Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 184



Hồi trước Thẩm Du cảm thấy cầu thang tệ lắm rồi, bây giờ thì có chút thay đổi, cậu cảm thấy cả cái giường cũng tệ y chang. Nằm lên mà toàn nghe tiếng cót két, không làm gì mà nó như sắp hỏng tới nơi, động tác chỉ có thể nhè nhẹ, chậm chạp dây dưa.

Cả quá trình khiến Thẩm Du run sợ, eo lưng căng cứng, chỉ sợ sập giường, lòng muốn mắng cái khách sạn nát này thêm 1 ngàn 1 vạn lần.

Gương mặt tuấn mỹ Cố Lai dọng lại một lớp mồ hôi mỏng, chạm vào cảm thấy lành lạnh. Cánh tay tay phải của hắn đầy dấu răng, đều là của Thẩm Du cắn khi động tình, vừa mạnh vừa đau, cả nửa ngày cũng không tan.

Nhà tắm không lớn, miễn cưỡng có thể vừa hai người. Hai người tắm xong, lười nhúc nhích, nằm bị vây trong khoảng thời gian vô dục vô cầu. Cố Lai vĩnh viễn không để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh buồn chán như thế, hắn có thể tự tìm thú vui. Hắn lấy viên đá mua ở chợ đêm ban nãy, ngồi ở bên cửa sổ vừa giũa vừa mài, không bao lâu thì đã thấy màu viên đá.

Thẩm Du thấy ngạc nhiên vô cùng: “Anh may mắn thế, nếu mài tiếp, hình như là… màu lam.”

Nhưng cũng chỉ là một viên đá rẻ tiền, không đáng giá.

Cố Lai vốn là một quả cầu lam, hắn nghe vậy càng mài nghiêm túc hơn, vui vẻ đánh giá: “Màu xanh lam đẹp.”

Thẩm Du nghĩ thầm Cố Lai thích là được, tiền không quan trọng, cậu kéo ghế tới ngồi bên cạnh, thu lại lòng dạ rối bời như tơ. Cậu như bị mắc chứng rối loạn cưỡng chế, tập trung một lát, cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, không còn lộn xộn nữa.

Sắc trời bên ngoài dần đông đặc, hoa đăng ngoài phố cũng từ từ được thắp lên. Trên cầu cũng có bắn pháo bông, nổ vang trong bầu trời đêm. Có những du khách nước ngoài vốn vì hội hoa đăng mà tới đây, ban ngày không ra đường, buổi tối lại kéo bè bạn ra đây chụp ảnh ngắm cảnh.

Thẩm Du nhướn người quét mắt ra ngoài, chỉ cảm thấy dòng người đông đúc. Đường phố đông nghẹt đến nước chảy không lọt, xỏ cây kim cũng khó khăn, chẳng có tâm trạng tham gia trò vui, cũng ngại ồn, hắn bèn đóng cửa sổ lại.

Cục đá trên tay Cố Lai đã được mài hơn nửa, cái giũa cũng phẳng lì, càng mài càng không ăn thua. Hắn không thể làm gì khác hơn là ngừng tay, xem từng thứ là bảo bối mà dọn, sau đó hỏi Thẩm Du: “Em có đói bụng không, ta anh xuống mua đồ ăn?”

Thẩm Du nghe vậy đứng dậy theo, muốn cùng đi, kết quả bị Cố Lai nhẹ nhàng đè vai xuống: “Dưới đó chen lấn lắm, em ngồi đây, anh về nhanh thôi.”

Thẩm Du nghe vậy cũng không cố gắng thêm, chỉ là tựa cười mà cười bắt chéo hai chân nói: “Không sao, dưới đó có nhiều gái đẹp, anh đi dạo từ từ thôi, chụp nhiều hình một chút, từ từ mà về.”

Cố Lai nghe lời gật đầu, giấu đi ý cười bên môi: “Được, anh đi dạo rồi về.”

Thẩm Du chỉ có thể bực mình trừng mắt.

Khi Cố Lai xuống lầu, bà chủ đang nằm nhoài trên quầy ngủ gà ngủ gật, nhưng đáng tiếc cũng không có mấy người khách. Ông đầu bếp mập ngồi xổm ở cửa bóc đậu phộng, mang theo chai dầu có cặn vào bếp, chân nam đá chân chiêu, dường như đã uống nhiều rượu.

Cố Lai hòa vào dòng người, lại như nhớ cái gì đó, quay về hỏi: “Ông chủ, ở đây có món ăn vặt nào nổi tiếng không?”

Ông đầu bếp mập châm thuốc lá rẻ tiền, giọng nói đặc sệt chất quê: “Nhà tui rang đậu phộng ngon nhất, phố Đông có đậu phụ của bà Tào, có ông lão kia thì bán canh cá cay, nhưng ông ta đẩy đi khắp nơi ấy. Cậu tới bờ sông xem thử, biết đâu ổng đang xem người ta chơi cờ đó.”

Ngoại trừ câu nói đầu tiên, mấy câu sau khá đáng tin.

Cố Lai gật đầu: “Cảm ơn.”

Lúc rời khách sạn, Cố Lai theo bản năng nhìn lên, kết quả đụng ngay ánh mắt Thẩm Du nhìn hắn ở cửa sổ. Sau khi bị phát hiện cậu liền đóng sập cửa sổ, chỉ còn một cái khe hở.

Cố Lai nở nụ cười, chen chúc vào biển người, biến mất trong hội hoa đăng.

Ông đầu bếp mập mở bếp gas cho dầu sôi, lại phát hiện dầu không đủ rang đậu phộng, dùng muôi bằng thiết đảo hai lần, phun điếu thuốc ra. Cơ thể ục ịch ngồi xổm trong đống đồ lộn xộn để tìm, nhưng tiếc không thu hoạch được gì.

“Bà nó ơi, bà xem lửa đi, tui lên lầu lấy thùng dầu.”

Ông đầu bếp lê bước chân nặng nề lên lầu, thanh gỗ của cầu thang kêu kèn kẹt, như không chịu nổi ông ta nữa rồi. Ông đầu bếp thấp giọng văng tục, sau đó leo lên căn phòng nhỏ lầu ba, kết quả phát hiện bóng đèn tròn hỏng rồi, chỉ có thể mở đèn pin cầm tay tìm thùng dầu trong cái đống hoa quả phơi khô. Bà chủ nói mớ vài tiếng, đổi hướng nằm úp sấp ngủ tiếp, hoàn toàn không có ai chú ý tới cái chảo sôi ùng ục đang bốc khói.

Điếu thuốc chưa tắt hẳn lăn đến góc, đầu vẫn còn tàn lửa.

Đây là nhà trọ bình dân bằng gỗ, lâu năm không được tu sửa cũng không có biện pháp an toàn nào cả. Khi đầu ông đầu bếp mập đầy mồ hôi tìm thùng dầu, thì bà chủ vì bị sặc khói mà nhanh chóng tĩnh giấc, ngọn lửa đã bắt đầu lan khắp bốn phía.

Những thứ lung tung trong bếp đều bị cháy cả, cháy cả miếng vải hoa treo trên tường làm vật trang trí. Bên ngoài cầu thang gỗ cũ nát, ngọn lửa màu vỏ quýt lan lên trên, cũng là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Lúc ông đầu bếp phát hiện ra, từ tầng gác vội vàng chạy xuống, toàn bộ cầu thang đã chìm trong biển lửa. Thùng dầu trong tay ông ta rơi xuống đất, ông nhanh chóng phủi chân, giọng lạc điệu: “Ai u không xong rồi bà nó ơi! Cháy rồi!!! Mau gọi 119!”

Cầu thang bị phủ cặn dầu lâu năm, ông ta trượt chân, lăn xuống như bánh xe. Bậc thang gỗ nhanh chóng thủng một lổ, y phục cũng bén lửa, làm ông ta lăn vòng vòng trên đất.

Thẩm Du vốn ở trên giường chơi game, nhưng chẳng có hứng thú lắm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Có lẽ là ảo giác, đang lúc cậu nửa tỉnh nửa mê cậu mơ hồ ngửi thấy mùi khét, vô thức nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau đó bỗng nhiên sợ hãi mở mắt ra.

Rõ ràng là có mùi khét.

Mặt cậu biến sắc, như nhận ra điều gì, cậu nhanh chóng đi giày, xuống giường. Ai vừa mở cửa phòng một luồn khói đặc đã xông vào, làm nước mắt tuôn ra, cổ họng như đọng cát, khô khốc đau nhói.

Bốn phía ồn ào.

“Ai u má ơi! Không xong rồi, cháy rồi! Mau mau giội nước! Có nhà nào có bình chữa cháy không?!!”

“Lửa cháy lớn quá, bình chữa cháy không dập nổi đâu, mau mau báo cảnh sát đi!!”

“Bên trong có ai không?! Bên trong còn có ai không?! Trên lầu hình như có người!”

