*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau trận ác chiến, dưới đất toàn là xác, Bùi Nhiên nghỉ ngơi chốc lát thì ngồi xuống chỗ điều khiển, miễn cưỡng xốc tinh thần lái xe, hắn nhớ tới việc mình từng nghe Lãnh Phong nói, căn cứ phía nam không xa, tốc độ nhanh thì tầm nửa ngày là đến.
Đường dài đen kịt, dựa vào đèn xe, có thể nhìn thấy đám cương thi lạc đàn túm năm tụm ba, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lên kinh người, nhiều lần Bùi Nhiên nghĩ sẽ tông phải chung, nhưng lũ cương thi này lại tự mình nhường đường, gầm nhẹ đi về hướng khác.
Khúc Nghiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhàn nhạt nhắm mắt, chờ xe chạy được một đoạn ngắn, lặng yên nắm bàn tay phải lại, lúc người khác không nhìn thấy, những cương thi đang đi lang thang trên đường bỗng nhiên cùng nhau dừng lại, sau đó không hề có điềm báo trước nổ tung như thịt băm.
Âm thanh rất nhẹ, lẫn trong tiếng xe, bị chắn ngoài cửa xe.
Đuôi mắt Khúc Nghiên khá dài, nếu như nheo thì thành một đường vòng cung hẹp dài, mở mắt ra, con mắt hắt ánh đèn xe, chiếu qua màu đen sâu thẳm, sáng lên kinh người.
Bùi Nhiên kéo cửa sổ xe xuống một nửa để thông khí, nhiệt độ buổi tối hơi lạnh, không việc gì làm, hắn bắt đầu câu được câu không tìm Khúc Nghiên nói chuyện, toàn mấy chuyện lặt vặt.
Bùi Nhiên hỏi: “Lúc em đi học toàn hạng nhất sao?”
Trực giác hắn bảo tuổi thơ của Khúc Nghiên không hạnh phúc, theo bản năng mà tránh chủ đề gia đình nhạy cảm.
Khúc Nghiên rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, một tay đặt lên đùi phải Bùi Nhiên, sau đó gõ nhẹ lên như đàn piano, một lát sau, tùy ý đáp một tiếng: “Ừm.”
Cậu cảm thấy thi hạng nhất thì đã sao chứ, đau khổ cũng không vì thế mà giảm bớt phần nào.
“Giỏi quá, ” Bùi Nhiên lại hỏi, “Mà… Em thích ăn cái gì? Thích chơi gì?”
Khúc Nghiên nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt trong chốc lát, cậu cố gắng nghĩ lại thời niên thiếu của mình, nỗ lực tìm trong đống kí ức nhợt nhạt để có cái đáp án trả lời Bùi Nhiên, nhưng đáng tiếc là lăn qua lặng lại, cũng chẳng tìm được gì.
Từ khi được sinh ra, cậu chưa kịp học được cách thích một cái gì đó, thì đã bắt đầu chán ghét thế giới này.
Đợi nửa ngày không nghe câu trả lời, Bùi Nhiên hiếu kỳ liếc mắt nhìn cậu: “Không có sao?”
“Có mà…”
Âm cuối kéo dài tới mức ám muội không tả rõ, Khúc Nghiên nghiêng người tới gần hắn, nhẹ giọng nói bên tai Bùi Nhiên: “Mà không thể nói cho anh biết được đâu.”
Không nói là vì không có đáp án, Bùi Nhiên đoán không sai vì hắn nhìn thấy cậu trầm tư suy nghĩ. Chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng nhạt, ánh rạng đông xuyên qua đám mây dày đặc, khiến tầm nhìn trước mặt rõ ràng hơn, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Làm người ấy mà, nên thích cái gì đó.”
Bùi Nhiên nói: “Phải muốn có thứ gì đó, như vậy sống mới có ý nghĩa.”
Ven đường hoa dại không biết tên cô độc sinh trưởng trên mảnh đất lầy lội, thấp kém nhỏ bé mà tồn tại, nhưng lại là cảnh đẹp hiếm thấy.
Khúc Nghiên dựa vào người hắn, rảnh rỗi, thích cọ cọ như mèo, Bùi Nhiên liếc mắt thấy hai má cậu rốt cuộc cũng có thịt, nhưng vì vai phải bị ép, thoạt nhìn khá có thịt, mắt đen to tròn, lẳng lặng nhìn một chỗ, mang tới cảm giác đơn thuần vô tri khó giải thích.
Bùi Nhiên nhịn cười nói: “Cứ cọ mãi thế, như mèo con thèm sữa á, mà anh không có sữa đâu.”
Trên cổ hắn có đeo một sợi thánh giá màu bạc, vẫn luôn giấu ở dưới cổ áo, hòa vào nhiệt độ người, không nhận thức rõ được sự tồn tại của nó, cũng quên lấy xuống. Hắn bỗng nhiên nhớ tới mình chưa từng cho Khúc Nghiên thứ gì, một tay cầm tay lái, một tay vòng sau cổ, cởi sợi dây chuyền xuống.
Xe chậm rãi dừng lại.
Bùi Nhiên nghiêng người, kéo Khúc Nghiên lại một chút. Lúc cậu được hắn ôm, mới có thể trở nên dịu ngoan trong phút chốc, tóc đen nhu thuận, càng giống như một con mèo con không có sức sát thương.
Sợi dây chuyền bạc tinh tế là hàng đặt làm theo yêu cầu, mặt trên có khắc tên Bùi Nhiên, lúc được đeo lên cổ Khúc Nghiên thánh giá nho nhỏ màu bạc rơi giữa xương quai xanh tinh tế, lóe lên ánh sáng yết ớt.
Khúc Nghiên hơi vui vẻ, mắt sáng rực lên trong nháy mắt, trên mặt không còn nụ cười u ám, cậu cúi đầu sờ sợ dây chuyền, hỏi Bùi Nhiên: “Cho em sao?”
Bùi Nhiên xoa đầu cậu, tiếng cười trầm thấp, chọc ghẹo nói: “Ừa, cho em đó, bảng tên cho mèo.”
Đầu ngón tay Khúc Nghiên mơn trớn trên sợi dây bạc tinh tế, một lần lại một lần, nghe vậy nhớ tới con mèo hoang lăn lộn trong bùn đất bẩn thỉu trong cái ngõ mà cậu từng sống, không vui nói: “Em không phải mèo.”
Tay Bùi Nhiên kéo cậu, ôm vào trong lồng ngực, cà cà chóp mũi cậu, giọng tê tê dại dại, như đang biện hộ: “Em là mèo của anh.”
Khúc Nghiên nhân cơ hội này hôn hắn hai lần, mũi chân sung sướng quơ quơ, rất nhanh thỏa hiệp: “Cũng được đó.”
Tiếng cười Bùi Nhiên trầm thấp: “Mèo nhà anh bụ bẫm lắm á, sau này em sẽ mập lên.”
Khúc Nghiên ngắm kĩ món quà đầu tiên trong đời, không chú ý mấy câu nói dài dòng của hắn, Bùi Nhiên để cậu ngồi chỗ cũ, tiếp tục chạy về trước.
Nửa giờ trôi qua, con đường phía trước không gồ ghề nữa, thậm chí tình cờ có thể gặp phải vài người sống sót xanh xao vàng vọt, giống như ăn mày lang thang gần đó. Bùi Nhiên thấy thế hạ cửa sổ xe xuống, đang định hỏi một câu, bỗng có một bóng người màu đen nhanh chóng lao tới, nghe một tiếng phịch trầm, bám cửa sổ xe nói: “Ngài ơi! Ngài ơi! Xin ngài, cho tôi một túi bánh, làm gì cũng được, mấy ngày nay tôi không có miếng cơm nào!”
Người này là đàn ông tuổi trung niên, cả người tanh hôi nhơ bẩn, mắt trũng sâu, trông như người điên, cửa sổ xe bị ông ta bám vào, không kéo lên được. Bùi Nhiên thấy ông ta đen đúa, bàn tay cùng thịt thối sắp xông vào hắn, nhất thời bệnh sạch sẽ của hắn bộc pháp, sợ tới nổi tí nữa nhảy ra khỏi chỗ ngồi, theo phản xạ có điều kiện ngửa ra sau.
Khúc Nghiên nhanh chóng đỡ được nửa người trên của Bùi Nhiên, ánh mắt nham hiểm nhìn ra phía ngoài cửa xe, cũng không biết cậu đã làm gì, bỗng nhiên người đàn ông kia ôm đầu, kêu lên đầy thảm thiết thống khổ, liên tục lăn lộn rời khỏi xe.
Những kẻ lang thang nhìn thấy việc xảy ra, thôi theo dõi bọn họ nữa.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Khúc Nghiên kéo cửa sổ lên, thấy Bùi Nhiên trợn mắt chưa có phản ứng lại, như sắp xù lông, không khỏi hơi nhếch môi, lấy tay vuốt tóc hắn, dùng cằm cọ đỉnh đầu hắn, thấp giọng nói: “Không sao rồi.”
Bùi Nhiên nhắm mắt, hơi thở bị đè nén trong ngực cuối cùng cũng thở ra được, nhịn không được văng tục: “Mẹ nó, làm anh sợ muốn chết.”
Hắn ngồi thẳng, sau lưng đang đau, cũng không nghĩ tới những kẻ lang thang này lại mạnh tới vậy. Lúc họ nghỉ ngơi định tìm hiểu tin tức, đang chuẩn bị lái xe tới trước, ai ngờ lại nhìn thấy một người phụ nữ khuôn mặt tiều tụy đứng ở ven đường, ánh mắt do dự nhìn về phía họ.
Bùi Nhiên lần này đã có kinh nghiệm, cửa sổ xe chỉ chừa một khoảng nhỏ để thông khí, ngón út ra hiệu cho cô ta tới. Cô gái kia thấp thỏm bất an đi tới, khí chất ôn hòa, trước tận thể hẳn đã nhận được sự giáo dưỡng đàng hoàng, đánh liều khom lưng, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe: “Chào ngài, có thể giúp được ngài gì không?”
Bùi Nhiên liếc nhìn Khúc Nghiên, sau đó nhìn về phía cô gái kia, dò hỏi: “Cô có biết căn cứ cách đây bao xa không?”
Cô gái chỉ phía về trước: “Đi theo hướng này, nếu như muốn vào, phải xếp hàng lãnh thẻ số, sau đó làm kiểm tra thân thể, giao nộp năm tinh hạch làm phí thủ tục, nếu như không có tinh hạch có thể dùng đồ ăn đổi, mà xung quanh có người rất nhiều sống sót, tôi ở đây xếp hàng hai ngày rồi.”
Hai ngày?
Bùi Nhiên hơi lờ mờ: “Số của cô là bao nhiêu?”
Cô gái nói: “Hơn 2,600, tới chỗ ghi danh sẽ có sĩ binh phát, dị năng giả có đường riêng, nhưng cũng có tới hơn bảy trăm người.”
Bùi Nhiên nói: “Sao đông vậy?”
Cô gái vén tóc bên tai, bờ môi khô nứt: “Sợ bị cương thi cào trúng đó, cho nên cơ thể đều được kiểm tra rất cẩn thận, tốn thời gian lắm.”
Bùi Nhiên cũng hiểu đại khái, tay mò vào trong balo, từ cửa sổ xe đưa cho cô một túi bánh và một chai nước. Cô gái không nghĩ hắn hào phóng như vậy, sợ hãi trợn to hai mắt, lập tức phản ứng lại, vội vàng giấu đồ ăn ở trong lồng ngực, thấp giọng cảm kích nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Bùi Nhiên khẽ gật đầu, sau đó kéo cửa sổ xe lên, lai thấy cô gái ban nãy chạy chậm về phía trước, sau đó ôm lấy một tên đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi ven đường, mở chai nước trong ngực ra, quỳ một chân trên đất, cẩn thận từng li từng tí đút cho đứa nhỏ.
Bùi Nhiên than thở: “Thì ra là còn có con.”
Khúc Nghiên xuyên tấm kính, liếc nhìn gương mặt từ ái của cô gái, không biết nhớ tới chuyện gì, sắc mặt dần dần lạnh, thoáng hiện ra những cảm xúc tiêu cực, sau đó nhẹ nhàng cười nhạo, khóe môi cong cong mang vẻ châm chọc vô cùng.
Châm chọc chuyện gì?
Rõ ràng là một chuyện rất cảm động.
Nhưng lại không vui nổi.
Cậu chẳng có được, dựa vào cái gì mà người khác lại có được chứ…
“Nè, uống miếng nước.”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nói trong trẻo, Khúc Nghiên giương mắt, liền nhìn thấy chai nước đưa tới môi, ánh mắt chuyển dời, sau đó nhìn thấy gương mặt cười híp mắt của Bùi Nhiên.
