Giang Nhược cứng ngắc người, buột miệng thốt ra tên hắn: “Thủy Hỏa.”
“Cảm ơn Giang tiểu thư còn nhớ tôi.” Thủy Hỏa cười bí ẩn, tay dùng sức hơn, dao nhọn như thể sắp xuyên thấu vải áo đâm vào da Giang Nhược.
Giang Nhược chợt hít một hơi.
Thủy Hỏa bóp chặt cánh tay cô, “Run cái gì, sợ rồi?”
Giang Nhược không dám cử động, tiếng nói căng thẳng tới mức có phần mắc kẹt: “Mày, muốn làm gì?”
“Đưa cô đến một nơi, nghỉ phép.” Thủy Hỏa rút lấy di động của cô, “Thứ đồ chơi này giao cho tôi. Không được phép lên tiếng, bây giờ làm theo tôi nói. Hiện tại, đi lên sân thượng.”
Thủy Hỏa ấn bả vai cô bắt cô đi lên tầng.
Giang Nhược khăng khăng bất động, biết mình có tác dụng với người ta, liền có thêm mấy phần dũng khí ra điều kiện: “Bọn mày đã làm gì người nhà tao? Tao buộc phải bảo đảm chắc chắn bọn họ không nguy hiểm trước.”
Thủy Hỏa hạ thấp giọng nói: “Yên tâm, cũng chỉ là đặt một quả bom ở nhà cô thôi, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ đều sẽ chẳng có chuyện gì.”
“Bọn mày, vào nhà tao kiểu gì?” Giang Nhược vừa nghĩ đến trong khi Kiều Huệ và Trình Khiếu không hay biết, người lạ trộm vào nhà, ngay tức khắc lạnh toát từ chân mà lên.
Vì để cô tin tưởng, Thủy Hỏa lấy di động ra chuyển sang một giao diện, trong một thiết bị màu đen, điểm đỏ lập loè, vị trí chính là góc sau máy điều hòa nhiệt độ kiểu đứng trong phòng khách.
Giang Nhược không chút nghi ngờ tính chân thật, Thủy Hỏa cùng những thuộc hạ ngoài vòng pháp luật của hắn ta, làm điều phi pháp e rằng không gì không thể, một cái khóa cửa nhỏ nhoi kia có thể ghìm được bọn chúng đến đâu?
“Cho dù tao đi cùng bọn mày, vậy tao làm sao chắc chắn, đồ vật đó sẽ biến mất khỏi nhà tao?”
“Đến lúc đó phát trực tiếp quá trình gỡ bỏ nó cho cô xem, yên tâm chưa?” Thủy Hỏa thoáng mất kiên nhẫn: “Mau lên đừng nói nhảm, đi.”
Con dao kia lại hơi chọc vào lưng cô, Giang Nhược không dám chần chừ, bị hắn kèm từng bước đi lên bậc thang.
Tòa chung cư tổng cộng sáu tầng, nhà Giang Nhược ở tầng 4, rất nhanh đã tới tầng chót, sân thượng bị hộ gia đình tầng trên cùng lợi dụng, trồng đủ loại hoa và rau.
Ra khỏi cửa sân thượng, Giang Nhược mới phát hiện sau cửa có cái túi lồng phồng, Thủy Hỏa ra lệnh cô mở túi ra, bên trong là áo jacket mùa đông và quần túi hộp sẫm màu, còn có một đôi bốt sa mạc.
“Thay.” Thủy Hỏa chỉ huy.
Giang Nhược hiểu ý hắn trong nháy mắt, muốn bảo cô cải trang thành bộ dạng xa lạ, mới có thể không khiến cho bọn Trình Thư chú ý, sau đó thuận lợi đưa cô đi ra ngoài.
Thấy cô nửa ngồi xổm cầm quần áo bất động, không biết suy nghĩ cái gì.
Thủy Hỏa thúc giục: “Đừng có lề mà lề mề nữa, mấy ý nghĩ không nên có mau xóa sạch khỏi đầu đi, bây giờ cô trì hoãn thời gian, tạo thành hậu quả, nói không chừng đến lúc đó sẽ do mẹ cô cùng em trai cô gánh đấy.”
Giang Nhược cắn chặt răng, lấy hết quần áo ra.
Giang Nhược quay đầu nhìn chằm chằm về phía Thủy Hỏa, lại không biết từ khi nào, con dao găm sắc nhọn, đã đổi thành súng lục, cô vừa quay đầu, ánh mắt đối diện họng súng đen ngòm.
Giang Nhược ngay cả hít thở cũng ngừng lại, lời muốn nói, rề rà rất lâu mới nói ra miệng: “Mày ở đây tao thay thế nào.”
Thủy Hỏa cạn lời cười một tiếng: “Ai bảo cô cởi hết?” Nói xong khôi phục biểu tình ác nghiệt, trừng mắt hơi có phần hung tàn nhìn cô, “Thay mau!”
Giang Nhược không dám không làm theo, cởi áo khoác, bên trong còn có váy ngủ cùng một chiếc áo khoác len, Giang Nhược mặc quần áo Thủy Hỏa chuẩn bị ra ngoài. Bộ quần áo này vừa trông đã biết là đồ nam, cạp quần cực kì rộng, Giang Nhược lột dây buộc tóc ở cổ tay ra, cố định cạp quần. Lại vén chân quần, đi bốt sa mạc vào.
Thủy Hỏa ném bốt cổ cao và áo khoác của cô vào góc sau téc nước, đi theo áp giải cô xuống tầng.
Bước chân Thủy Hỏa chạm đất không tiếng động, cũng ép Giang Nhược làm như thế, nên đèn cảm ứng không thể sáng lên, chỉ có thể dựa vào ánh sáng tối tăm trong cửa sổ chiếu ra hàng hiên mà chầm chậm xuống tầng.
Giang Nhược nhắm mắt theo đuôi, sợ dẫm hụt, “Cho dù các người...”
Giọng Giang Nhược mới vừa vang lên, Thủy Hỏa lại túm chặt cánh tay cô: “Không được phép cất tiếng.”
Cô đành nghiến hàm, cứ thế im lặng đi qua cửa nhà mình.
Lúc này Giang Nhược rất muốn có người đi qua hành lang, phát hiện tình cảnh nguy hiểm của mình, nhưng nghĩ lại những lời ban nãy kẻ kia nói trong điện thoại, sợ mục đích của bọn chúng không thể đạt được, làm ra chuyện gây hại đến Kiều Huệ và Trình Khiếu.
Mãi đến khi ra khỏi tòa chung cư, hành lang cũng không xuất hiện ai.
Nhưng thật ra ở góc bên trong cửa tòa nhà có người vẫn luôn chờ tại đó, đợi Thủy Hỏa với Giang Nhược xuống dưới, theo sau bọn họ ra ngoài, sau đó vòng qua đầu xe thương vụ cũ nát ở cổng, chui vào khoang lái.
Ghế sau bị kéo ra, một người đàn ông khuôn mặt gầy hóp chui đầu ra, thân xe thương vụ cao hơn, cơ bản có thể hoàn toàn che khuất Giang Nhược.
Thủy Hỏa nhét cô vào, mình cũng ngồi theo vào ghế sau, người đàn ông như con khỉ còm lúc trước, ngồi ở hàng sau cùng, trong xe ngoài Giang Nhược, còn có bốn người đàn ông.
Vừa ngồi vững, đầu Giang Nhược bị Thủy Hỏa đè chặt, cả người bị chắn khuất sau ghế phụ, xe khởi động ngay, chậm rãi quay xe, chuyển hướng, lái thẳng ra khỏi cổng.
Trong xe cách đấy không xa, Trình Thư đang ngồi ở ghế phụ ăn BBQ đồng nghiệp mua về, ánh mắt cũng tùy thời chú ý về phía ngoài tòa chung cư.
Thấy chiếc xe thương vụ kia rời đi, buông đũa, nói: “Xe kia lúc trước chưa từng thấy nhở?”
Đồng nghiệp cắn miếng xương sườn, không cho là đúng mà nói: “Cô đâu thể nhìn thấy mọi chiếc xe, ngộ nhỡ là của chủ tòa nhà hoặc khách thăm thì sao.”
Trình Thư vẫn buông đồ trong tay xuống, xoa miệng nói: “Tôi đi hỏi thử bảo vệ.”
Trình Thư dùng hộp xốp đóng gói mấy xiên nướng, xuống xe, Trình Thư chạy chậm đến phòng bảo vệ, hỏi bảo vệ trực ban, “Chào ông anh, em muốn hỏi một chút chiếc xe vừa rồi đi ra ngoài đấy, chủ xe là chủ chỗ này à?”
Bảo vệ dùng ánh mắt hờ hững ngó cô ấy một cái, nói: “Đó là xe giao điều hòa cho nhà vừa sửa xong ở tòa số 2.”
Trình Thư đưa BBQ ra: “Đã muộn thế này, thời tiết lại lạnh, anh cũng vất vả quá, ăn chút đồ nóng hổi.”
Bảo vệ kia lộ ra nụ cười, nói cảm ơn.
Trình Thư lại chuyện phiếm như lôi kéo làm quen: “Nghề này cũng không dễ dàng nhở, giao điều hòa mà muộn thế này mới tan làm.”
“Đúng vậy, mấy công nhân cũng không dễ dàng, giao cho nhà này còn phải giao cho nhà tiếp theo, cũng sắp đến giờ cơm tối mới qua đây, phải lắp đặt điều hòa toàn bộ nhà, cũng không biết đã ăn tối chưa.”
Trình Thư gật đầu, “Thế à, vậy anh làm việc đi ạ.”
Lên xe, đồng nghiệp hỏi cô ấy: “Là xe chủ tòa nhà à?”
“Không phải, xe lắp điều hòa.”
Đồng nghiệp ồ một tiếng, vụ này không tiếp tục nữa.
……
Sau khi Lục Hoài Thâm đưa Giang Nhược về, liền trở về nhà ở Lâm Hải.
Anh nằm trên giường, tay nắm di động, nhìn kim đồng hồ treo trên tường đã qua 12 giờ.
Theo thời gian càng trôi về sau, mong đợi cũng trôi đi mất từng tí. Giang Nhược đã tới giờ nên ngủ rồi.
Lục Hoài Thâm hơi ảo não, Giang Nhược là thai phụ, không thể bắt cô hi sinh thời gian ngủ để bình tĩnh, có lẽ anh nên chủ động gửi tin nhắn đổi thời gian hẹn? Không bằng đổi sang trước 12 giờ đêm mai là được.
Ngẫm nghĩ lại xua tan ý niệm, hiện tại giờ này Giang Nhược đã ngủ rồi, đành chờ sáng mai cô dậy, có lẽ sẽ liên lạc với anh.
Bấy giờ, Lục Hoài Thâm căn bản đã chủ động quên sạch lời Giang Nhược bảo anh cứ việc chờ, nếu không chờ được điện thoại cũng đừng làm phiền cô nữa.
Dường như để nhắc nhở anh Giang Nhược quyết tâm cắt đứt quan hệ đến mức nào, cuộc điện thoại của Bùi Thiệu gọi đến.
Kết nối được, Bùi Thiệu nói: “Lục tổng, phu nhân ủy thác cho Cao Tùy soạn đơn thỏa thuận ly hôn.”
Lục Hoài Thâm cả buổi chẳng lên tiếng, thật lâu sau mới hỏi giọng chán chường: “Cậu biết được từ đâu?”
“Là luật sư Cao hỏi tôi, anh định thỏa thuận ly hôn, hay muốn khởi kiện? Biết ý anh, anh ta mới có thể cố hết sức giảm bớt phiền phức trong thời gian soạn thảo đơn li hôn.”
Có luật sư nào trong lúc thay thế người ủy thác soạn thảo thỏa thuận li hôn, lại còn trưng cầu ý kiến chồng cô ấy?
Giảm bớt phiền phức?
Cũng không xem là lấy cớ.
Lục Hoài Thâm nắm điện thoại đến mức khớp xương trắng bệch, “Nói với anh ta, trước sáng mai, tôi không định li hôn.”
Bùi Thiệu không rõ vì sao phải chờ đến trước sáng mai? Nhưng chỉ có thể chuyển nguyên lời tới Cao Tùy.
Cao Tùy lại càng không hiểu.
Thời khắc này như thể đã được định trước, Lục Hoài Thâm đêm nay thế nào cũng đợi héo mòn.
Nhưng anh hết lòng tuân thủ lời đã nói, vẫn bằng lòng chờ, chờ đến 3 giờ sáng, chờ đến tảng sáng.
......
Bến cảng, sau khi trải qua trình tự làm việc xuyên đêm, container được nâng lên chuyên chở hoàn tất, sắc trời ửng sáng lúc giao thời ngày đêm, một tiếng lại một tiếng còi tàu hàng đâm thủng đường chân trời, nhiều con tàu đi đến những khu vực và quốc gia khác nhau, đón gió biển lái về những đại dương xa xôi.
7 giờ 20 phút, thành phố Đông Lâm đã sáng bừng ánh mặt trời, thời tiết hôm nay nhất định cực đẹp, sáng sớm đã có ánh dương ló dạng.
Giang Nhược nếu có lòng, nhất định sẽ giữ đúng thời gian, anh nên sớm biết điểm này.
Anh gọi điện cho Bùi Thiệu, “Nói với Cao Tùy, thỏa thuận ly hôn.”
Bùi Thiệu sững sờ, không kịp trả lời, anh đã tắt điện thoại.
Lục Hoài Thâm đứng dậy tắm một cái, ăn mặc chỉnh tề, vẫn như thường ngày, lái xe đến công ty.
……
7 giờ 40 phút, Trình Khiếu rời nhà đến trường, thấy xe Giang Nhược ở dưới tầng.
Nó nhìn vào trong xe, rất nghi hoặc, chị nó tối hôm qua đã về à?
Nó hôm nay đã dậy muộn, trong miệng ngậm bánh mì, trên tay là sữa bò nóng, không kịp ăn ở nhà. Nó gọi điện thoại cho Giang Nhược, tắt máy.
Nó sắp đến muộn rồi, không kịp nghĩ nhiều, vội đạp xe đến trường.
Hơn 8 giờ, Kiều Huệ dọn dẹp xong phòng bếp, theo lẽ thường xuống tầng dạo quanh, nhìn thấy xe Giang Nhược, nhìn thử bên cạnh, móc di động ra gọi điện thoại cho Giang Nhược, thông báo đã tắt máy.
Vệ sĩ ở trong xe, người đàn ông vỗ nhẹ Trình Thư: “Dậy dậy.”
Trình Thư kéo bịt mắt xuống, nghi ngờ hỏi: “Đến giờ rồi?”
Ban đêm hai người cắt lượt theo dõi, Trình Thư cảm thấy mới ngủ chưa được mấy chốc.
“Không phải, hình như có chút kì lạ.”
Trình Thư vội ngồi dậy, “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi mẹ và em trai Giang Nhược đều nhìn xung quanh xe cô ấy, hai người đều gọi điện thoại, như kiểu xe Giang Nhược đáng ra không phải đỗ ở đây.”
Trình Thư mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi lộn xộn, không lập tức phản ứng lại được là kì lạ ở chỗ nào.
Cô ấy trì hoãn mấy giây, nói ra chỗ mấu chốt: “Bọn họ không thể không biết xe Giang Nhược, chỉ có là Giang Nhược không ở nhà, mới có thể cảm thấy xe cô ấy đáng ra không nên đỗ ở đây!”
Đồng thời lúc nói chuyện, Trình Thư lập tức xuống xe.
Kiều Huệ biết Trình Thư, thấy cô ấy thì hỏi: “Tiểu Trình à, xe Nhược Nhược là cháu lái đến đây à?”
Mặt Trình Thư thoáng chốc tái đi, nói chuyện cũng hết sức: “Giang Nhược tự lái về mà, tối qua không phải chị ấy đã về sao...”
“Sao có thể, nó chưa về mà.” Vẻ mặt Kiều Huệ không rõ đối phương đang nói gì.
Trình Thư vò tóc, “Dì đừng đùa cháu nữa.”
Đồng nghiệp thấy tình hình đi qua, hỏi làm sao vậy?
Trình Thư nói lẩm bẩm: “Xong rồi, Giang Nhược xảy ra chuyện rồi.”