Hai tên côn đồ nhận ra đánh nhầm người nên có chút lúng túng, chúng quay mặt ra nhìn nhau không biết có nên đánh người tiếp không thì đột nhiên có người đi đến, chúng hoảng sợ vội vàng kéo tay nhau bỏ chạy.
Máu từ trên đầu Tạ Lâm rơi xuống ướt thẫm cả sơ mi, Trình Dư muốn đuổi theo hai tên côn đồ kia nhưng không thể bỏ lại Tạ Lâm ở đây một mình nên lớn tiếng la lên với bảo vệ.
"Hai người kia chính là thủ phạm, mau bắt chúng lại!"
Cậu muốn đưa Tạ Lâm đến bệnh viện không ngờ anh lại từ chối: "Đưa tôi về phòng."
"Anh chảy máu nhiều như vậy sao có thể không đi bệnh viện được chứ..."
Chỉ có Trình Dư mới biết cậu sợ hãi đến mức nào, ngay cả sức đỡ lấy anh cũng có chút không vững. May là vừa rồi bảo vệ đã thông báo cho người khác nên có vài người chạy lại đây giúp, có người muốn lôi điện thoại ra bấm số cứu thương nhưng anh nhất quyết từ chối.
"Tôi có bác sĩ riêng ở gần đây gọi đến băng bó là được, tôi không sao, không cần đến bệnh viện."
Tạ Lâm cúi đầu xuống nhỏ giọng nói với Trình Dư: "Ở đây có nhiều người em đưa tôi về phòng trước."
Vì vừa rồi quá hoảng hốt nên Trình Dư không nghĩ đến Tạ Lâm có thể sẽ bị lộ mặt, anh không giống như người bình thường khác, nếu trong lúc không cẩn thận bị ai đó chụp ảnh lại ngày mai sẽ tràn lan trên khắp các mặt báo. Cậu không nghĩ nhiều lập tức cởi áo khoác của mình ra che người cho anh, sau đó nói vài người xung quanh.
“Xin lỗi, không cần gọi cứu thương đâu, cho tôi đi nhờ một chút.”
Cậu đỡ anh lên thẳng thang máy cho khách vip, cũng may máu trên đầu Tạ Lâm lúc đầu chảy nhiều giờ đã đỡ hơn phần nào, tay cậu giữ chặt vết thương cho anh nên cũng ướt đẫm máu.
Tạ Lâm cố gắng lắm mới đi về đến phòng, anh gọi điện cho bác sĩ riêng, sau đó quay qua nhìn sắc mặt tái nhợt của Trình Dư nhỏ giọng hỏi:
“Em sợ sao?”
Trình Dư lắc đầu: “Không có.”
Thế nhưng ngón tay run rẩy của cậu đã phản bội tất cả, Tạ Lâm khẽ cười trấn an.
“Vừa rồi tôi tránh được nên chỉ bị thương nhẹ thôi, hiện giờ vẫn tỉnh táo thì sẽ không chết được đâu, nhưng mà thấy em lo lắng cho tôi như vậy tôi thấy bị thương cũng đáng.”
“Giờ là lúc nào rồi anh còn nói năng linh tinh?”
Tạ Lâm im lặng không trả lời, có vẻ vì vết thương nên anh nhíu chặt mày lại. Trình Dư sốt ruột nhìn ra ngoài cửa không biết vì sao bác sĩ lại tới chậm như vậy, cậu quay qua anh trách móc.
“Tự dưng anh lao ta chắn cho tôi làm cái gì? Rõ ràng mấy người đó nhằm vào tôi, tôi cần anh chắn cho sao? Đã không có sức đánh lại còn ra vẻ cái gì cơ chứ?”
“Ừ. Là tôi không biết tự lượng sức mình.”
Những lời nói của cậu chẳng khác gì gió thổi ngoài tai, nói với Tạ Lâm cũng chẳng thấm thía vào đâu.
Trình Dư mím môi trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
Đúng lúc mày có tiếng chuông cửa reo lên, Trình Dư như tên bắn vội chạy ra mở cửa. Cậu cứ tưởng sẽ có vài người đến không ngờ bác sĩ mà Tạ Lâm gọi thật sự chỉ có một người.
Bác sĩ nâng gọng kính của mình lên thầm đánh giá Trình Dư, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Trần Triết.”
Hiện giờ Trình Dư chẳng còn tâm trạng đâu mà làm quen, cậu cũng không thèm để ý đến người này tên gì vội kéo hắn vào nhà, cậu thuật qua tình hình.
“Anh ấy bị một cây gậy gỗ đánh vào đầu, tôi đã cầm máu rồi nhưng không biết có chấn thương hay nguy hiểm gì không, anh mau xem cho anh ấy đi.”
“Đỡ cậu ta lên giường trước đã.”
Trần Triết nói sau đó kéo theo dụng cụ y tế của mình vào phòng. Thấy bác sĩ đã đến Tạ Lâm cũng không cố gượng nữa chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi mất, Trần Triết cũng thu lại bộ dáng cười nhạo vừa rồi chăm chú khám khám cho Tạ Lâm.
Trình Dư thấy trong phòng không còn việc của mình nên trở về phòng rửa qua bàn tay dính máu, tay cậu dính nhiều máu đến mức mà nước chảy cuống biến thành màu hồng nhạt, nhớ đến tình cảnh lúc đó cậu vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cậu cúi người xuống bồn rửa tay vốc nước lên rửa mặt cho tỉnh táo lại, sau đó lại thay một cái áo mới, khi quay lại phòng của Tạ Lâm thì Trần Triết cũng đã băng bó cho anh xong đang thu dọn đồ đạc.
Trình Dư hỏi: “Anh ấy có sao không?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, bị góc nhọn của gậy gỗ đập phải nên mới chảy nhiều máu như vậy, tôi đã bôi thuốc rồi băng bó cho cậu ta rồi, nhưng để an tâm thì ngày mai vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một lần.”
Trần Triết ngay cả nói cũng không ngẩng đầu lên, gọng kính dường như che mất nửa đôi mắt của hắn nên Trình Dư cũng không nhìn thấy rõ mặt, nói chính xác hơn là từ khi nước vào phòng cậu cũng chỉ nhìn chằm chằm Tạ Lâm đang nằm trên giường.
“Hình như cậu ta không khoẻ từ trước, giống như bị choáng váng hay gì đó phải không?”
Trình Dư giật mình đáp lại: “Anh ấy chơi tàu lượn nên bị chóng mặt.”
“Tên điên…”
Trần Triết lẩm bẩm mắng chửi câu gì đó Trình Dư không nghe rõ, chỉ thấy hắn lại lôi từ trong túi ra vài vỉ thuốc dặn.
“Đây là thuốc hạ sốt, thuốc khử trừng còn có thuốc giảm đau, tôi ghi lại cách dùng rồi nếu ban đêm có biểu hiện gì thì cho cậu ta uống. Cậu biết bệnh viện K không? Sáng mai đưa cậu ta qua đó, tôi sẽ dặn nhân viên chuẩn bị trước nên không sợ bị người ngoài nhìn thấy.”
Trình Dư gật đầu ghi nhớ lời dặn của Trần Triết, thấy hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi cậu kinh ngạc hỏi:
“Anh không ở lại sao?”
“Cậu là Trình Dư phải không?”
“Đúng…”
Trình Dư còn chưa kịp thắc mắc vì sao Trần Triết biết cậu thì hắn ta đã xách cặp đi ra ngoài hờ hững nói: “Vậy cậu ở lại là đúng rồi, cậu ta không có trợ lý cũng không có người chăm sóc đâu, mà cậu muốn đi về cũng không sao, bỏ mặc cậu ta một đêm cũng không chết được.”
Trần Triết rút từ trong ngực ra một tấm danh thiếp nhét cho Trình Dư: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Nói xong hắn đóng cửa cái rầm chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
Trình Dư há hốc miệng chẳng hiểu sao trên đời lại có thể loại bác sĩ bỏ mặc bệnh nhân không quan tâm như vậy, cũng không biết quan hệ với Tạ Lâm như thế nào, trông cũng chẳng giống bác sĩ riêng cho lắm.
Cậu quay trở về nhìn Tạ Lâm nằm ngủ yên tĩnh trên giường khẽ thở dài. Nhớ trước kia chỉ khi anh ngủ cậu mới dám lén lút ngắm nhìn anh, có lẽ sau khi hai người chia xa đây là lần đầu tiên cậu có lại cảm giác quen thuộc này.
Duyên phận cũng thật buồn cười, cậu cứ ngỡ cả đời sẽ không gặp anh nữa không ngờ hai người hiện tại lại ở chung một chỗ.
Trần Triết dự đoán không sai quả nhiên nửa đêm Tạ Lâm sốt rất cao, Trình Dư liên tục lau mồ hôi cho anh mà chẳng đỡ chút nào, cứ như thế này thật sự không ổn, Trình Dư cầm cốc nước lên muốn đi pha thuốc cho anh.
Đột nhiên Tạ Lâm kéo tay cậu lại.
Trình Dư giật mình hỏi: “Anh tỉnh rồi sao?”
Tạ Lâm không trả lời cậu, môi anh mấp máy như đang nói gì đó, Trình Dư nghe đi nghe lại vài lần mới nghe rõ.
Tạ Lâm nói: “Em đừng đi…”
“Tôi chỉ đi pha thuốc…”
Trình Dư đang muốn giải thích nào ngờ Tạ Lâm càng giữ chặt cậu hơn, cho dù đang mê man nhưng anh vẫn cố níu cậu lại.
“Trình Dư, anh sai rồi… em đừng bỏ anh.”