vàng rồi thì mới buông tay.

Cố Lai hỏi: “Cụ không có sao chứ? Sàn trơn lắm.”

Ông cụ lúng túng hừ một tiếng thật thấp, tính tình bướng bỉnh, cũng chẳng nói tiếng cám ơn.

Cố Lai không để tâm, mang ấm nước vào phòng bệnh, sau đó trở tay đóng cửa.

Thẩm Du đang cúi đầu chơi di động, ngồi ở bên giường chờ hắn, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, sau đó nửa thật nửa giả vui vẻ nói: “Ai u, đi lâu như vậy, không gặp ma chứ?”

Cố Lai biết cậu đang ghẹo mình, cũng không nói gì, rót cho cậu ly nước, cẩn thận đưa tới bên miệng, chờ Thẩm Du uống xong, mới nghiêm túc nói: “Không có ma, chỉ có chị y tá xinh đẹp thôi.”

Thẩm Du vốn nên ghen, lại cảm thấy không cần thiết, híp mắt, tựa cười mà không cười nói: “Xinh đẹp nữa cũng đã trễ, bây giờ anh là người của em rồi.”

Cố Lai thấy lòng bồn chồn, cởi giày nằm lên giường, chỉnh chăn lại: “Tại sao em không phải là người của anh?”

Lỗ tai Thẩm Du đỏ, đá chăn của hắn, nhỏ giọng nói: “Em đâu có nói là không phải.”

Cố Lai hỏi: “Vậy em là người của anh à?”

Thẩm Du ở trong bóng tối tùy tiện đáp một tiếng: “Ừm.”

Tay cậu ở bên giường, sau đó lại được một bàn tay khác nắm chặt, gần mùa đông lại ấm áp đến kỳ lạ. Hai người chẳng ai phát hiện cửa phòng có cái khe hở, sau đó lại bị nhẹ nhàng đóng lại.

Ông cụ chống gậy, đi thang máy xuống lầu. Tài xế đang đợi bên dưới thấy thế vội vã lại đỡ, nhưng lại bị ông đẩy ra, khó khăn ngồi vào ngồi sau.

Tiếng xe nổ máy vang lên, biến mất không còn tâm hơi trong đêm đen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv