Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 186



Qua một quãng thời gian tịnh dưỡng, rốt cục cũng đợi tới ngày xuất viện, cành cây nghiêng ngoài cửa sổ, vỏ cây mang một màu đen tuyền ẩm ướt. Rất khó tưởng tượng, vẻn vẹn chỉ trong một đêm mà thôi, mà trời đã đổ một lớp tuyết mỏng, sáng sớm chưa kịp ngắm, thì đã tan bên trong ánh sáng mặt trời.

Thẩm Du mặc một bộ áo lông cổ lọ đen, trên cổ mang một dây chuyền bạc sao 6 cánh tinh tế, cằm gầy giấu ở trong cổ áo, ngồi xếp bằng bên giường chơi game, cụp mắt không nói lời nào, bộ dạng lạnh lùng.

Cố Lai mới vừa làm xong thủ tục xuất viện, đẩy cửa đi vào, ngăn không khí rét lạnh ở bên ngoài, tiện tay đè cái nón kết trên đầu Thẩm Du, giọng dịu dàng hỏi: “Dọn quần áo xong rồi à?”

Tóc đằng trước của Thẩm Du còn đẹp, nhưng tóc phía sau bị cháy xém, bất đắc dĩ cạo hết, qua một khoảng thời gian dài mà tóc chỉ mọc lún phún, nói thế nào đây… nhìn chẳng khác nào bị trọc cả.

Lúc trước cậu không soi gương thì không sao, soi xong thì ngại xấu, phải đội nón mới chịu được.

Thẩm Du ở bệnh viện lâu như vậy, đội thành quen, nghe vậy ngẩng đầu lên, sau đó kéo Cố Lai lên giường ngồi: “Gấp làm gì, ngồi một lát, ra ngoài là chết rét.”

Vành nón che gương mặt cậu, Cố Lai nhìn kỹ nửa ngày, mới phát hiện lông mi Thẩm Du đúng là rất dài, nhưng không cong lắm, khi rũ mắt tạo thành một cái bóng, nhìn thấy rõ ràng trên làn da trắng.

Cố Lai không nhìn rõ cậu, cảm thấy có chút đáng tiếc, tay nghịch mũ, sau đó bị Thẩm Du cẩn thận đè lại: “Anh muốn làm gì?”

Cố Lai nở nụ cười khó giải thích: “Đẹp, không xấu, sao lại đội nón che chứ?”

Thẩm Du nghĩ thầm lời Cố Lai không đáng tin, vô ý thức sờ sau gáy mình, cảm giác tóc mọc quá chậm, chắc là sẽ bị trọc mất, người còn sống, tóc tai lại không còn, là sao chứ?

Thẩm Du nói: “Mắt thẩm mỹ của anh không tốt.”

Cố Lai nghe vậy, không biết nhớ tới chuyện gì gì, chậm chạp lấy cái lắc tay trong túi quần ra, được tết bằng dây đen, treo một quả cầu màu lam, đằng sau có hai cái cánh nhỏ. Nhờ vào sự biến hóa màu sắc của vật liệu mà đuôi cánh từ từ trở nên trong suốt, nhẹ nhàng đung đưa ở giữa không trung, tròn vo đáng yêu.

Thẩm Du thấy thế hơi ngừng lại, nhận ra đây là đồ mà Cố Lai tốn không ít thời gian để mài, lập tức khóe môi vô thức cong lên, không đánh game nữa, quăng điện thoại qua một bên, cười toe toét đưa tay ra, ý bảo hắn đeo cho mình.

Nhưng mà Cố Lai nhìn Thẩm Du thật kỹ, lại chậm chạp cất lắc tay vào túi, giống như là chỉ lấy ra ngắm thôi.

Thẩm Du trở mặt trong nháy mắt: “Này.”

Cố Lai: “Sao?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Du muốn một thứ từ người khác, khó khăn nói: “Anh…anh cho em đi.”

Cố Lai không lên tiếng, trên mặt viết một câu sáng loáng: mắt thẩm mỹ anh của không tốt, em đừng lấy làm gì.

Thẩm Du nghĩ thầm người gì vừa ngốc vừa thù dai, đẩy Cố Lai đẩy ngã trên giường, đè cổ tay không cho nhúc nhích, sau đó mò tới túi quần hắn. Cố Lai giãy giụa mang tính chất tượng trưng mấy lần, hắn vẫn nhớ Thẩm Du bị thương, không dùng lực, để cậu trổ tài.