“Bảo cậu ta nhảy xuống đi!”

“Ai u sao mà nhảy chứ! Dưới đó toàn dây điện!”

Hẻm đá xanh vốn đã đông người chen chút giờ càng hoảng loạn hơn, rất nhiều người tụ tập. Có người múc nước từ dưới sông giội, có người khàn giọng sơ tán đám người, có người ôm chăn trong nhà ra muốn thay cho đệm khí. Kết quả căn bản chẳng còn nửa phần đất trống, không lâu sau thì rối cả lên, càng nhiều người xúm lại xem trò vui.

Người có thể thẳng thắn đối diện với cái chết một lần, nhưng không có lần thứ hai.

Thẩm Du không kiềm chế mà nhớ lại trận hoản hoạn nhiều năm trước, cơ bắp không tự chủ co quắp, cả người như bị lửa thiêu đau, như bị người ta đập gãy xương vậy.

Khói đặc cuồn cuộn, Thẩm Du bị hun tới không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cậu sờ soạng lung tung, trong lúc hoảng hốt tóm được cái gì đó, vội vàng nhét vào túi, sau đó đem nhúng nước cho cái vỏ chăn ướt nhẹp rồi che kín miệng mũi, một lần nữa muốn lao ra ngoài, kết quả thêm một lần nữa bị sức nóng đẩy trở về.

Nước trong vỏ chăn trong nháy mắt bốc hơi hết, nhiệt độ còn cao hơn than hồng, một lượng lớn khí độc tràn vào mũi miệng, như là có cánh tay mạnh mẽ nào đó siết chặt cổ lại vậy, cắt đứt con đường hô hấp.

“Đừng cản đường, đừng cản đường! Mau mau tản ra! Xe cứu hỏa đến!”

“Mọi người hãy nhanh chóng tản ra! Mạng người quan trọng!”

Khói đặc cuồn cuộn, bay lên trời, ở xa cũng có thể nhìn thấy ánh lửa nóng rực kia. Khi Cố Lai xác nhận được chỗ cháy chính là nhà trọ họ ở, cơm hộp rơi bịch xuống, trong nháy mắt rơi đầy ra đất.

Đầu óc Cố Lai trống rỗng, chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã tự động hành động. Hắn chen chúc trong đám người cực nhanh, đụng ai cũng không quan tâm, vất vả chạy đến cửa khách sạn, lại nghe mấy người hóng thị tung tin đồn: “Nghiệp chướng, xe cứu hỏa bị chặn rồi, cái người bên trong đó nên làm sao bây giờ!”

Cầu thang đã không chịu đựng được trọng lượng lớn, sụp xuống hơn phân nửa tạo thành âm thanh nặng nề. Khi ai nấy đều lo lắng như lửa đốt, một bóng người bỗng nhiên nhanh chóng vọt vào đám cháy, hai ba bước vượt qua cầu thang gãy vỡ, chìm trong ánh lửa.

Mạng sống của con người rất ngắn, chỉ là trăm năm mà thôi.

Mạng sống của loài người rất yếu đuối, chỉ một chút bất ngờ là có thể dễ dàng phá vỡ.

Chẳng ai đảo ngược thời gian được, cũng không phải ai cũng có thể nắm giữ cơ hội được làm lại từ đầu.

Chết là kết thúc.

Đây là lần đầu tiên Cố Lai hoảng loạn như thế, hắn bất chấp nhiệt độ như dầu sôi, một cước đá văng cửa phòng. Hắn phát hiện Thẩm Du rơi vào bán trạng thái hôn mê đã nằm trên đất từ lâu, quyết định ôm người lên thật nhanh, nghiêng người xông ra ngoài.

Ông trời dường như không cho bọn họ con đường sống, chưa tới cửa, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, nhà bếp nổ tung, phần cầu thang còn lại cũng nổ không còn lại chút gì. Chẳng còn con đường nào để xuống cả, Cố Lai theo bản năng nghiêng người bảo vệ Thẩm Du, nhưng bị sóng chấn động làm hoa cả mắt, cùng cậu ngã vào đống đổ nát.

Thẩm Du không biết đã tỉnh lại khi nào, ho khan vài tiếng, lại nhịn xuống, thấy rõ Cố Lai trong khói đặc. Cậu nghĩ chắc mình hoa mắt, ngũ tạng sợ hãi tới tê liệt, tóm chặt cổ áo của hắn: “Mẹ nó, ai cho anh tới!”