“Đây, uống nước uống nước, anh đút em,” Bùi Nhiên ôm lấy bờ vai cậu, ân cần cho cậu nước uống, “Anh còn chưa hầu cha mẹ mình tới vậy luôn đó.”
Khúc Nghiên liếc nhìn Bùi Nhiên, ý cười khó giải thích được ánh lên mắt, bỗng nhiên cảm giác lòng dạ của mình nhớ bị hắn nhìn rõ, lần đầu tiên cậu từ chối hắn, híp mắt một cái nói: “Quý báu lắm sao.”
“Em không thấy quý sao, ” Bùi Nhiên biết cậu không khát, vặn nắp bình nước, như đùa vui đáp, “Đứa nhỏ có mẹ thương, em có anh thương.”
Khúc Nghiên bỗng nhiên cảm giác tim của mình đập rất nhanh, không khỏi mím môi, bán tín bán nghi nhìn về phía Bùi Nhiên, một lát sau, từ trong tay hắn giành lấy chai nước, nắm chặt ở lòng bàn tay.
Bùi Nhiên nói: “Không phải không quý sao?”
Khúc Nghiên siết cái chai tới nỗi phát ra tiếng, mà lại không lên tiếng.
Bùi Nhiên vừa cười sờ đầu cậu, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Như vậy mới phải chứ.”
Muốn giận thì giận, muốn dỗi thì dỗi, đây mới chính là bộ dạng thiếu niên nên có.
Cách đó không xa chính là căn cứ, hơi giống pháo đài, mặt trên có kiến trúc vọng tháp, có binh lính mang súng canh gác, bên dưới là bốn cái cổng, phân bố lính gác. Nhân viên công tác mặc áo choàng trắng ở bên ngoài đặt một dãy bàn, ghi chép thông tin người sống sót theo thứ tự, hàng người xếp hàng thật dài như một con rồng, quanh co không ngừng, có nhiều người dựng lều bên ngoài, chờ kêu tên.
Bùi Nhiên trước giờ chưa từng thấy loại chiến trận này, có thể nói trợn mắt ngoác mồm: “Mẹ ơi, xếp tới chừng nào…”
Khúc Nghiên đặt cằm trên vai hắn, trừng mắt nhìn: “Anh ngồi đây, em giúp anh lo.”
Bùi Nhiên: “Đừng, anh đâu phải người không biết xấu hổ.”
Hắn đậu xe ở ven đường, kéo Khúc Nghiên xuống xe lãnh số, bộ dạng cả hai sạch sẽ thu hút không ít ánh nhìn, Bùi Nhiên cũng không có gì suy nghĩ khiêm tốn nào, có quần áo sạch để mặc sao lại mặc đồ dơ chứ.
Đứng ở hàng cuối, phía trước có cậu lính đang phát số, Bùi Nhiên đứng giữa trời, hơi thấy phiền, cả nửa người đều dựa vào trên người Khúc Nghiên, như sống dở chết dở.
Từng giây từng phút trôi qua, trong lúc đó có một tên lang thang tới ăn xin, mà bị không ít người nóng nảy đè xuống đất đánh cho một trận, cuối cùng vẫn phải đợi binh sĩ đi ra trấn áp, mới có thể khống chế tình hình.
“Đây là thẻ của anh, xin giữ cẩn thận.”
“Đây là thẻ của anh.”
Cậu lính phụ trách đăng ký rốt cục đi tới, cậu ta cúi đầu nhìn trong thông tin đăng ký trong danh sách, đang định phát số cho Bùi Nhiên, nhưng lúc nhìn thấy mặt hắn, không khỏi trợn to hai mắt, tỉ mỉ quan sát hắn một lần, bỗng nhiên vui vẻ lên tiếng: “Đồng chí, là anh sao!”
Bùi Nhiên nghe vậy nhấc đầu buồn ngủ ra khỏi vai Khúc Nghiên, phát ra câu hỏi nghi vấn tự sâu trong linh hồn: “Hả?”
Cậu lính chỉnh mũ, kích động chỉ chính mình: “Đồng chí, anh quên rồi à, tối hôm qua gặp phải đợt cương thi đó, là anh cứu chúng tôi, không ngờ là anh còn sống! Thật sự là quá tốt!”
Bùi Nhiên bừng tỉnh: “A, nhớ rồi, cậu là lính của Lãnh đội trưởng à?”