Chuyện xảy ra quá bất ngờ, chẳng ai ngờ tới cả, mấy người lính nhìn nhau, đã thấy một người leo lên nóc xe, rõ ràng là người sống sót bọn họ mang về từ trung tâm thương mại.
Lãnh Phong cả kinh nói: “Cậu có dị năng?!”
Anh ta vẫn nghĩ Bùi Nhiên là người bình thường.
Lưới điện sáng lên chi chít, tuy rằng tạm thời có thể chống lại bầy cương thi tiến công, nhưng không kéo dài được bao lâu, Bùi Nhiên rất yếu trong cận chiến, tả xung hữu đột, vừa ứng phó với cương thi xông tới từ trong góc, vừa nói với anh: “Các anh nhanh chóng lái xe đi đi!”
Lãnh phong nhanh chóng đá một con cương thi văng ra, trực tiếp dùng đao chém, nghe vậy, cũng không trì hoãn, lệnh cho cấp dưới mau mau lên xe, bản thân mình thì nắm lấy lan can, giải quyết mấy con T1 đang bám bên ngoài, sau đó lo lắng nói với Bùi Nhiên: “Mau lên xe!”
Xe Bùi Nhiên sớm đã bị cương thi vây kín, Khúc Nghiên vẫn nằm ở bên trong, hắn tất nhiên không thể bỏ đi, vừa nhanh nhẹn tránh né, vừa khoát tay nói: “Các anh đi trước, tôi có xe, sẽ đuổi kịp thôi!”
Tình huống khẩn cấp, cũng không tiện kéo dài thêm, Lãnh Phong thấy thế khẽ cắn răng, chỉ có thể hạ lệnh lái xe. Xe quân dụng nhanh chóng tăng tốc, vượt qua mấy con cương thi tép riu, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt.
Hiện tại Bùi Nhiên cảm giác hắn như cầm đá đập lên chân mình, lúc mấy con tép riu còn chạy theo xe của Lãnh Phong, chỉ còn một con T3 gào thét đang quan sát mà di chuyển, Bùi Nhiên chạy cũng hết nổi rồi, dị năng cũng tiêu hao hết, hắn tìm tinh hạch bổ sung dị năng trong túi quần, vừa nhặt con dao quân dụng đám người Lãnh Phong bỏ lại, không hề có một tiếng động giằng co với nó.
Có thể vì lưới điện ban nãy làm chúng nó cảm thấy sợ hãi, rất nhiều cương thi bậc thấp chọn đuổi theo xe quân đội, con T3 dường như có linh trí, vẫn còn chần chừ chỗ xe Bùi Nhiên, cản ý định trốn chạy của hắn.
Móng vuốt T3 rất sắc bén, phá mở cửa xe một cách dễ dàng, Bùi Nhiên nhớ Khúc Nghiên còn nằm ở sau, không tiếng động lùi lại mấy bước. T3 thấy thế gầm nhẹ một tiếng, bị hắn dẫn khỏi xe, nhãn cầu màu xám đen tập trung vào hắn, như con linh cẩu tham lam trên thảo nguyên, mặc dù bây giờ nó chưa làm gì, mà dường như một giây sau nó sẽ hung hăng nhào tới.
Lúc trước săn giết cương thi, đều là do Khúc Nghiên cố định chúng tại ch, sau đó Bùi Nhiên ở đằng xa sẽ phóng điện qua, dễ hơn cắt dưa leo, nhưng hắn cũng không giỏi chiến đấu ở cự ly gần, nếu mà đánh nhau, giết mỗi con T1 cũng mất sức.
Lúc nãy Bùi Nhiên tấn công T3, cùng nghĩ con cương thi này sớm đã bị giật thành tro bụi, nhưng nó lại da dày thịt béo chẳng cò phản ứng gì, chỉ là động tác hơi chậm chạp, dùng một đòn kết liễu là không thể.
Đúng là đồ phá hoại.
Bùi Nhiên chẳng muốn chết, không muốn nghĩ tới luôn.