Cổ họng cậu bị tổn thương tới nói không nổi, như giấy ma sát lên bề mặt sỏi thô ráp.

Cố Lai không nói lời nào, lấy tay đỡ người đứng lên, chẳng màn tới chuyện cậu nói lời thô tục. Hắn cảm thấy hơi đau, sững sờ cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện bụng chẳng biết lúc nào đã bị một khối gỗ đâm xuyên qua. Máu từng chút thấm ra ngoài, từng chút nổi lên trên chiếc áo đen, tạo thành một mảng cứng sậm màu.

Hắn lảo đảo một chút, sau đó không khống chế được mà ngã ở trên mặt đất. Lúc này mới phát hiện phía sau lưng cũng bị thứ gì đó đâm phải, máu xuống chảy ướt nhẹp.

Cố Lai nghĩ, cơ thể con người, quá yếu đuối…

Hắn muốn đứng lên, rồi lại không có cách nào ngăn sức mình từ từ mất đi. Hắn hơi động đậy, máu tươi liền chảy ồ ạt ra ngoài, bắt đầu ù tai choáng váng, mắt cũng không có cách nào nhìn rõ.

Lửa cháy bên ngoài quá lớn, căn bản chẳng có cách nào lao ra, xa xa Thẩm Du nghe thấy tiếng xe cứu hỏa, chống người đứng lên, lại không khống chế được vô lực quỳ xuống. Cậu cảm thấy thái dương nổi gân xanh, tát mình một cái thật mạnh, cố hết sức kéo Cố Lai co vào trong góc tránh lửa.

Cơ thể Cố Lai vẫn còn chương trình chưa xóa.

【 keng, kiểm tra thấy ngoại thương không rõ, tự động khởi động chương trình ngủ đông, không nhận thức được thế giới bên ngoài, đếm ngược, 3, 2, … 】

【 tắt chương trình ngủ đông. 】

【 keng, kiểm tra thấy ngoại thương không rõ, sau khi quét kiến nghị mở chương trình ngủ đông, cưỡng ép tắt chương trình rất có thể sẽ khiến motherboard bị hỏng. Năng lượng còn lại không tới 5%, không đủ duy trì trạng thái bình thường, có tắt không? 】

【 tắt 】

【 thao tác thành công, đã tắt. 】

Cố Lai mở mắt ra, phát hiện mình cả người được Thẩm Du ôm chặt ngực, cậu nửa quỳ chống đỡ ở phía trên, thay hắn chặn tàn lửa rơi xuống, bả vai cháy đen một mảng, loang lổ vết máu.

Cố Lai đưa tay sờ bụng, mặt vô cảm rút ra thanh gỗ đã đâm mình, đo lường sức lửa, cuối cùng xác định mình có 30% cơ hội có thể chạy thoát. Hắn nắm chặt tay Thẩm Du, còn dính máu, máu tươi tuôn ra ồ ạt từ bụng, cố gắng muốn ngồi dậy, lại bị Thẩm Du ôm chặt vào người.

Thẩm Du có thể mơ hồ ngửi thấy mùi cơ da thịt cháy ghét, cậu đau đến tay cũng run rẩy. Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, sau đó liền bởi vì nhiệt độ cao ở bốn phía mà bốc hơi, thỉnh thoảng có vật nặng rơi xuống, đập lên vai cậu vang lên một tiếng nặng nề, mà cậu lại không hề nhúc nhích.

Xà ngang đã đổ xuống một nửa, đang dần dần rơi xuống từ chỗ của họ, Cố Lai chưa bao giờ phát hiện Thẩm Du mạnh như thế, mạnh tới hắn cũng không thể vùng vẫy, hắn tụ lại ít năng lượng dư thừa, nhìn Thẩm Du: “Không sao, buông anh ra…”

Hắn là hệ thống, là một chương trình biên soạn mà thôi, không tồn tại sự sống, cũng không có cái chết.

Hắn có thể đưa Thẩm Du ra ngoài.

Bất chấp hậu quả.

Trên người Thẩm Du toàn là, ngũ quan tuấn mỹ mơ hồ không rõ, cậu bảo vệ vết thương và đầu của Cố Lai, trầm giọng nói: “Lần này em vì anh mà chết, không hối hận, biết không…”

【 keng, năng lượng còn lại 2%, nghiêm túc cảnh cáo, kiến nghị mở chương trình ngủ đông. 】

【 gỡ chương trình ngủ đông. 】

【 đã gỡ 】

Xà ngang không chịu nổi sức nặng, rơi thẳng xuống từ không trung, Cố Lai không biết kiếm sức mạnh từ đâu, bỗng nhiên ra sức kéo Thẩm Du đặt ở dưới thân, tạo ra khoảng cách, nửa thanh xà ngang còn lại ồ ạt vỡ xuống, đập thẳng vào cột sống của hắn ——

Cố Lai nhắm mắt, yên lặng chờ chương trình vỡ nát, nhưng mà ánh sáng lam xuất hiện trên người hắn. Thanh xà ngang đó bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh bật ra, tiêu tan trong không khí

Toàn bộ thế giới như bị ấn nút tạm dừng, yên tĩnh khó mà tin nổi.

Ngọn lửa vẫn duy trì hình dáng uốn lượn, không cháy bùng lên; những giọt nước cứu hỏa rơi xuống, cuối cùng dừng ở giữa không trung; mọi người vẫn duy trì tư thế trong giây phút đó, như một bức họa âm u đầy tử khí.

Ánh sáng màu xanh lam nhợt nhạt lan giữ không trung, chiếu lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp, trên vai là huân chương hoa tường vi diễm lệ, cả người toát ra khí chất sắc bén, cô nhẹ giọng: “Hệ thống 008.”

Cố Lai sững sờ trong chốc lát, không trả lời ngay, vô ý thức, ôm chặt lấy Thẩm Du, gương mặt vô cảm: “Cán bộ chấp hành…”

Mái tóc nâu xoăn tung bay: “Cơ thể loài người này sẽ chết, về trạm không gian với tôi đi.”

Cố Lai không lên tiếng, lòng sự gấp gáp trong lòng lộ ra, sức mạnh tinh thần của cán bộ chấp hành là một mạng lưới, buộc chặt tư duy của hệ thống.

Cán bộ chấp hành hỏi: “Làm người vui sao?”

Cố Lai không biết phải hình dung như thế nào: “Rất phức tạp.”

Nhưng tốt hơn một chương trình lạnh lùng rất nhiều.

Cán bộ chấp hành liếc nhìn Thẩm Du: “Cậu làm hệ thống, sở hữu sinh mệnh vô tận, mà lại muốn làm người, chỉ sống mấy chục năm sao?”

Cố Lai nói: “Làm người, tôi muốn làm người.”

Thế giới này là một sợi xích lạnh lùng tuần hoàn, nhiều năm trước mắc nợ, thì nhiều năm sau sẽ phải trả lại món nợ đấy theo cách đó, lại gặp lại như trước.

Cán bộ không nói tiếng nào, một lát sau, cắt đứt sợi dây liên hệ của họ: “Cố Lai, hãy vui vẻ sống tiếp.”

“Sau này tính mạng của cậu sẽ không còn dựa vào năng lượng lạnh lùng của máy móc để duy trì mà là dòng máu ấm áp.”

Màn hình ánh sáng ở giữa không trung, lặng yên tiêu tán trong hư vô, dung nhan của cô gái đó dần dần mơ hồ, dường như chưa từng xuất hiện.

Cố Lai lảo đảo ôm lấy Thẩm Du, từng bước một đi ra ngoài, từng tia sáng màu lam cũng từ từng tiêu biến, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ, lấp đầy con đường không toàn vẹn, cuối cùng hình thành cầu thang nửa trong suốt.

【 Nhắc nhở! Nhắc nhở! Năng lượng rò rỉ! Năng lượng rò rỉ! 】

Cố Lai vượt qua lửa, từng bước một đi xuống đi.

【 năng lượng không đủ 1%, khả năng làm việc ngưng trệ, xin hãy bổ sung năng lượng kịp thời, ép buộc mở chương trình ngủ đông… Keng! Chương trình ngủ đông đã bị gỡ, không có cách nào mở ra. 】

Cố Lai: 【 đóng chương trình bảo vệ 】

【 keng, đã đóng 】

Cố Lai: 【 gỡ toàn bộ chương trình, xóa liên hệ tinh thần, đây là mệnh lệnh cuối cùng, không lặp lại lần nữa. 】

【 Keng! Xin xác nhận lần nữa. 】

Cố Lai: 【 xác nhận. 】

Hắn ôm Thẩm Du ra cửa, năng lượng màu xanh lam xây nên cầu thang nổ tung, ngọn lửa  tiếp tục cắn nuốt bốn phía. Giữa không trung nước mưa lặng yên rơi xuống đất, thấm vào thảm cỏ vào kì giáp hạt, chảy vào trong khe đá.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv