*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài khu thương xá có hai chiếc xe quân dụng lớn, có bốn quân nhân mang súng bảo vệ, tất cả người ngồi bên trong đều là người sống sót, có có phụ nữ trẻ em, chen lấn đầy trong xe, nhìn thấy họ đi ra, đều ló đầu chăm chú đánh giá.
Bùi Nhiên tê cả da đầu, cảm thấy mình chắc không chen lên nổi, nhìn Lãnh Phong nói: “Tôi có xe, hay là vậy đi, tôi đi theo các anh.”
Đi theo sau thì giống như là lạc đàn, lỡ gặp phải cương thi, là rất nguy hiểm, nhưng cân nhắc tới chuyện chắc họ không chen lên nổi, Lãnh Phong chỉ có thể nói: “Vậy đi, các cậu theo sát nhé.”
Bùi Nhiên cũng không nghĩ tới chuyện nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức quanh thành phố một chút, chẳng bận tâm tới chuyện gì, hắn kéo Khúc Nghiên lên xe, đi theo xe quân dụng. Ban đầu Lãnh Phong còn sợ họ không theo kịp, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện xe Bùi Nhiên lái có giá không rẻ, không biết sau này là ai không theo kịp ai.
Toa xe quá nhỏ, mấy quân nhân bám bên ngoài thân xe, Lãnh Phong và những người có dị năng thì ngồi ở trước, vì sợ tập trung đông người sẽ dễ dụ cương thi tới, rất nhanh họ liền rời đi.
Bùi Nhiên không nhanh không chậm theo ở phía sau, xuyên qua tấm màn che, mơ hồ có thể nhìn thấy từng gương mặt xanh xao vàng vọt, nhếch nhác, trong số họ cũng có những cô gái xinh đẹp, có tinh anh giới kinh doanh âu phục giày da, có mẹ của những đứa trẻ, những giai cấp khác nhau trong thế giới này, tụ tập ở đây.
Khúc Nghiên thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, gương mặt mang theo vẻ chán đời xa cách nhàn nhạt, cậu cụp mắt. Đầu ngón tay trượt nhẹ trên đùi Bùi Nhiên, lòng bàn tay chơi đùa viên tinh hạch T4 chói mắt tới khiến người ta vừa nhìn thì không thể nào quên, hỏi một câu không rõ có ý gì: “Anh thích chỗ đông người à?”
Bùi Nhiên nói: “Cũng không phải, anh thích yên tĩnh, nhưng mà, người là động vật quần cư, không thể sống một mình được.”
Hắn nói xong, muộn màng nhận ra viên tinh hạch: “Lớn thế? Cấp mấy?”
“T4,” Khúc Nghiên quấn hắn như một con rắn, tựa đầu gối lên trên bả vai Bùi Nhiên, trừng trừng nhìn vết thương rõ ràng ở môi dưới của hắn, giành công nói, “Em tốn rất nhiều sức mới đào ra được, đem tặng anh, có được không?”
Hệ thống mới vừa ló đầu lên, Bùi Nhiên dường như có tính trước, đã dập nó trước, nhìn Khúc Nghiên nói: “Ngoan, giữ lại đi.”
Khúc Nghiên nhẹ nhàng há miệng, cắn lên vải vai áo Bùi Nhiên, như rắn độc lộ ra răng nanh, vuốt nhẹ tới lui, dĩ nhiên lộ ra một chút oan ức: “Sao anh không muốn đồ của em…”
Bùi Nhiên cảm thấy hơi ngứa, theo bản năng giật giật vai nói: “Anh đeo đuổi người ta thì đem đồ tặng người ta, cũng chưa từng nhận quà, của em đào ra được thì dùng nó tu luyện cẩn thận đi, lợi hại để bảo vệ anh.”
Câu sau mang tiếng cười hì hì không đứng đắn.
Khúc Nghiên chỉnh lại: “Là anh bảo vệ em.”
Dường như, cậu rất để ý chuyện này.
Bùi Nhiên cố ý chống đối cậu, đuôi lông mày nhếch lên, đẹp trai vô cùng: “Em bảo vệ anh không được sao?”
Khúc Nghiên không lên tiếng, nửa bên mặt dựa vào bả vai hắn, hai má cũng có chút thịt, con ngươi đen nhuận, cậu suy nghĩ chốc lát, như nhượng bộ: “Cũng được, anh bảo vệ em, em cũng bảo vệ anh.”
Bùi Nhiên cảm thấy cậu có chút đáng yêu, trong nháy mắt quên chuyện mình vừa nói trong thương xá, nhịn không được nghiêng đầu hôn lên trán cậu một cái, ai ngờ môi dưới đau nhói châm chích, lúc này phản ứng lại, sờ miệng nói: “Nói không hôn em mà anh quên mất.”
Đôi mắt Khúc Nghiên đen nhánh, như mèo cọ trong lồng ngực của hắn, cọ tới cọ lui, nghiêm túc nói: “Có thể hôn mà.”
Bùi Nhiên đẩy cậu ra, không để ý tới: “Đang lái xe đấy, tí nữa là tông vào đuôi xe.”
Khúc Nghiên liền nằm nhoài bất động trên bả vai hắn, cúi đầu như mất mát, Bùi Nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Nếu có cảnh sát giao thông, điều đầu tiên là quăng em ra ngoài.”
Đáng tiếc là đường khá gập ghềnh, toàn cương thi, tình cờ có hai con lao tới giữa đoàn xe, muốn bám lên, tiếp theo một trận tiếng thét chói tai liên tiếp, sau đó kết thúc bằng tiếng súng đùng đùng đùng.
Bùi Nhiên nhìn thấy một người sống sót ngồi ở phía ngoài cùng vì sợ mà theo bản năng lui lại về sau, nhưng người đông như mắc cửi nên chẳng còn chỗ lùi nữa, người này liền đẩy một người lính xuống, may mà cương thi bò lên xe có cấp bậc thấp, bằng không là mất mạng.
Còn hơn nửa ngày mới tới căn cứ phía nam, vào ban đêm, Lãnh Phong liền hạ lệnh nghỉ dưỡng sức tại chỗ, người sống sót cũng không nhịn được xuống xe hít thở, ngồi dưới đất, gần xe, hợp thành nhóm nhỏ nói chuyện.
Bùi Nhiên không muốn xuống, chỉ chỉnh cửa sổ xe xuống một nửa, cho chút gió thổi qua. Hắn đốt điếu thuốc, ở trong xe rít nhả khói, lại phát hiện Khúc Nghiên có chút không bình thường, cuộn mình dựa vào ghế, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bùi Nhiên theo bản năng, lấy tay sờ trán cậu, kéo cậu đối mặt với mình: “Em sao vậy? Sốt sao? Có muốn uống thuốc không?”
Khúc Nghiên mở mắt ra, ánh mắt hư vô trong nháy mắt tập trung lại, đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh lam sâu thẳm, cậu nắm lấy cổ tay Bùi Nhiên như sợ hắn chạy, thở một hơi, lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Không có gì.”
Bùi Nhiên nghĩ thầm, có thể là do mới nãy hấp thu viên T4 đó, dị năng của cậu sắp thăng cấp.
Thấy Khúc Nghiên đờ đẫn, Bùi Nhiên mở cửa xe, ôm cậu ngồi sau ghế phó lái, người trong ngực vẫn luôn lẳng lặng nhắm hai mắt, không nhìn ra nhịp thở, như người chết.
Bùi Nhiên chưa từng gặp chuyện như vậy, khó giải thích được mà cảm thấy bất an, không muốn hút thuốc nữa. Điếu thuốc vẫn còn cháy, nóng vô cùng, hắn đau đến cau mày, muốn mở cửa vứt điếu thuốc đi, nhưng mà mới vừa giơ tay, Khúc Nghiên bỗng nhiên mở mắt ra. Nét mặt u ám, sức của cậu mạnh tới nỗi suýt bẻ gãy cổ tay hắn, gằn giọng nói: “Anh làm cái gì đấy? Muốn đi à?”
Bùi Nhiên dừng lại, ném tàn thuốc, bình tĩnh nói: “Anh không đi, em mau khỏe đi.”
Khúc Nghiên nghe vậy, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, mắt hơi híp lại, như có bệnh thần kinh, dù không nói lời nào, cuối cùng cũng coi như thả lỏng tay đang siết tay Bùi Nhiên ra một chút, trầm giọng như nhắc nhở, nói: “Đừng đi đâu hết.”
Bùi Nhiên ngồi xuống, ôm chặt cậu một chút: “Được, không đi đâu hết.”
Khúc Nghiên liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng nặng nề nhắm mắt lại, theo bản năng cuộn mình, chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ, như tự bảo vệ chính mình. Tinh thần lực rối loạn, cũng xuất hiện sai lệch trong ký ức, e rằng cậu đã đến một góc nào đó trong kí ức, vết thương tuổi thơ của cậu đều tích tụ ở đây, sau lưng là tường, lạnh nhưng có cảm giác an toàn.
Thân hình Khúc Nghiên gầy yếu, rúc ở đây, bộ dạng nhỏ thó, thoạt nhìn trông như còn là thiếu niên.
Bùi Nhiên nhìn cậu, sau đó trượt xuống ghế dựa, ngồi dưới đất, trán kề trán, sức nóng truyền tới không thiếu một chút nào.
“Em là nhân vật chính…” Bùi Nhiên nhỏ giọng nói ở trong lòng, “Vai chính sẽ không chết.”
Vai chính gì, vai chính trong hài kịch, hay là vai chính bi kịch?
Nhàn rỗi chán ngắt, Bùi Nhiên kéo tay Khúc Nghiên, tỉ mỉ đếm vết thương trên đó, nghĩ thầm lúc đó chắc là đau lắm, trước đây hắn từng bị phỏng tàn thuốc, cảm thấy nghiêm trọng như là bị đâm một dao, kêu cha gọi mẹ tìm bác sĩ khắp thế giới.
Cánh tay trái có hai mươi sáu vết thương.
Cánh tay phải có bảy.
Sau lưng cũng có.
Bùi Nhiên kéo áo cậu lên, như giết thời gian, đếm từng cái từ dưới lên. Khi hắn đếm được tới hơn ba mươi cái, có người gõ lên cửa sổ xe, giương mắt nhìn lại, là một người lính.
“Chào đồng chí, đây nước và thức ăn cho các anh.”
Cậu lính này chắc cảm thấy Bùi Nhiên hơi kỳ quái, ánh mắt của hắn dường như có gì đó không đúng, đưa tới một bình nước và một túi nhỏ bánh quy, ánh mắt quét qua thấy Khúc Nghiên có chuyện gì không ổn, do dự hỏi: “Cần giúp gì không?”
Khúc Nghiên nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh ướt tóc mai, một cánh tay tái nhợt vô lực rơi xuống đất, cằm và cổ thon gầy, vô cùng tinh tế, rất khó để khiến người ta không suy nghĩ nhiều.
Bùi Nhiên yên lặn Khúc Nghiên kéo quần áo xuống, sau đó nhận đồ nói: “Cảm ơn, bạn tôi tối hôm qua bị cảm lạnh, hơi sốt, ngày mai sẽ khỏe.”
Cậu lính nghe vậy gật đầu, rời đi.
Bùi Nhiên không thấy ngon miệng, ăn không vô, đặt túi bánh quy bên cạnh, ôm Khúc Nghiên vào trong ngực, lần này không làm gì cả, bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, dường như truyền đến tiếng cãi vã.
“Tại sao cho chúng tôi ít đồ ăn, sao mà no bụng, vật dụng trong thương xá đâu, các người làm lính thì nuốt hết thứ tốt rồi đúng không, đem mấy thứ giẻ rách này để lừa người à!”
“Đồng chí, vật tư thương xá cần phải nộp cho căn cứ, chúng tôi không có quyền…”
“Đừng nói căn cứ này căn cứ nọ, dân chúng phải chết đói, các người làm lính cũng không quản à, sao, có súng thì có gì mà ghê, có bản lĩnh thì bắn tôi đi!”
Bùi Nhiên hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra ngoài, phát hiện kẻ gây sự là một người đàn ông trung niên, béo ụt ịt, nhìn như người giàu có, tức giận ném bịch bánh quy xuống, dùng sức đạp thành mảnh vụn, mấy cậu lính đứng bên cạnh, cố nén giận, ai cũng nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Nhiên thấy gã hơi quen, suy nghĩ một chút, đây chẳng phải là cái tên vào ngày hôm này, khi tang thi đột kích, thiếu chút nữa đẩy một quân nhân xuống sao.
Người đàn ông trung niên vẫn tranh cãi ầm ĩ không ngớt, một quân nhân tất nhiên không chịu nổi, mặt mày đỏ chót, muốn đi tới giáo huấn gã, lại bị chiến hữu giữ chặt, cuối cùng, tức muốn nổ phổi mà gào: “Chúng tôi ai cũng ăn bánh quy, ai giấu thứ tốt hả, ai hả, khốn kiếp! Vật tư phải để căn cứ kiểm kê, chúng tôi không có quyền phân phối, vì cứu ngươi, hai chiến hữu của tôi phải chết dưới tay cương thi, ông nói chuyện có thể có chút lương tâm được hay không!”
Có thể là không kiềm chế được cảm xúc, nhắc tới chiến hữu đã hi sinh, viền mắt cậu đỏ hoe, mấy quân nhân đứng cạnh cũng yên lặng, không nói một tiếng. Lãnh Phong vốn đang ở trạm gác, thấy thế nhảy xuống, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người, lấy súng canh gác! Ai còn ầm ĩ, tôi bắn chết người đó bằng một phát súng!”
Lúc anh ta nói, mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt tàn nhẫn như dao găm, làm gã ta bị dọa tới không nói được lời nào.
Một một cô gái trẻ tuổi mặt quần short denim, dựa lưng vào rào chắn ở đường cái, cầm một cái gương nhỏ bôi son, trong đám người mặt mày xám xịt thì cô ta thực sự là quá đẹp rồi, ngũ quan nhìn khá quen mắt, hình như là một livestreamer nổi tiếng nào đó. Cô nàng nghịch mái tóc xoăn ngang eo, chỉ thấy người đàn ông trung niên kia mạnh miệng, cây ngay không sợ chết đứng, nói với quân nhân: “Bánh quy đâu, cho tôi một túi.”
Cô nàng nghe vậy, đóng gương lại nghe bụp một tiếng, tựa cười mà không cười nói: “Đại ca, ăn cứt đi, còn ăn bánh quy làm gì.”
Câu nói này vừa vang lên, nam tử sửng sốt một chút mới phản ứng được đây là đang chửi mình, giận tới nhảy đổng lên, bước nhanh về phía trước nói: “Con đàn bà thối, nói cái gì đó?! Có gan thì nói ông nghe lần nữa xem?!”
“Bà đây nói, loại người như ông chỉ xứng ăn cứt, mấy con cương thi đều xem xét ông đấy.”
Cô gái kia nhìn nhu nhược, chẳng ngờ lại là một tay đấm giỏi, chiếc giày cao 3 tấc đá một cái bẹp vào lồng ngực gã ta đạp gã ra thật xa, ngã phịch xuống nghe một tiếng vang trầm, bụi mù bay lên khắp nơi trong giây lát, ai nấy đều sợ giật bắn người.
Mà chưa xong đâu.
Cô gái mang giày cao gót đi lộc cộc, tóm chặt cổ áo gã mà tát hai bạt tai hai bên, nghe mấy tiếng ba ba giòn giã: “Bà nhịn mày lâu rồi, suốt ngày chê này chê kia, miệng nhỏ mà cứ bô bô suốt, giỏi thì thi la với tang thi đi! Anh quân nhân đó đang yên đang lành đứng đó, kết quả bị ông đẩy xuống làm bia đỡ đạn, bà mà có súng là đập chết mày lâu rồi!”
Cuối cùng còn tàn nhẫn đạp gã một cước: “Đồ khốn nạn! Chờ chết đói đi!”
Gã trung niên biến thành đầu heo, nằm cả buổi sáng không bò dậy nổi, mấy lính gác kiềm lòng không nổi nhìn lại, sợ mặt gã nổ tung, rồi lại an ủi, cô gái đó nhìn yếu đuối vậy, mà ra tay còn ác hơn mình.
Ai nấy đều nghĩ thầm trong lòng, cmn, hả giận quá đi mất!
Bùi Nhiên cũng không nhịn được cười cười, nhưng nhìn thấy Khúc Nghiên trong lồng ngực, liền nhịn không được mà thở dài, nhìn xuống đánh giá, lặng lẽ đưa tay kéo mặt cậu sang hai bên, còn vò vò.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Trải qua chuyện cười ban nãy, sau nửa đêm ai nấy đều yên lặng, không gây sự, Bùi Nhiên bị cơn buồn ngủ đột kích, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, sắp ngủ say, sau gáy bỗng nhiên truyền tới một cảm giác mát mẻ, làm cả người run lên.
Theo bản năng, hắn nhìn Khúc Nghiên, cậu vẫn nhắm hai mắt không tỉnh.
Bùi Nhiên cẩn thận thu xếp cho cậu, mở cửa xe xuống xe, ai ngờ gió đêm lại thổi tới, kéo theo cả mùi hôi thối nhàn nhạt, dường như đang kéo tới đây, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
Lính gác thấy hắn bất động, chào một cái, lên tiếng hỏi: “Đồng chí, có chuyện gì không?”
Bùi Nhiên liếc mắt nhìn ra xa, vẫn một màu đen kịt, không nhìn thấy cái gì cả, mà đáy lòng lại càng bất an, không khỏi lên tiếng nói: “Có thể sắp có một đám tang thi kéo tới.”
Anh lính tưởng hắn đang nói đùa: “Sao?”
Bùi Nhiên cũng không xác định được là nó có chính xác hay không, trước đây chuyện thăm dò cương thi đều do Khúc Nghiên làm, dù sao ngoại trừ dị năng hệ tinh thần, không ai có thể dự đoán chuẩn xác được, nhưng hắn lại lo lắng khó giải thích, ở chỗ cũ đi qua đi lại một lát, đang muốn nói cái gì đó, chỉ thấy anh lính kia thay đổi nét mặt, nằm trên mặt đất lắng nghe, sau đó trở mình đứng lên, kinh hãi hét: “Không xong đội trưởng! Có đám cương thi như thủy triều đột kích!”
Tiếng hét này kinh động mọi người, mà vẫn còn nhiều người vẫn còn yên ổn chìm trong giấc mộng. Nghe vậy, Lãnh Phong nhanh nhẹn nhảy lên nóc xe, lấy kính viễn vọng nhìn, da đầu trong nháy mắt ngứa ngáy, chỉ thấy cách đó không xa trên đường cái, có một làn sóng cương thi đang đổ tới, ban đầu ước chừng không dưới 300 con.
“Mọi người đề phòng, có một bầy cương thi đang hướng tới đây, nhanh chóng rút lui!”
Lãnh Phong nói xong nhảy xuống xe, gọi từng người sống sót dậy, lớn tiếng quát: “Mau lên xe! Cương thi đến!”
Mọi người nghe vậy liền tỉnh ngủ, thất kinh nói: “Cái gì? Cương thi đến?”
“Đây? Sao tôi không thấy, lừa người ta chứ gì!”
“Mẹ nó chứ! Ở phía sau đấy! Nghe thấy tiếng chưa, mau lên xe trốn đi!”
Dựa vào ánh trăng lạnh lẽo, một đợt sóng cương thi dồn dập kéo tới, chúng nó gào thét, nước tanh hôi chảy đầy đất, sau khi phát hiện người sống, càng tăng nhanh tốc độ nhào tới.
Xe tải mới vừa chạy không bao lâu, liền bị một vài con cương thi cấp cao bổ tới, nhất thời chỉ nghe tiếng khóc kêu liên tiếp cùng tiếng thét chói tai.
Bùi Nhiênchưa từng thấy loại trận chiến như thế này, trong nháy mắt da đầu ngứa ngáy, hắn đang chuẩn bị tăng tốc rơi đi, trong nháy mắt thân xe bị 6 con cương thi kéo lại, trong đó thậm chí còn có một con T3. Chỗ Lãnh Phong cũng chẳng lạc quan gì, xe quân đội bị cản nên khó di chuyển, có không ít người sống bị chúng bắt xuống xe, anh chỉ có thể hạ lệnh cho binh sĩ xuống yểm trợ, trong nhất thời tiếng súng phát ra tiếng cộc cộc cộc không dứt bên tai.
Dị năng giả trong chiếc xe quân đội đầu tiên cũng đang giúp đỡ, mà số lượng cương thi quá nhiều, dị năng của họ hiển nhiên không chịu nổi, dẫn đầu là cô gái tóc dài, lớn tiếng nói: “Lãnh đội trưởng! Các ngươi bọc hậu, chúng ta nhất định phải rút lui sớm! Dị năng không gian không thể có sơ xuất!”
Đạn của Lãnh Phong đã sắp dùng hết, đáy mắt anh hiện lên một mảnh tanh hồng, quát cô gái kia: “Cmn, cô là có ý gì! Để mấy người này chết à! Các người là dị năng giả, chẳng lẽ không bằng ông đây không có dị năng sao!”
Hiện tại tình huống chênh lệch xa thế này, nếu như còn mất đi sự trợ giúp của dị năng, bọn họ chỉ có con đường chết.
“Không! Các anh đừng đi! Cứu tôi! Tôi không muốn chết!”
“Xin các người đừng đi! Đứng bỏ chúng tôi lại!”
Tiếng khóc kêu liên tiếp van lên, chiếc xe đầu tiên cũng không quay đầu lại chặn đường tang thi, mà nhanh chóng đi vào trong màn đêm.
“Mụ nội, đám cà chớn này!” Mấy anh quân nhân khó khăn ngăn cản sự tấn công của cương thi, khàn cả giọng nói: “Đội trưởng! Đạn không đủ dùng rồi! Chúng ta làm sao bây giờ!”
Lãnh phong giận run, trực tiếp rống lên: “Không có đạn thì dùng đao! Xuống xe hết cho tôi, tài xế, mang người sống sót nhanh chóng rút lui, cùng lắm thì chết!”
Đây là thế giới tận thế, ai cũng muốn sống, nhưng lại không thể không chết đi.
Thái dương tài xế nổi gân xanh, viền mắt đỏ chót: “Đội trưởng! Tôi ở lại với mọi người!”
Đạn đã dùng hết, Lãnh Phong trực tiếp dùng đao chém: “Đừng có phí lời với ông, cút nhanh lên!”
Đạn dược bắt đầu cạn kiệt, đã không nghe thấy tiếng súng nữa, mười mấy người lính tạo thành một bức tường người yếu đuối, khó khăn ngăn cản tiến công như nước thủy triều của đám cương thi, nhưng vẫn không thể cứu vãn, xe quân đội mới vừa chạy được mười mấy mét, liền bị một đám tang thi cản lại đường.
Bùi Nhiên không dám mở cửa sổ, nhưng không gian bên trong xe nhỏ, muốn né tránh của khó, lỡ bị thương thì hậu quả khó mà lường được, gương mặt lạnh lùng của hắn đã không còn chốn đỡ nổi, khẽ cắn răng, mạnh mẽ mở cửa xe, đạp tới một cước.
Sức người có hạn, nhưng cương thi thì không biết mệt, mấy người lính đã không chống đỡ nổi, động tác từ từ chậm lại.
Ai nấy đều bảo quân nhân mong được chết ở sa trường, nhưng nếu như có thể, bọn họ chắc cũng hi vọng cả đời không có cơ hội như thế.
Chiến tranh không thuộc về thế giới này, cũng không nên xuất hiện.
Mắt thấy lại một đợt sóng cương thi kéo tới, bọn họ nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị kỹ càng liều mạng một phen, ai biết liền tại ngờ vào lúc này, một tấm lưới điện màu tím bỗng nhiên chắn giữ họ và tang thi, dòng tiếng điện kịch liệt vang lên, đám cương thi hung hãn ban nãy, trong nháy mắt biến thành tro bụi.