Giang Nhược chợt sửng sốt, không hiểu ý tứ lời ông ta lắm, đây là uy hiếp?
Cô sốt ruột ngay tức khắc: "Có ý gì? Có phải ông biết một vài thứ gì chứ?"
Đang thời điểm gió giục mây vần tranh giành cấu xé lẫn nhau, không biết lúc nào sẽ cờ kém một chiêu, người đã bị đẩy vào vực sâu vạn trượng, miệng Lục Chung Nam nhắc tới hai chữ "gặp chuyện", cực có tính dự báo, Giang Nhược đoán chắc chắn ông ta biết có người đang âm thầm vạch kế hoạch gì!
Thấy cô rốt cuộc đã bồn chồn lo sợ, ngược lại Lục Chung Nam còn cố ý vòng vo: "Như ban nãy tôi nói đấy, chỉ cần có cạnh tranh, thì sẽ có thủ đoạn. Thủ đoạn kia có tốt, đương nhiên cũng có xấu. Nếu chị và Lục Hoài Thâm đều phản đối tôi can thiệp từ bên trong, tôi đành phải mặc kệ hết, tranh đấu không có ràng buộc, chung quy có người phải đi đến tột cùng."
"Đây không gọi là can thiệp, sự thật là ông chỉ muốn tiến hành chèn ép nghiêng về một phía đối với Lục Hoài Thâm." Giang Nhược bất bình nói.
Ngay từ đầu Lục Chung Nam vốn định dựa vào dụ dỗ thuyết phục cô trợ giúp mình, hiện giờ, đã hiểu rõ thái độ của cô, đành phải cưỡng ép cô thỏa hiệp.
Là chèn ép hay tính kế, tùy cô nói thế nào cũng được, chỉ cần ông ta còn đó, thì sự phát triển tình hình và tương lai Bác Lục, không thể để Lục Hoài Thâm chi phối, mà nên do ông ta khống chế phương hướng!
Vừa rồi lúc Giang Nhược nghi ngờ ông ta, ông ta cũng hoài nghi, có phải bản thân lớn tuổi quá không, dễ lẫn lộn phải trái, nhưng mọi việc ông ta làm đều có dấu vết lần theo, kinh nghiệm cả đời nhắc nhở ông ta, không thể không có tâm tư phòng lang sói, hồi đó ông ta có lỗi với Lục Hoài Thâm và mẹ nó, ông ta cũng không yêu cầu Lục Hoài Thâm lấy ơn báo oán, vậy nên ông ta cần thiết làm phòng bị thỏa đáng.
Ông ta đương nhiên cũng biết, muốn cân bằng thế lực hai bên, là mạo hiểm mất lòng cả hai bên.
Nhưng nói toạc ra, hành động hôm nay, đều là trả giá cho những sai lầm đã qua.
Lục Chung Nam quay người, hướng lưng về phía Giang Nhược, "Chị tự ngẫm lại kĩ càng đi, nếu hai đứa nghe ông nội, có phiền toái, ông nội có thể giải quyết cho hai đứa. Nếu không nghe," ông ta hơi hơi nghiêng đầu, "Tự chúng mày cứ việc tranh, xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách ông khoanh tay đứng nhìn."
Lặp đi lặp lại, dù sao ông ta cũng không định tiết lộ tin tức hữu dụng, Giang Nhược cũng vững tâm không thỏa hiệp, nói vang vang từng chữ với bóng lưng ông ta: "Dẫu cho ông thật sự công minh làm chủ cho cháu hoặc Lục Hoài Thâm dù chỉ một lần thôi, thì hiện tại cháu nghe sức nặng của những lời ông nói cũng không đến nỗi nhẹ như thế. Cháu đi đây, ông bảo trọng."
Giang Nhược nói xong, khoác áo khoác không nán lại nữa.
Lục Chung Nam trầm mặc, mãi đến khi Giang Nhược sắp ra khỏi thư phòng, giọng ông ta như tiếng chuông, quát chói tai một tiếng: "Đứng lại!"
Bước chân Giang Nhược dừng lại.
Lục Chung Nam hít sâu một hơi: "Nếu chị đã nghĩ cho nó như thế, vậy thì tự chăm sóc tốt chính mình, đừng để chị trở thành con chip người khác uy hiếp nó, gây thêm phiền phức cho nó."
Giang Nhược chợt ngừng thở, cô đã hiểu.
Cô vội vàng xuống lầu, Trình Thư thấy cô sải bước ra cửa, biểu cảm trầm trọng, nghiễm nhiên quên mất mình là thai phụ.
Sau đó cô đột nhiên dừng giữa đường, nhìn xe phía sau, Trình Thư nhìn gương chiếu hậu, thấy xe Lục Hoài Thâm đỗ ở ven đường.
Cửa xe mở ra, Lục Hoài Thâm xuống, lập tức đi qua, Trình Thư tự giác hạ kính xe.
Lục Hoài Thâm nói: "Cô đi trước, tôi đưa cô ấy về."
Trình Thư gật gật đầu, lập tức quay xe rời đi.
Lục Hoài Thâm bảo Giang Nhược lên xe anh, Giang Nhược nhúc nhích bước chân, lại chần chừ, hỏi anh: "Anh không lên gặp ông nội anh à?"
Lục Hoài Thâm đi lên trước hai bước, cũng không ngoảnh đầu lại nói: "Không cần thiết."
Giang Nhược nhìn phản ứng của anh, chẳng lẽ đã biết Lục Chung Nam tìm cô vì việc gì?
Giang Nhược đi theo lên xe.
Giang Nhược hôm nay hình như đã thu mọi gai góc trên người, làm anh cảm giác được sự ôn hòa lâu lắm không gặp, đồng thời với việc có chút kinh ngạc, tâm trạng Lục Hoài Thâm cũng tương đối nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sáng nay khi nói chuyện cùng Hạ Tông Minh, anh ta nói một câu: "Tuy đường dài lại trắc trở, nhưng rồi cũng có rạng đông."
Thật đúng là mượn lời may mắn của anh ta.
Lên xe, Giang Nhược chống cằm thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nửa đường, thím Ngô gọi điện thoại tới, nói tạm thời phải xin Giang Nhược nghỉ hai ngày, Giang Nhược hỏi nguyên nhân, thím Ngô bảo là con trai đột nhiên gặp tai nạn xe, hiện tại vẫn đang trong phòng phẫu thuật, Giang Nhược nghe tình hình rất nguy cấp, bảo thím Ngô chờ tình hình con trai ổn định rồi quay lại cũng không muộn, còn bảo: "Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, có thể nói với cháu."
Thím Ngô liền nói cảm ơn, tắt điện thoại.
Đã sắp đến Tết Âm Lịch, xảy ra chuyện như vậy ngay dịp cuối năm, không thể nghi ngờ gì sẽ phủ lên cả gia đình một lớp khói mù.
Lục Hoài Thâm nghe hiểu đại khái, chờ Giang Nhược tắt điện thoại, anh hỏi: "Anh bảo Bùi Thiệu tìm thêm người thay ca mấy ngày nay, hoặc là..."
Hoặc là của Lục Hoài Thâm còn chưa nói ra miệng, Giang Nhược đã cự tuyệt: "Không cần, tôi qua chỗ mẹ ở vài ngày."
Cô không yểu điệu đến mức lúc nào cũng phải có người hầu hạ, bụng cũng không to đến mức khó tự lo sinh hoạt, chỉ sợ xảy ra cái gì bất trắc, không có ai chăm sóc.
Bên Hoa Lĩnh Phủ rất nhiều phòng ở, dự định của Giang Nhược là, chờ Trình Khiếu thi xong, đón bọn họ tới ở đến qua tết.
Cẩm Thượng Nam Uyển cách trường Trình Khiếu rất gần, thêm một học kỳ nữa thì Trình Khiếu đã tốt nghiệp, đến lúc đó xem nó muốn đi đâu học đại học, nếu như muốn đi nơi khác hoặc xuất ngoại, cô sẽ đón Kiều Huệ tới sống cùng mình, nếu mà chỉ ở thành phố Đông Lâm, cô đã xem xong nhà mới, năm sau sẽ về tay, đến lúc đó trang hoàng nhanh nhất có thể, chờ đến tầm nó khai giảng đại học là có thể vào ở.
Lục Hoài Thâm lẳng lặng nuốt câu "Hoặc là em dọn về trước" vào bụng, tâm trạng vui sướng mới duy trì giây lát, quét một cái hết sạch.
Chờ xe lái xuống đường núi, anh mới hỏi: "Đưa em đến thẳng chỗ mẹ em à?"
Giang Nhược lắc đầu: "Về nhà trước, tôi phải lấy chút đồ."
Cái chữ nhà này lại tàn nhẫn chọc Lục Hoài Thâm một phát, sự thật rõ như ban ngày, cái nhà trước kia cô ở cùng anh, chỉ e trong lòng cô đã không thể xưng là nhà nữa.
Xe lái vào chỗ đỗ rồi dừng ổn định, Giang Nhược không lập tức xuống xe, mà ngồi yên nhìn phía trước, mặt lãnh đạm đến mức không nhìn ra biểu cảm, đôi môi cô khẽ mấp máy, hình như có lời muốn nói.
Lục Hoài Thâm giành nói trước: "Đi lên thu dọn đồ đạc đi, tí nữa anh đưa em qua."
"Không cần, tí nữa tôi tự sang." Chỗ xe bên cạnh, xe cô đã được Trình Thư lái về từ lâu, đã đỗ gọn gàng.
Cô rất khác thường, Lục Hoài Thâm nhận thấy được điểm này, lại nghĩ tới từ khi rời khỏi chỗ Lục Chung Nam, sự ôn hòa của cô mà anh lầm tưởng, thời khắc này mới phát hiện ra, đó đã là bắt đầu của sự khác thường.
Cõi lòng Lục Hoài Thâm bắt đầu rối ren, một tay anh gác lên vô lăng, nhìn ra ngoài xe không biểu cảm, như thể không nghe thấy lời của cô ban nãy, cường quyết nói: "Muốn anh lên cùng em, hay muốn anh ở đây đợi em."
"Tôi đã bảo không cần, bây giờ không cần," Giang Nhược quay đầu qua, nhìn sang cằm anh đang căng cứng, "Sau này cũng không cần."
Lục Hoài Thâm nghiến răng quay sang, ánh mắt u ám: "Mặc kệ Lục Chung Nam đã nói cái gì với em, về sau ông ta còn tìm em nữa, em đừng ngoan ngoãn đi theo, ông ta nói gì thì nghe nấy, nhưng chuyên làm trái lời anh?"
Thậm chí Giang Nhược cảm nhận được cơn giận sắp dâng lên trong mắt anh.
"Anh có ý kiến phải không? Uất nghẹn lâu lắm rồi chứ gì? Vậy từ nay về sau anh cũng không cần chịu đựng nữa, anh còn không cảm ơn tôi." Giang Nhược cảm thấy lời này cực kì càn quấy.
Lục Hoài Thâm không lên tiếng mà nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng nhiên cười: "Đây là lời thoại của em? Rốt cuộc Lục Chung Nam đã nói với em cái gì, bất kể ông ta nói gì em cũng không cần coi trọng."
Giang Nhược hờ hững nhìn anh: "Ông ấy nói tình hình hiện tại của anh sẽ gây nguy hiểm cho tôi, đây không phải lồ lộ dễ thấy sao, tôi bây giờ đang mang thai, thật sự có ngộ nhỡ thì ngay cả chạy tôi cũng chạy không nổi, anh bảo tôi không cần coi trọng hả?"
Lục Hoài Thâm cân nhắc thử tính chân thật trong lời của cô, nói: "Bên cạnh em có vệ sĩ đi theo, sẽ không có ngộ nhỡ."
"Anh có thể bảo đảm không sơ hở tí nào hả?" giọng chất vấn trào phúng của Giang Nhược rất gay gắt, "Cho dù không có ngộ nhỡ, còn có vụ của anh với Đỗ Thịnh Nghi, anh cảm thấy tôi có thể vượt qua được rào cản tâm lí không? Tôi thu hồi câu nói ngày trước muốn đợi cái ngày anh cho tôi một lời giải thích, đó chẳng qua là tôi thuận miệng nói đùa anh thôi, bất kể anh giải thích gì với tôi, tôi đều không thể tin nữa."
Lục Hoài Thâm nói giọng lạnh lùng: "Có muốn anh đầu tư một bộ phim cho em làm nữ chính không?"
Giang Nhược nhìn vào đôi mắt anh, thờ ơ nói: "Tùy anh tin thì tin, tôi chỉ không muốn vì anh, mà gây nguy hiểm cho bản thân tôi nữa. Không cần chờ sau khi đứa bé sinh ra đâu, tôi sẽ bảo Cao Tùy soạn đơn thỏa thuận ly hôn, nếu anh không muốn thỏa thuận ly hôn, vậy gặp nhau ở tòa."
Nói xong định mở cửa xe đi xuống, Lục Hoài Thâm kéo cô lại.
Lục Hoài Thâm nắm bả vai cô, viền môi mím chặt, thật lâu sau, anh dằn cơn cáu nói: "Em nghe anh nói, tất cả đều ở trong sự khống chế của anh, em sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, ít nhất em có thể tin tưởng anh trong chuyện này, về Đỗ Thịnh Nghi, anh cũng có thể nói cho em biết, chỉ cần em tin."
"Không phải nói với tôi, ngay cả mong muốn được biết tôi cũng chẳng có đâu, nói với tôi tôi cũng sẽ không tin. Vả lại anh đã sớm làm cái gì rồi, sau khi sự tín nhiệm sụp đổ nói những cái này đều là chuyện vu vơ, anh hiểu không?"
Giang Nhược nói rồi, móc di động từ trong túi xách ra, lục ra ảnh chụp của Lục Hoài Thâm cùng một người phụ nữ khác ở khách sạn mà cô nhận được, xoay màn hình về phía anh, giọng điệu bất đắc dĩ tự giễu khôn xiết: "Lục Hoài Thâm tôi không muốn lừa anh, nhưng hiện tại tôi nhận được ảnh chụp thế này, ngay cả tính chân thật cũng chẳng buồn suy xét, bởi vì tôi phát hiện, anh có người phụ nữ khác hay không, đã không thể làm dấy lên bất kì gợn sóng cảm xúc nào trong tôi rồi." Cô nhìn anh nói từng chữ một: "Nếu bất kì việc gì cũng đều nằm trong sự khống chế của anh, vậy không biết việc tình cảm của tôi đối với anh đã tiêu hao gần hết, có nằm trong khống chế của anh không?"
Giang Nhược nói xong đẩy anh ra, ôm bụng bình ổn hô hấp, "Còn nữa, bây giờ anh nói mấy câu kiểu như bảo tôi tin anh, tôi thấy buồn cười lại buồn nôn, chỉ nghe không tôi cũng tức đến mức co thắt tử cung."
Lục Hoài Thâm cứ nhìn cô mãi, mới nói: "Được, anh coi như em bị Lục Chung Nam làm ảnh hưởng, không biết mình đang nói gì, anh cho em thời gian bình tĩnh, nếu em muốn thu hồi những lời này, trước ngày mai nói cho anh biết, anh chờ điện thoại của em."
Hình như Giang Nhược cảm thấy vừa hợp ý mình, cười: "Được thôi, nếu tôi không gọi điện thoại cho anh, cũng hy vọng anh coi lời tôi nói là thật, chuẩn bị sẵn sàng kí thỏa thuận ly hôn, không có việc gì đừng tới tìm tôi."
Nói xong đẩy cửa ra xuống xe, Lục Hoài Thâm nói: "Trước khi trời sáng, anh sẽ chờ điện thoại của em."
Anh nói được một nửa, Giang Nhược đã sập cửa xe.
Lục Hoài Thâm chăm chú nhìn bóng dáng Giang Nhược biến mất sau thang máy, lấy di động ra, gạt đến số điện thoại nhà Lục Chung Nam, sau khi kết nối không đợi đối phương cất tiếng, quẳng ngay một câu: "Sau này ông còn tìm Giang Nhược nữa, đừng trách cháu không khách sáo."