Thẩm Du cướp được sợi lắc tay, rốt cục cũng hài lòng, vẫn cảm giác thiếu chút nghi thức, nhào vào trong lồng ngực Cố Lai, nắm cằm hắn nói: “Đeo cho em.”

Cố Lai thuận thế giơ tay, lấy nón kết đen xuống. Thẩm Du liếc mắt nhìn, không để ý, đem tinh lực đều đặt lên cái sợi lắ nhỏ xíu, bĩu môi thúc giục: “Nhanh lên, đeo cho em đi.”

Chuỗi hạt trên cổ tay Thẩm Du bị Cố Lai nhẹ nhàng lấy xuống, bảy hạt châu, làm bạn hắn rất nhiều ngày đêm, chứa đầy nỗi thống khổ và không cam lòng của cậu.

Cố Lai tỉ mỉ nới lỏng nút mở rộng, sau đó đeo nó qua cổ tay gầy của Thẩm Du, cẩn thận điều chỉnh độ rộng phù hợp, nghiêm túc nói: “Cái này có thể bảo vệ em.”

Thẩm Du nằm xuống với hắn, đưa tay lên, nhìn dưới ánh đèn, càng ngắn càng thích, híp mắt nói: “Anh tin lới của bà bán đó nói à, đá cát tường cái gì chứ, bà ta gạt anh thôi.”

Một sợi dây đen được tết, bên trên có một quả cầu xanh, sau lưng có một đôi cánh nho nhỏ, khắc 008 nhỏ xíu.

“Anh sẽ bảo vệ em.”

Cố Lai nói,

“Vẫn luôn là thế.”

Thẩm Du dừng lại, cậu nhấc mắt nhìn về phía Cố Lai, muốn nói lời tỏ tình này vừa quê mùa vừa lỗi thời, nhưng nét mặt hắn lại nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức đủ khiến cậu nuốt những lời nói yếu ớt xuống cổ họng.

Cố Lai nhìn thấy đáy mắt Thẩm Du óng ánh nước, cậu lại mím chặt môi, không chịu lộ nửa lời: “Muốn ôm sao?”

Hắn hỏi như vậy, lại không chờ Thẩm Du trả lời, chậm rãi mở rộng hai tay, ôm người vào trong lồng ngực.

Có thứ gì đó mơ hồ không giống như xưa nữa, chui lên từ dưới đất, chẳng chờ não ra lệnh, động tác đã trước một bước. Khác với máy móc chỉ nghe theo chường trình, thứ đang đập, đang nhảy múa bên trong được duy trì bởi một dòng máu nóng.

Không còn là 008, mà là Cố Lai.

Thẩm Du chôn trong lồng ngực hắn, thấp giọng mắng một câu thô tục: “Mịe, con mẹ nó nhà anh…”

Cậu nghẹn lại, không nói được gì nữa.

Cố Lai cũng không sửa lời cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng: “Đi, đi về nhà.”

Gần cuối năm, bởi vì ở đây lâu, lúc đi còn được em y tá nhét cho một túi hạt dưa đậu phộng đường, chúc năm mới vui vẻ, Cố Lai cười nói cảm ơn, sau đó cùng Thẩm Du cùng rời đi.

Tới cửa bệnh viện, gió lạnh gào thét tốc thẳng vào mặt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nhạc vui vẻ ở con phố đối diện, dòng người trong siêu thị chen chúc, đều là những người mua quà Tết, mùa đông vào thì lại thấy ấm áp.

Nón của Thẩm Du mũ thiếu chút gió thổi đi, hắn không thể không kéo cổ áo lên, để trống một cái tay đến giữ vành nón. Bên cạnh có người hút thuốc, cậu theo bản năng tránh né, động tác hơi mạnh, bị người ta nhìn lại.

“Không sao.”

Cố Lai không để ý ánh mắt người khác, ôm cậu vào ngực, sau đó ôm Thẩm Du vào trong xe. Giống như trước, thay cậu mở cửa xe, rồi với vòng qua ngồi vào ghế tài xế.

Thẩm Du mở máy sưởi, thấy cửa sổ xe hiện lên một tầng sương trắng, bỗng nhiên nhớ tới hôm họp mặt bạn cũ. Bọn họ dường như cũng là thế này, nhưng lại không có mấy ly trà sữa nóng, cậu bèn cười, cảm giác như là mơ vậy.

Thẩm Du nói: “Lát nữa tới hàng trà sữa, mua mấy ly đi.”

Cố Lai cũng nghĩ như cậu, gật đầu đáp: “Được.”

Thẩm Du dựa vào cửa sổ xe, đưa tay ra, vẽ một vòng tròn bên trên, sau đó gắng thêm một đôi cánh, giống cái trên cổ tay như đúc. Cố Lai nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, cười híp cả mắt, rạo rực hỏi: “Rất đáng yêu có đúng không?”

Thẩm Du liếc mắt nhìn hắn, hiếm khi không phân cao thấp, lạnh lùng gật đầu: “Ừ, đáng yêu.”

Cố Lai càng vui vẻ hơn, có thể nhìn thấy sự sung sướng của hắn.

Lúc sau, hắn chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm, Thẩm Du nhìn điện thoại di động, phát hiện mẹ nhắn tin: A Du, năm nay về ăn bữa cơm đoàn viên nhé con.

Thẩm Du thấy thế hơi ngừng lại, gõ mấy dòng chữ, lại xóa, chỉ đáp hai chữ: 【 không được. 】

Mấy phút sau, chuông điện thoại  vang lên. Bà Thẩm gọi tới, Thẩm Du liếc nhìn Cố Lai chuyên tâm lái xe bên cạnh, sau đó đeo tai nghe lên, bắt máy.

Bà Thẩm chưa biết chuyện cậu nằm viện, giọng hiền lành: “A Du à, đừng nóng, ăn tết đoàn viên, trở về ăn một bữa cơm đi.”

Thẩm Du tìm cớ cự tuyệt: “Con có chút việc, không thể phân thân được, mọi người ăn đi.”

Bà Thẩm nói: “Không được, con có thể đem người yêu tới nhà mà.”

Thẩm Du nghe vậy thiếu chút nữa sặc chết, nửa ngày sau mới lấy lại sức, đưa Cố Lai tới làm cái gì? Thấy cậu bị mắng bị kinh thường à? Cậu không rảnh suy nghĩ xem bà Thẩm làm sao biết chuyện cậu có người yêu rồi, quyết định cự tuyệt thật nhanh: “Không được, người đó cũng bận.”

Bà Thẩm dường như thở dài, micro bên kia ầm ĩ, một lát sau, bà hạ giọng nói: “Đây là ý của ba, ông ấy hiếm khi chịu thua. Con coi như mượn bậc thang mà bước xuống. Có người cha nào không thương con mình, những năm này con ra ngoài ở, tuy rằng ông ấy chẳng quan tâm, nhưng vẫn âm thầm quan tâm tới con. Lúc trước chẳng hiểu sao hơn nửa đêm lại đi ra ngoài, về thì bị cảm, giờ vẫn còn ho khan, con cũng hỏi thăm ông ấy đi.”

Thẩm Du vuốt ve đầu ngón tay, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Giọng bà Thẩm cứng rắn: “Cái tính bướng bỉnh, ông bố ông con đều cứng đầu như nhau. Ba con nói, năm nay nhất định phải ghé, mang ai tới cũng được, dám đến không!”

Nói xong bà cũng cúp điện thoại, truyền đến một tràn tiếng ồ ồ.

Thẩm Du nắm di động, trong nháy mắt đó suy nghĩ rất nhiều thứ. Cậu nhìn thấy cảnh vật dần lùi về sau, còn những tòa nhà xuyên mây, rõ ràng là nhìn quen, bây giờ lại cảm thấy nó không như trước nữa, trong nhất thời liền nhập tâm.

Tới khi bên tai vang tiếng thét kinh hãi của Cố Lai: “Có tuyết rồi.”

Thẩm Du theo bản năng nhìn qua kính chắn gió, đúng như dự đoán, những bông tuyết be bé như sao rơi xuống từ chân trời, sự tồn tại ngắn ngủi này lại khiến người ta có một cảm giác mênh mông vô ngần, đời người bỗng nhiên trở nên nhỏ bé.

“Này…” Thẩm Du dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Cố Lai, giao thừa qua nhà em ăn cơm.”

Cố Lai bối rối: “A?”

Mùa đông, vạn vật rơi vào trạng thái ngủ, nhánh cây khô héo, chỉ có cây tùng là đứng thẳng, màu ngọc lục bảo trầm mặc dần dần được phủ lên một lớp bọt tuyết. Những ngọn đồi xanh tươi chìm dần vào mùa đông, núi non trùng điệp xa rồi lại gần, khiến người ta nhìn không rõ ràng, nông như hơi thở của nhân gian lại tựa như kéo dài không dứt.

Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv