(Lão đại: giang hồ gọi là đại ca đấy)
Giang Nhược vào thang máy, khoang thang máy chỉ có mình cô, cô nhìn mình trong mặt kính phản quang, vẫn chưa bình tĩnh lại, ánh đèn sáng trắng chói tới mức đôi mắt cô cay sè.
Về đến nhà, Giang Nhược treo túi xách lên giá đồ ở huyền quan, sắc trời đã tối, trong phòng tối như hũ nút, đèn cô cũng chẳng bật, ngồi một lúc trên sofa, trong đầu lộn xộn.
Di động có thông báo tin nhắn, theo phản xạ có điều kiện cô cầm di động lên xem, thông báo đẩy của ứng dụng mạng xã hội.
Giang Nhược nhìn chằm chằm màn hình di động, trượt mở khóa, gọi điện thoại cho Cao Tùy.
Điện thoại nối máy, Giang Nhược liền nói: “Luật sư Cao, tôi muốn ủy thác cho anh soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.”
Cao Tùy rõ ràng ngớ ra, phản ứng lại được thì trả lời: “Nhưng cô còn đang trong thời gian mang thai...”
“Tôi nhớ pháp luật không quy định trong lúc mang thai bên nữ không thể đề cập ly hôn.”
Cao Tùy: "Chính xác, cô đề cập ly hôn thì có ưu thế.”
Giang Nhược chớp chớp mắt: “Thế thì được, tôi không có điều kiện gì khác, tự nguyện từ bỏ điều kiện ‘nếu muốn ly hôn tài sản chia đều’ mà ngày trước ông nội tôi kí với Lục Hoài Thâm, tôi chỉ cần tài sản trên danh nghĩa của tôi là được, phiền anh cứ dựa theo yêu cầu này của tôi mà soạn thỏa thuận li hôn.”
Giang Nhược không do dự chút nào, Cao Tùy không có lập trường khuyên cô cân nhắc, chỉ có điều thân là luật sư, có nghĩa vụ giúp cô giành quyền lợi hợp pháp, “Trong tình huống tình thế có lợi cho cô, có ưu thế giành tài sản, cô chắc chắn không phân chia tài sản vợ chồng?”
“Vâng.”
Cao Tùy im lặng mấy giây, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Trong bóng tối, Giang Nhược vuốt ve móng tay cái, trong căn phòng trống trải, giọng cô nhẹ tênh: “Còn có một việc, tôi hi vọng anh có thể làm cho càng nhiều người biết tôi đang ủy thác cho anh làm thủ tục ly hôn càng tốt,” cô nói xong, lại bổ sung một câu: “Tốt nhất là khiến cho người nên biết đều biết hết, đặc biệt là người nhà họ Lục và họ Giang.”
Cao Tùy có thể nhận ra ý đồ của cô, hỏi: “Lục Hoài Thâm biết vì sao cô li hôn không?”
Giang Nhược không đáp ngay lập tức, “Những điều nên cho anh ấy biết thì đều biết cả rồi.”
“Được rồi, vậy cô chờ tin tức của tôi, có điều kiện gì có thể nói với tôi bất kì lúc nào, tôi sẽ thêm vào.”
“Đa tạ.”
Giang Nhược tắt điện thoại, bụng đang réo. Sau bữa trưa, cô chưa ăn thêm bất cứ thứ gì, cô đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối, dự định sáng mai đến chỗ Kiều Huệ sau.
Đứng dậy lúc tối lửa tắt đèn, không nhìn rõ cái gì, cô lại không chú ý dưới chân, đầu gối đập vào góc bàn trà, cơn đau trải qua thời gian ngắn ngủi mới trở nên mãnh liệt, đau đến mức cô rơi nước mắt.
Chịu ảnh hưởng của cô, thai máy bỗng nhiên trở nên rõ rệt, Giang Nhược hít thở đều, đứng dậy vào phòng bếp.
