Trình Dư phải vất vả suốt cả đêm chăm sóc Tạ Lâm mới chịu hạ sốt một chút. Lúc đầu cậu thay cho anh một bộ quần áo khác vì bộ cũ bị dính máu, sau giúp anh uống thuốc bị đổ ra lại phải thay lại lần nữa. Cậu nhìn đống quần áo dưới đất không biết có nên giặt luôn hay không, bẩn như vậy giặt máy sẽ không sạch.
Cuối cùng Trình Dư vẫn chọn giao chúng lại cho nhân viên khách sạn xử lý, còn cậu gọi thêm hai tô cháo nóng chờ anh tỉnh dậy ăn.
Thức trắng cả một đêm Trình Dư đã rất mệt không nhịn được tựa đầu lên giường của Tạ Lâm định chợp mắt một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi mất từ lúc nào.
Khi Tạ Lâm tỉnh lại vừa vặn nhìn thấy bộ dạng đang say giấc của Trình Dư, cậu ngủ rất an tĩnh, cả nửa mặt đều vùi sâu vào trong cánh tay. Có lẽ bị sự xuất hiện của Trình Dư làm cho bất ngờ Tạ Lâm ngơ người ra một lúc, sau đó anh mới cẩn thận ngồi dậy.
Vết thương hôm qua khiến Tạ Lâm cử động có chút khó khăn nhưng anh vẫn cố gắng không tạo ra tiếng động, anh nhẹ nhàng đỡ Trình Dư nằm lên giường. Bị người khác đụng vào Trình Dư cựa mình khó chịu, Tạ Lâm dừng lại động tác không dám cử động.
Một lúc sau thấy Trình Dư không có phản ứng gì nữa Tạ Lâm mới tiếp tục nhấc chân còn lại của cậu lên, đắp chăn lại cho cậu.
Tạ Lâm cúi người xuống nhìn Trình Dư gần trong gang tấc, ánh mắt anh vừa say đắm vừa quyến luyến, nhưng dù có yêu thích Trình Dư đến mức nào thì trong lúc cậu ngủ say cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng.
Bàn tay anh cứ đưa lên rồi hạ xuống, phải mất một lúc lâu mới dám sờ nhẹ lên tóc cậu, rồi như kẻ trộm sợ bị người ta bắt gặp vội vàng rụt tay về, anh rũ mắt xuống tiếc nuối đứng dậy.
Vì hôm qua sốt cao đổ đầy mồ hôi nên Tạ Lâm rất khó chịu, anh chọn bừa một bộ quần áo rồi đi vào trong phòng tắm rửa.
Trình Dư ngủ không sâu nên khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên đã tỉnh giấc, cậu cựa mình vùi sâu vào trong gối muốn ngủ tiếp, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng vội vàng ngồi bật dậy.
Tại sao cậu lại ở trên giường rồi? Tạ Lâm đâu?
Không để Trình Dư kịp tìm thêm cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tạ Lâm khoác trên mình một bộ áo ngủ, da vẫn còn đọng lại hơi nước để lộ ra vùng cổ nửa kín nửa hở.
Mặc dù trên đầu anh vẫn còn băng bó nhưng cũng không thể làm giảm bớt đi nét đẹp trên mặt, thật lâu rồi Trình Dư không ở cùng người đàn ông nào đẹp trai như vậy, hơn nữa còn ở trong khách sạn với người trước kia bản thân từng rất thân mật, ngay cả chỗ kín đáo nhất trên người anh cũng từng chạm đến, giờ chứng kiến cảnh này khiến kí ức năm xưa lại ùa về.
Trình Dư vội vàng rời mắt đi nơi khác lúng túng đứng dậy nói:
"Hôm qua Trần Triết dặn anh đến bệnh viện kiểm tra, anh đã tỉnh rồi thì tôi về phòng đây."
"Em không đi cùng tôi sao?"
Cậu có chút bực bội: "Anh là phó chủ tịch của tập đoàn Phong Viễn cơ mà, không có lấy nổi một người đưa đi sao?"
"Có thì có nhưng tôi muốn đi cùng em." Tạ Lâm nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ tin em."
Trình Dư mím môi không đáp lại bực bội đóng sập cửa đi ra ngoài.
Đến khi trở về phòng trái tim của cậu vẫn còn đập thình thịch không yên.
Tình cảm của con người không cách nào có thể kiềm chế, cậu đã từng yêu anh đến mức đánh mất hết cả tự tôn lý trí, bao năm qua cho dù có cố chôn giấu đến đâu thì hiện tại mới nhận ra không phải cậu cứ muốn quên là quên được.
Thế nhưng càng như vậy càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi, cậu của bây giờ đã không giống bảy năm trước cứ lao đầu vào yêu mù quáng mà chẳng cần toan tính gì, hiện giờ cậu cũng biết sợ, chỉ sợ đó lại là một hố sâu không lối thoát, cứ cố chấp chỉ đổi lại vết thương đầy mình.
Đâu ai muốn vấp ngã trên cùng một đoạn đường. cũng đâu ai muốn tình cảm của mình thất bại trên cùng một người.
Trình Dư hít một hơi thật sâu, suy nghĩ lại cẩn thận mới khiến cậu tỉnh táo lại phần nào, quãng thời gian khó khăn nhất cậu còn tự mình vượt qua được thì đây đã là gì.
Cậu cầm điện thoại lên muốn tìm người điều tra thử xem hai kẻ hôm qua là ai phái đến, nào ngờ mới phát hiện Lương Niên gửi cho cậu vài tin nhắn liền.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa 2. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ 3. Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt 4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp =====================================
Lương Niên: [Tôi về đến nhà rồi có thể sẽ bị cấm cửa một thời gian, anh trai của tôi đáng sợ quá T^T.]
Lương Niên: [Cậu không cần lo lắng, anh tôi ghê gớm thật nhưng chắc sẽ không đánh chết tôi đâu, còn có thể gặp cậu.]
Lương Niên: [Cậu với anh Tạ Lâm thế nào rồi? Trông hai người có vẻ khá thân thiết, không phải cậu về nước cũng muốn nối lại tình xưa đó chứ?]
Lương Niên: [Ủa alo? Tôi cứ tưởng cậu lo lắng cho tôi mà một tin nhắn hỏi han bạn bè cậu cũng không nhắn được hả?]
Trình Dư: "..."
Hôm qua xảy ra nhiều chuyện nên Trình Dư không để ý điện thoại cho lắm, hiện giờ nhìn một tràng này mà cảm giác tội lỗi với Lương Niên dâng cao, cậu vội vàng xin lỗi rồi nhắn lại.
Trình Dư: [Để hôm nào cậu được ra khỏi nhà rồi tôi mời một bữa coi như tạ lỗi.]
Lương Niên: [Oke. Hứa đấy.]
Trình Dư mỉm cười đang định sạc điện thoại thì nhìn thấy hình đại diện của Tạ Lâm. Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng ở màn bắn pháo hoa hôm qua, Trình Dư chỉ xem mà không trả lời.
Cậu thật sự muốn bỏ mặc không để ý, biết rõ là anh chỉ giỏi làm trò ra vẻ đáng thương, nếu cậu bỏ mặc thật chắc chắn anh cũng tự biết gọi người đi bệnh viện, thế nhưng...
Hôm qua nếu không phải anh đi cùng cậu sẽ không bị thương, không phải anh đẩy tên côn đồ kia ra người bị thương mới là cậu.
Đến con vật còn biết báo ơn làm sao Trình Dư có thể bỏ mặc người giúp từng mình, hơn nữa anh thật sự chẳng gây thù chuốc oán gì với cậu.
Trình Dư vò đầu tóc rối bù thật muốn hét lớn.
Cuối cùng cậu vẫn bực bội thay quần áo chạy sang phòng Tạ Lâm gõ cửa. Nhìn thấy cậu đến Tạ Lâm có chút kinh ngạc hỏi:
"Em đổi ý rồi à?"
"Tôi chỉ sợ anh không biết tự đi lại chết dí ở đó thôi."
Tạ Lâm mỉm cười đáp: "Ừ, may thật. Có em ở đây tôi không sao nữa rồi."