Hắn không phải là vai chính gì cả, cũng không phải là bộ đội đặc chủng, chẳng có bản lĩnh như người ta, chạy trốn cũng không nhanh như người ta, chỉ muốn tìm chỗ an toàn mà trốn, tốt nhất là cả đời cũng không bước ra.
Đời trước hoàn cảnh gia đình khá tốt, ba mẹ tuy bận bịu sự nghiệp không quản hắn, nhưng trước tới giờ muốn cái gì có cái đó, Bùi Nhiên xưa nay chưa từng sống trong thế giới khắc nghiệt, cũng chưa từng trải qua sự khắc nghiệt đó.
Dù cho tận thế đã xảy ra rất lâu, hắn cũng không thích ứng được, giống như lúc trước.
Hơi thở Bùi Nhiên hơi loạn, sắc mặt tái nhợt, con T3 đại khái có thể nhìn ra tên con người này đang yếu đi, răng nhọn của nó có thể xé da thịt tên này mà không có một tiếng động. Nó nhào tới mang theo cơn gió tanh, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, chuẩn xác nắm lấy hai vai Bùi Nhiên, định táp vào cổ hắn.
Bùi Nhiên mặc áo dài tay, mà vẫn như trước, chẳng thể chịu nổi cảm giác dính nhớt trên cánh tay, hắn dùng dòn điện còn sót lại đánh tới, ai ngờ chẳng thể khiến con T3 bỏ đi, ngược lại còn làm nó điên cuồng tức giận, công kích càng mạnh mẽ hơn.
Trong tay, con dao quân dụng lóe hàn quang, cổ Bùi Nhiên nổi gân xanh, vừa cản con T3 tấn công, vừa gian nan giơ tay lên, mạnh mẽ đâm tới huyệt thái dương của nó. Ai mà ngờ, da thịt mục nát lại cứng và dẻo hơn xi măng cốt thép, mũi đao chẳng thể đâm vào nửa tấc.
Cùng lúc đó, con T3 nổi giận quăng Bùi Nhiên ra một bên, gào thét lắc đầu, tận khi con dao rơi xuống đất nghe leng keng, lúc này nó mới lao tới thêm lần nữa.
Bùi Nhiên hoang mang nằm trên đất, nửa ngày cũng không bò dậy nổi, mắt hắn thấy cương thi lại xông tới, chỉ cảm thấy mình tám phần mười sẽ chết chắc rồi, theo bản năng nhắm mắt lại, giơ tay cản ——
Mùi hôi thối từ từ áp sát, hun đến hắn muốn buồn nôn, nhưng mà đợi một lát, lại không có cơn đau truyền tới theo dự đoán, Bùi Nhiên cảm thấy được có gì không đúng, mở mắt nhìn, đã thấy con T3 khi như bị người ta cố định ở đó, vẫn há mồm cắn người dữ tợn nhưng không nhúc nhích.
Bóng đêm đặc sệt, lại không sánh bằng mặt đất đầy máu.
Bùi Nhiên nhìn thấy đằng sau con T4 là một người bình tĩnh, u buồn lại xinh đẹp tuyệt trần, tóc như đồng đen, da dẻ lại nhợt nhạt hơn người thường, một đôi mắt như vực sâu không lường trước được, khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.
Là Khúc Nghiên…
Trong tay cậu có một con dao sắt bén, như đao phủ đứng ở sau tang thi, cánh tay giơ cao, sau đó mạnh mẽ đâm vào, như xả giận, lạnh lùng mạnh mẽ chọc vào trong sọ con T3 mấy cái, móc ra tinh hạch.
Mắt thấy con cương thi máu me đầy mình ngã xuống đất, Bùi Nhiên đột nhiên cảm giác thấy mình như kẻ trộm gà.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng tiêu hao thể lực quá lớn, ngồi được một chút lại ngã, Khúc Nghiên thấy thế bước qua con cương thi, sau đó tới trước mặt hắn, quỳ một chân trên đất, cúi người ôm lấy Bùi Nhiên, nhưng không kéo hắn lên, vẫn giữ tư thế kia, ôm hắn thật chặt.
Cả người Bùi Nhiên bẩn thỉu, Khúc Nghiên lại chẳng ghét bỏ, nhắm mắt, mặt kề mặt với hắn, chậm rãi vuốt ve, giọng xa xôi nói: “Anh lại bảo vệ em thêm lần nữa.”
Bùi Nhiên thở một hơi, trong lòng thì nước mắt tuôn trào: “Em có thể xem là tỉnh rồi.”
Khúc Nghiên gật đầu, đáp lời hắn: “Ừ, em tỉnh rồi.”
Bùi Nhiên dựa vào cậu mượn lực đứng lên, vẫn là kẻ vô tâm vô phế, kinh hãi xong, lại gấp gáp lên xe thay quần áo, để Khúc Nghiên dùng dị năng hệ “nước” để hắn tắm, sau đó ngồi ở sau xe mà ăn, xem tiêu hao không ít sức lực.
Khúc Nghiên liếc nhìn hai má căng phồng của hắn, cảm thấy có chút đáng yêu, nhịn không được tới gần muốn ôm hắn, Bùi Nhiên nhẹ nhàng đẩy cậu ra, chỉ chỉ vết bầm sau lưng, mang hàm ý rõ ràng.
Không cho hôn, cũng chẳng cho ôm, ánh mắt Khúc Nghiên xa xôi, đầu ngón tay khẽ vuốt những vết thương kia, sau đó lấy thuốc mỡ trong tủ, bôi thuốc cho hắn, để đẩy máu bầm ra.
Bùi Nhiên nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, chẳng ăn nổi nữa, hắn tóm lấy cổ tay Khúc Nghiên, vội la lên: “Đau quá trời đau, xoa nhẹ chút đi…”
Da của hắn là da nhà giàu, chưa từng dính nước mùa xuân, không thể so với Khúc Nghiên, đau thế nào cũng nhịn được.
Khúc Nghiên hơi nghiêng đầu, lại không có ý thu tay về.
Bùi Nhiên có thể cảm giác được tinh thần lực của cậu mạnh hơn một chút, một câu nói nhẹ nhàng cũng có ý muốn đầu độc người khác. Cặp mắt kia nhìn lâu có thể khiến người ta chìm đắm vào, hắn lấy thuốc mỡ từ trong tay Khúc Nghiên ra tiện tay ném sang một bên cạnh, bất đắc dĩ giang hai tay, ôm người vào trong ngực: “Nghỉ ngơi một lát thì lái xe đi thôi, nơi này không an toàn.”
Khúc Nghiên chưa từng phản bác hắn, chỉ lẳng lặng dựa vào lồng ngực hắn, nghe Bùi Nhiên cằn nhằn liên tục.
Bùi Nhiên buồn phiền nói: “Hôm nay thiếu chút nữa ăn bị con T3 ăn thịt rồi, phải luyện thêm mới được.”
Khúc Nghiên nghe vậy tránh phía sau lưng hắn, khẽ vuốt sau gáy Bùi Nhiên, không hề có âm thanh nào mà an ủi, đầu lưỡi chầm chậm phác hoạ hình dáng môi của hắn. Lúc này Bùi Nhiên cũng quên mất ban ngày đã nói gì, người chao đảo, đặt Khúc Nghiên ở dưới thân, nhẹ nhàng cắn xé bờ môi cậu.
Bùi Nhiên như đùa giỡn hỏi: “Em có muốn anh cắn em báo thù không?”
Khúc Nghiên nghe vậy ngửa đầu hôn hắn, giọng sàn sạt, như chiếc lông ghẹo người, mang theo một chút khiêu khích: “Vậy sao anh còn không cắn…”
Bùi Nhiên nói: “Em nghĩ răng ai cũng như em, là răng chó sao?”
Khúc Nghiên: “…”
Lúc cậu sững sờ, Bùi Nhiên cười cười, gương mặt vui vẻ, cúi đầu hôn cậu một cái, nghiêm túc nói: “Gạt em đó, anh không muốn em có sẹo.”
Bùi Nhiên có lúc nghĩ, mình xuyên việt tới, sao lại xuyên tới thế giới tận thế này, bọn họ vốn nên tương phùng lúc thịnh thế hòa bình…