Trình Dư thật sự không hiểu nổi trong đầu của Tạ Lâm đang nghĩ gì, biết bản thân sợ độ cao sao còn phải cùng cậu chơi mấy cái thứ này.
Người rủ đi là anh, nhưng cậu cũng chỉ nhận lời đưa ra đánh giá, đâu nhất thiết phải làm đến vậy.
Bây giờ thành ra cậu còn phải chăm sóc anh.
"Tôi nghỉ ngơi một lúc là được thôi."
Trình Dư không trả lời, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội. Tạ Lâm thấy sắc mặt của cậu không tốt nên thôi cũng không nói chuyện nữa.
Cũng may ở trong khu trung tâm có phòng nghỉ ngơi, Tạ Lâm vừa nói ra tên lập tức được đưa đến phòng tốt nhất. Trình Dư dặn nhân viên đưa đến một cốc nước ấm sau đó đỡ Tạ Lâm ngồi trên ghế sô pha.
Cậu theo bản năng quan sát căn phòng một lượt, có lẽ vì ít được dùng đến nên được trang trí rất đơn giản, màu chủ đạo cũng là màu tối, tuy ở trên tầng hai nhưng cửa kính hướng thẳng ra vòng đu quay nên tầm nhìn rất đẹp.
Tạ Lâm thấy cậu chăm chú nhìn bèn lên tiếng hỏi: "Em thấy nơi này thế nào?"
"Rất tốt." Trình Dư trả lời một cách thật lòng, cậu hơi khoanh tay dựa lưng vào tường nhìn anh nói: "Tôi chưa đi hết nên chưa thể nhận xét được nhiều, tuy nhiên ở trước cổng vào tàu lượn siêu tốc ấy, tôi nghĩ nên để thêm một tấm biển cảnh báo, 'không- dành-cho-người-sợ-độ-cao'."
Nói là góp ý nhưng Trình Dư mỉa mai Tạ Lâm ra mặt. Cậu cứ nghĩ với tính cách của anh nhất định sẽ khó chịu, nào ngờ Tạ Lâm không nói gì chỉ nhìn cậu cười, anh gật đầu đồng tình.
"Em nói có lý, để tôi bảo nhân viên thêm vào.". Truyện Truyện Teen
Trình Dư nhìn anh muốn nói gì đó lại thôi, giờ mới phát hiện ra hình như da mặt anh dày hơn rồi, nói gì cũng không thể khiến anh cảm thấy mất mặt được nữa.
Cậu lôi điện thoại ra nghịch để giảm bớt không khí gượng gạo này.
Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng giữa hai người đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, muốn cậu coi anh là bạn bè bình thường thật ra không hề dễ một chút nào, nhất là trong căn phòng chỉ có hai người.
Trình Dư đứng lên nói: "Dù sao cũng nhận lời của anh đến đây cho ý kiến, tôi đi tham quan xung quanh một vòng anh cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi."
Không để Tạ Lâm kịp trả lời Trình Dư đã mở cửa đi ra ngoài. Tạ Lâm nhìn theo bóng cậu rời đi cũng không giữ lại, anh biết Trình Dư chỉ đang muốn tránh mặt không muốn ở cùng anh nên để cậu có thời gian yên tĩnh một mình.
Trình Dư đi được một quãng mới phát hiện công viên trò chơi này rất rộng, rộng đến mức nếu đi bộ bình thường có khi phải mất một ngày mới đi hết. Xung quanh còn có dịch vụ thuê xe điện để du khách có thể thuận tiện thăm quan nhưng Trình Dư chỉ có một mình nên lựa chọn đi bộ.
Cậu phát hiện ở đây ngoài các trò chơi mạo hiểm ra còn có công viên nước, có khu thuỷ cung, khu nhà ma, một khu vui chơi dành riêng cho trẻ em, xem trên bảng hướng dẫn nếu đi tiếp còn có cả sở thú, và nhiều khu công trình kiến trúc sống ảo khác, không biết Tạ Lâm phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể xây được công viên lớn từng này.
Lúc đầu Trình Dư chỉ muốn tránh mặt Tạ Lâm về sau thật sự bị vẻ đẹp nơi đây thu hút, cậu bỏ điện thoại ra chụp vài tấm ảnh đẹp mắt lưu vào trong máy, thảo nào Phong Viễn luôn là tập đoàn đứng đầu cả nước, thật sự không có lời nào có thể chê.
Trời dần về chiều công viên cũng đông khách hơn, nhất là khu vui chơi trẻ em đều là những ông bố bà mẹ mới đón con đi học về, trên vai vẫn còn đeo cặp, nhìn qua đứa trẻ nào cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Trình Dư đứng thẫn thờ nhìn dòng người qua lại một hồi lâu, tuổi thơ của cậu chưa từng được đến công viên cùng bố mẹ lần nào, họ không lôi cậu ra trút giận đã là điều may mắn làm gì có chuyện dẫn cậu đi chơi.
Nhiều năm không gặp cũng không biết Lục Vân và Trình Nhật hiện tại ra sao rồi, sau khi cậu rời đi… liệu họ có cảm thấy hối hận dù chỉ một chút không?
Đến giờ cậu vẫn không thể hiểu, đều là con tại sao lại có sự phân biệt như vậy chứ?
Đi dạo một vòng trời cũng tối mịt, hiện giờ vòng tròn đu quay bắt đầu bật đèn, ánh sáng đủ loại màu sắc càng khiến nó nổi bật hơn bao giờ hết, bước chân của cậu dừng lại ngẩng đầu lên ngắm khung cảnh yên tĩnh hiếm hoi này.
"A! Có pháo hoa kìa!"
Không biết là giọng nói của ai cất lên, sau đó là một tiếng nổ thật lớn trên không trung, từng tia lửa bắn ra tạo thành một chùm pháo hoa thật lớn, sau đó liên tiếp những chùm pháo hoa kéo đuôi nhau nổ rầm rộ.
Không chỉ Trình Dư những người có mặt ở đây đều bất ngờ vì pháo hoa bắn đột ngột, sau đó thi nhau bỏ điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Lúc này điện thoại của Trình Dư cũng rung lên, cậu mở ra có hai tin nhắn mới đều của Tạ Lâm.
Tạ Lâm: [Lần đầu em đến đây có một món quà nho nhỏ.]
Tạ Lâm: [Mong rằng em sẽ thích.]
Đến khi trở về thân thể Tạ Lâm vẫn không tốt lên là bao nên Trình Dư lái xe. Lần này gặp anh vẫn lái một chiếc xe đắt tiền, đắt hơn chiếc xe năm đó rất nhiều, Trình Dư không nhịn được cảm thán.
"Anh thích xe màu đen thật đấy."
"Cũng vì em nói thích màu đen mà."
Trình Dư kinh ngạc hỏi lại: "Tôi nói thích lúc nào?"
"Năm đó khi chuẩn bị mua xe tôi đã hỏi em thích màu gì, em trả lời là màu đen."
Thời gian đã quá lâu nên Trình Dư cũng chẳng còn nhớ rõ anh có hỏi hay không, nhưng cậu chắc chắn năm đó khi anh mua xe chưa từng thảo luận qua với cậu, có khi anh hỏi chỉ là một câu vu vơ, mà chính cậu cũng chẳng thể nào phát hiện ra.
Trình Dư mím môi thôi không nhắc lại chuyện quá khứ nữa. Trên con đường về khách sạn hai người chỉ nói những câu nhạt nhẽo, chẳng bao lâu sau Tạ Lâm đã ngủ thiếp đi mất.
Đến khi tới nơi Tạ Lâm vẫn còn ngủ say, đầu anh nghiêng sang một bên để lộ sống mũi cao thẳng khiến bao người ghen tỵ, mi mắt dày cộm, cả khuôn mặt đều hoàn hảo một cách không tì vết, thảo nào anh không phải là diễn viên nổi tiếng cũng có biết bao nhiêu người hâm mộ, chỉ với vẻ ngoài này, nếu không làm doanh nhân anh cũng có thể dễ dàng kiếm sống.
Trình Dư do dự một lúc vẫn gọi Tạ Lâm dậy. "Đến nơi rồi."
Tạ Lâm nheo mắt nhìn xung quanh một lượt phát hiện ra hai người đang ở bãi đỗ xe, anh ngại ngùng nói: "Xin lỗi tôi ngủ quên."
"Không sao."
Giờ cậu mới phát hiện bây giờ động một chút Tạ Lâm lại nói lời xin lỗi, điều này càng khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Trình Dư mở cửa xe bước xuống, Tạ Lâm cũng xuống theo, cậu nhìn sắc mặt anh vẫn chưa tốt lên là bao hỏi:
"Anh khoẻ rồi chứ?"
"Không..."
Lời nói của Tạ Lâm được nửa chừng bỗng dừng lại, anh phát hiện từ xa có hai người liên tục tiến về phía này, lúc đầu do tầm nhìn trong nhà xe không tốt nên tưởng là người qua đường, nhưng khi tới gần Tạ Lâm mới phát hiện ra đây chính là hai người theo anh gặp trong công viên hôm nay.
"Cẩn thận!"
Tạ Lâm chỉ kịp hét lên một tiếng đẩy Trình Dư ra, Trình Dư còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì từ đâu một cây gậy gỗ đập thẳng vào đầu Tạ Lâm, anh cúi người xuống, chẳng bao lâu sau chảy ra rất nhiều máu.
Trình Dư cứ như người mất hồn, thấy Tạ Lâm chuẩn bị ngã cậu cũng chẳng thèm để ý đến xung quanh hốt hoảng chạy lại đỡ lấy anh.
"Tạ Lâm... Tạ Lâm!"