Cô tuy rằng đói, nhưng ăn uống không ngon miệng lắm, ăn đơn giản một ít, thu dọn phòng bếp, cũng mới 8 giờ, cách sáng ngày mai, còn cả một đêm dài đằng đẵng.
Giang Nhược đi tắm xong, hiện tại cô cần bôi bôi trát trát lên người, thời gian ở phòng tắm lâu hơn, sau khi ra ngoài, thế mà di động lại có hai cuộc gọi video nhỡ đến từ số lạ, đang thấy quái lạ, một tin nhắn mới nảy ra: Giang Nhược, có đó không?
Giang Nhược trả lời: Bạn là ai?
Đối phương không trả lời, gửi một tin nhắn hình, con phố bình thường dưới màn đêm, ảnh chụp từ trong xe, làn đường dành cho xe thô xơ bên phải, là Trình Khiếu đang đạp xe đạp.
Giang Nhược không kiềm chế nổi hoảng hốt, cô không chắc chắn mục đích đối phương, càng không ngờ ngày này sẽ đến nhanh thế.
Cô căn bản còn chưa kịp phản ứng xem cái câu “có đó không” là thăm dò xem có phải cô đang ở cạnh di động hay không.
Đang không biết nên gọi lại cho số lạ trước, hay thông báo cho Trình Thư hoặc Lục Hoài Thâm trước, tin nhắn mới lại gửi tới tựa như bùa đòi mạng không gián đoạn: Muốn Kiều Huệ và Trình Khiếu sống, lập tức nghe điện thoại, không được phép báo cảnh sát hoặc nói với những người khác.
Tiếp theo, điện thoại gọi tới, vẫn là cuộc gọi video, Giang Nhược không dám tắt, nhận máy.
Hình ảnh video trên màn hình, do xe tiến lên phía trước nên hơi rung lắc, mà Trình Khiếu trong video đang đeo tai nghe, đang đạp xe hoàn toàn không biết gì cả.
Bỗng nhiên một giọng nam ồm khàn xa lạ xen vào: “Lão đại chúng tôi muốn đưa Giang tiểu thư đến một nơi. Từ giờ trở đi, cuộc gọi video không được ngắt, làm theo lời tôi nói. Nếu không, Kiều Huệ bị nổ thành cụt chi, Trình Khiếu đột tử trên phố, chúng tôi đều không chịu trách nhiệm. Nếu nửa chừng bị Lục Hoài Thâm hoặc vệ sĩ của cô theo kịp, tự gánh lấy hậu quả.”
“Anh muốn tôi làm gì.” Tóc cô khô một nửa, đuôi tóc dán trên da ẩm ướt lạnh buốt, cơn lạnh này như thể truyền khắp tứ chi trong nháy mắt.
"Cô có thời gian một phút, mặc quần áo ra khỏi nhà, trước khi ra cửa tôi sẽ nói câu tiếp theo.”
Bên ngoài váy ngủ Giang Nhược khoác áo len, nghe vậy lập tức cắn răng thắt đai lưng, lấy áo khoác ban ngày đã mặc từ trên giá áo khoác ra ngoài, cầm di động đến huyền quan nhanh chóng xỏ giày.
Cô kìm nén giọng run rẩy nói: “Được.”
Cô chăm chú nhìn trong di động, Trình Khiếu dừng ở giao lộ có đèn xanh đèn đỏ, hoàn toàn không biết gì về nguy hiểm đằng sau nó.
Bên kia từ từ nói: “Kế tiếp, đeo tai nghe vào, bỏ điện thoại vào túi, tránh camera ở cửa, lên xe xong lại lấy ra, tự lái xe về nhà ở Cẩm Thượng Nam Uyển, không được làm cho vệ sĩ của cô sinh lòng nghi ngờ.
Giang Nhược nghe lời bỏ điện thoại di động vào túi áo khoác, xách túi ra khỏi nhà, ấn thang máy xuống. Ra khỏi cửa nhà, không khí lạnh lẽo bên ngoài tàn phá bừa bãi, từng luồng hơi lạnh bò lên chân theo vạt áo. Nhiệt độ thấp làm khủng hoảng và căng thẳng trở nên dữ dội hơn, khớp hàm Giang Nhược run lên, cơ thể không ngừng run rẩy.
Giang Nhược có phần suy sụp, sợ hãi làm chậm hoạt động tư duy, cô không biết sau khi bị khống chế thiết bị truyền tin và hành động, còn có biện pháp cầu cứu gì, nếu tiết lộ thông tin cầu cứu với Trình Thư, cô sợ đối phương sẽ giết con tin.
Lúc này nhớ tới Đỗ Thịnh Nghi nói, Thủy Hỏa lấy tính mạng người thân của cô ta để uy hiếp, Giang Nhược từng cảm thấy cô ta tìm bừa một cái cớ cho mình, mặc dù Thủy Hỏa là người thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Khi sự tình rơi xuống đầu mình, cô mới biết cảm nhận thế nào.
Tới tầng B1, Giang Nhược vào bãi đỗ xe, Trình Thư cùng đồng nghiệp đang ở trên xe khác, nhìn thấy cô ra khỏi thang máy, lập tức xuống, hỏi cô đi đâu, chuẩn bị lái xe cho cô.
Giang Nhược kiệt sức dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi về chỗ dì út, tự lái là được.”
Ánh mắt Trình Thư nhìn bộ dạng cô như muốn khóc lại thôi với vẻ kì quái, nghĩ thầm có lẽ cãi nhau với Lục Hoài Thâm, muốn ở một mình.
Trình Thư nói: “Vậy chị tự lái chậm một chút, bọn tôi theo đi theo đằng sau.”
Giang Nhược lòng ôm may mắn, có lẽ có thể dựa vào Trình Thư phát hiện sự khác thường của cô, vì thế nháy mắt ra hiệu với cô ấy.
Trình Thư càng mù mờ, biểu cảm này, ý là không cần bọn họ đi theo?
“Lục tiên sinh nói, chị ra cửa bắt buộc phải đi theo chị, cũng là suy nghĩ cho an toàn của chị.”
Giang Nhược từ bỏ, cũng sợ Trình Thư thật sự phát hiện dị thường, bị người đầu kia video biết.
Chỉ đành thử nghĩ cách trên đường đi.
Lên xe, Giang Nhược lấy di động ra đặt vào khe trên bàn điều khiển, đối phương yêu cầu phải nhìn được biểu cảm và động tác tay của cô.
Giang Nhược khởi động xe, nói: “Ban nãy anh cũng nghe thấy rồi, bất kì lúc nào vệ sĩ cũng đều đi theo tôi, cho dù tôi tự lái xe, tôi không nói với bọn họ, bọn họ cũng sẽ vẫn đi theo tôi.”
“Cô yên tâm, không cho bọn họ đi theo mới bất thường sẽ dẫn tới bọn họ hoài nghi.” Giọng đàn ông có chút hơi hướng đạt được âm mưu.
Trong lòng Giang Nhược càng mất tự tin, không biết đối phương còn lưu lại đường rút nào.
Giang Nhược không nén nổi nỗi sợ hãi của mình, càng sợ lái xe trong trạng thái này sẽ gây ra hậu quả đáng sợ nào đó, đành phải lái xe về Cẩm Thượng Nam Uyển với tốc độ rùa bò.
Thời điểm đến đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, Trình Khiếu đã về đến nhà, chiếc xe kia không vào được tiểu khu, liền dừng ở dưới bóng cây bên ngoài tiểu khu, ánh sáng màn hình mờ tối, đối diện cổng vào tiểu khu.
Đợi bóng dáng Trình Khiếu biến mất ở cổng, đối phương trêu đùa: “Thằng bé này không phải đột tử trên phố, cho dù phải nổ thành mảnh cũng có thể mẹ con đoàn tụ với Kiều Huệ.”
Sợi dây đàn trong đầu Giang Nhược đứt “phựt” một tiếng, nghiến răng nghiến lợi chửi bên kia: “Câm mồm! Tao đồng ý sẽ làm theo lời bọn mày, cmn câm hết mồm cho tao, lũ rác/rưởi trong cống ngầm!”
Tay cầm vô lăng của Giang Nhược đều nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lớp da bọc vô lăng.
Đối phương cáu lên, cười khẩy nói: “A, rác rưởi? Con đàn bà thối tha tao nói cho mày biết...”
Giang Nhược cắt ngang giọng kiên quyết: “Tao nói cho mày biết, bây giờ cảm xúc của tao không ổn định đâu, còn kích thích tao nữa, nếu tao xảy ra chuyện gì trên đường, kế hoạch tiếp theo của bọn mày đều bị hẫng!”
“Dọa ông hả?” Tên đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Thế mày phải nghĩ kĩ đấy, cẩn thận điểu khiển tử tế tay lái với chân ga, nếu mày thật sự có bất trắc, không chỉ chỗ mày dễ một xác hai mạng, bọn tao đã nhận được lệnh, không bắt được mày, nhiệm vụ thất bại, vậy Kiều Huệ và Trình Khiếu cũng không thoát nổi kết cục bị nổ tung xác.”
Giang Nhược cắn chặt môi, mới có thể miễn cưỡng làm giảm kích động muốn băm thây đám người kia thành vạn mảnh.
Cô hạ kính xe xuống, cho gió lạnh xuyên vào một chút, để bản thân giữ tỉnh táo, ngừa ngăn mình nóng lên đạp nhầm chân ga đâm vào xe phía trước.
Cô không biết tới nhà rồi, bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì, nỗi sợ hãi không tên dần dần tập kích cô, gió lạnh thổi vào khiến môi cô lạnh cóng, làm cả người cô căng thẳng đến mức tê dại.
Quá trình lái xe tới điểm đích cực kỳ lâu, thời điểm đạp phanh, chân Giang Nhược lạnh ngắt nhũn ra.
Xe bọn Trình Thư đã đăng ký, có thể theo vào dừng đỗ, dưới tòa nhà đã không còn chỗ để xe, bọn họ chỉ có thể đỗ bên cạnh bồn hoa ở chỗ xa.
Trước xe Giang Nhược là một chiếc xe thương vụ cũ kĩ màu lục đậm, cô chưa từng thấy, dừng ngay bên cạnh cửa ra vào tòa nhà.
Giang Nhược bỗng nhiên cúi người mở hộc đựng đồ trước ghế phụ.
Đối diện rất cảnh giác, lập tức ý thức được khác thường, quát hỏi to tiếng: “Mày đang làm gì!”
Giang Nhược gào lại: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là lấy khăn giấy lau nước mũi, quần áo tao chưa mặc đủ đã bị mày đe dọa ra khỏi nhà, tao là thai phụ, thông cảm tí đi, nếu tao mà có bất trắc gì, chúng mày cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt!”
“Cmn bớt nói nhảm đi, xuống xe ngay cho ông mày, lên tầng!”
Giang Nhược ngồi thẳng, trong phạm vi camerra, ngay trước mặt bọn chúng ra sức xì nước mũi, bấy giờ mới xuống xe lên tầng.
Hành lang rất yên tĩnh, theo bước chân cô, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên.
Giang Nhược đứng ở trước cửa nhà mình, móc chìa khóa trong túi xách, đầu kia điện thoại hoàn toàn không có bất kì động tĩnh gì, Giang Nhược cầm di động lên nhìn thử, không biết từ khi nào, đối phương đã ngắt máy.
Giang Nhược nổi tâm tư, nghĩ có thể nhân lúc này cầu cứu không, ý tưởng này mới vừa hiện lên trong đầu, cô vô thức mở giao diện bấm số, nhưng tiếp theo cô lại cứng đờ —— một đồ vật cứng chắc tì vào sau eo cô.
“Giang tiểu thư, đã nói với cô rồi, không thể báo cảnh sát hoặc cầu cứu.” Giọng thuốc quen thuộc lại xa lạ nói lờ mờ bên tai cô.