Chưa từng thấy qua bộ dạng Tạ Yến điên cuồng như vậy. Lam Ẩn bị hắn đột nhiên phát tác dọa sợ một nhịp. Cậu lo sợ bất an mà thu hồi tay mình lại, che lại miệng vết thương nhỏ ở đầu ngón tay, hơi hơi hé miệng, cuối cùng nhỏ giọng phản bác nói: "Ta... Ta từng nghe Bồ Tân Tửu nhắc qua, ma tu tu luyện là dựa vào máu thịt của nhân loại......"
Tạ Yến mặt mũi trắng bệch. Hắn đã từng lên cơn điên cuồng mà cắn nuốt thi thể Lam Nguyệt Thời, chẳng lẽ hiện tại dưới tình thế cấp bách còn phải uống máu con trai của muội ấy sao? Nhìn xem, đây chính là ma tu -- lúc phát điên đến mức lục thân không nhận. Bởi vậy Tạ Yến vẫn luôn không thể nhận thân với Lam Ẩn, sợ đứa nhỏ này không tiếp thu được, đáy lòng càng sợ nhìn thấy biểu tình sợ hãi và ghét bỏ trong đáy mắt từ người duy nhất có huyết thân với mình.
"Ngươi đứa nhỏ này......" Thấy thiếu niên một bộ dáng bị hắn hù dọa, lệ khí trên mặt Tạ Yến tan đi không ít, nghĩ thầm đứa nhỏ này có lẽ sinh ra chính là khắc hắn, đánh không được mắng không xong. Hắn giống như nhận thua mà than nhẹ một hơi: "Đừng càn quấy, ta nghỉ ngơi một hồi liền tốt rồi."
Trong lúc đang đợi Tạ Yến nhắm mắt lại dựa vào đầu vai Giản Tố Ngu đầu vai, dư quang thoáng nhìn lại thấy một con kiến tám chân đỏ thẫm ở phụ cận ngón tay đang rớm máu của Lam Ẩn. Mà Lam Ẩn bởi vì chịu một trận nổi giận của Tạ Yến đang nhíu mày rũ mắt không biết suy tư cái gì, không hề chú ý tới vết thương trên tay của bản thân.
Con kiến đỏ sẫm đang duỗi cái râu, thấy không thu hút được sự chú ý nào liền đem cái đầu tròn vo của mình duỗi tới bên cạnh vết máu--
"Đừng nhúc nhích." Tạ Yến thấp giọng a một tiếng, từ trên ngón tay hắn cầm xuống con kiến không biết trời cao đất dày này. Bên cạnh một con hỏa diễm chỉ hạc đang bay múa giống như phúc chí tâm kinh đột nhiên phun ra một đốm lửa nhỏ, thiêu cái sạch sẽ, trong không khí phảng phất phiêu đãng một mùi khét khi thiêu đốt con kiến.
Vân Hề vẫn luôn banh mặt bỗng nhiên nhìn lại đây, tầm mắt của hắn đặt ở trên thi thể con kiến cháy đen nằm trong tay Tạ Yến đánh giá hồi lâu mới mang theo vài phần không xác định, chần chờ mở miệng: "...... Phệ linh kiến?"
Phệ linh kiến toàn thể đỏ sẫm, là một loại côn trùng rất mẫn cảm với lực lượng cho nên thường xuyên xuất hiện ở nơi có năng lượng dồi dào. Linh lực, ma khí, quỷ khí, chỉ cần đồ vật ẩn chứa sức mạnh đều là loại con kiến này yêu nhất. Mọi người đều biết, thức ăn chúng nó thích nhất chính là thể xác tu sĩ có linh lực tinh thuần, thông thường đều đem người gặm đến chỉ còn lại có bộ xương trắng. Nhưng mà loại đồ vật này sợ nhất cực nóng cực lạnh, ngẫu nhiên xuất hiện một hai con cũng không đáng sợ, chỉ cần một chút lửa liền có thể làm chúng nó bỏ trốn mất dạng. Đáng sợ chính là, phệ linh kiến yêu thích nhất hành động theo bầy.
"Sẽ không phải chứ? Từ nãy đến giờ hình như cũng chỉ phát hiện một con, hẳn là không sao."
Vừa tưởng tượng đến xúc cảm kiến ở trên người bò tới bò lui, Liễu Minh Hồng liền đột nhiên thấy đáy lòng một trận ớn lạnh. Vừa dứt lời bốn phía liền truyền đến một trận âm thanh rậm rạp ong ong, giống như bên ngoài tụ tập một đàn ong không đếm được số lượng.
Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Mắt thấy có mấy đám côn trùng màu đỏ sẫm di chuyển đã từ trong khe hở của trúc trận dồn dập tiến vào, trong lòng biết tiếp tục dây dưa không được, Tạ Yến vội vàng dặn dò mọi người đừng lại vận dụng linh lực, sau đó điều khiển Hỏa Diễm Chỉ Hạc của mình bay xung quanh mọi người, một lần nữa dựng lên một tầng kết giới đen như mực thay cho kết giới linh lực ban đầu của Liễu Minh Hồng.
"Đừng!" Phệ linh kiến sợ hỏa cũng sợ hàn, mắt thấy Giản Tố Ngu dự định xuất Tiêu Luyện khỏi vỏ, Tạ Yến vội vàng duỗi tay ngăn hắn lại, trong con ngươi tràn đầy khẩn cầu, "Băng linh căn của huynh so với ta càng xuất chúng, nếu lại xuất thủ, mấy thứ này nếu như phát giác được liền giống như dòi bám trên xương liền dứt không ra."
"Những con kiến này --" Liễu Minh Hồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú trên một mảng lớn kết giới của Tạ Yến đã bị đàn kiến bò lên lấp kín. Một mảng lớn đỏ sẫm chi chít khiến người líu lưỡi.
Cũng không hề giải thích thêm, Tạ Yến liền bất chấp thương thế của chính mình vận khí từ kinh mạch. Chỉ thấy hỏa văn giữa cổ chợt lóe, vô số ngọn lửa màu đỏ son từ kết giới của hắn bốc cháy lên, dán ở mặt trên giống như sóng nước cuồn cuộn mà động. Trúc xanh đang bao vây dường như bị bỏng, không tự giác mà muốn di chuyển rời xa kết giới, cây trúc còn không kịp chạy trốn trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, một mảng bầy kiến bám trên kết giới bị bỏng rát phát ra tiếng vang thanh thúy bíp bíp bô bô. Trong không khí tràn đầy mùi nướng khét, thỉnh thoảng bồng bềnh vài sợi hồn thức vỡ nát, không cam lòng mà thấp giọng chửi mắng.
Không sao, những nghiệp chướng này Tạ Yến tự mình chịu đựng liền ổn. Rất nhiều năm trước, trong Thiên Đô Vân Hải có Liễu Như Mi tự xưng "Bặc tính tử" từng nói Tạ Yến mệnh ngắn, nói hắn số mệnh thăng trầm. Sự thật chứng minh mỗi một câu nàng nói qua đều trở thành sự thật. Nàng cũng nói qua, Tạ Yến vốn là ở ngoài Thiên Đạo, nếu nói như vậy, trời phạt cũng không rơi ở đến trên người hắn đi?
Đàn Phệ Linh kiến kết bè kết đội mà đến này như là kiêng kỵ Hồng Liên Nghiệp Hỏa đột nhiên xuất hiện mà dùng lại một chút như là đang chờ đợi thời cơ.
Vết thương chỉ được xử lý đơn giản dần dần vỡ ra, Tạ Yến kịch liệt ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tanh. Vài giọt máu bay ra ngoài kết giới dẫn tới một đống kiến chen nhau phân chia đồ ăn.
"Ngươi thổ huyết rồi!" Lam Ẩn đáy mắt không giấu được quan tâm.
"Ta có yếu như vậy sao?" Liền bám vào tay của Giản tố Ngu và Liễu Minh Hồng, Tạ Yến đứng thẳng người dậy, chớp chớp mắt với cậu.
Lam Ẩn lắc đầu: "Ngươi rất lợi hại, ta biết ngươi sẽ không có việc gì."
Cổ tay của mình bị người cầm đến phát đau, Tạ Yến hít hà một hơi nhìn Đoạn Thủy bên hông Liễu Minh Hồng chợt nghĩ ra một kế, sau đó nhẹ nhàng kề sát tai người nào đó đang giận dỗi: "Đem Toái Băng cho ta đi."
Giản Tố Ngu ngẩn ra, tựa hồ không rõ hắn muốn làm cái gì. Hắn còn chưa đáp lời liền thấy được người trước mặt vẫn như cũ cười đến bất cần đời như thế, liền độ cong bên môi đều lộ ra ý vị lấy lòng: "Sư huynh, huynh quên rồi? Toái Băng nhiều năm trước chính là của ta rồi, ngươi đưa......"
Mọi người không tình nguyện lẫn không nỡ đem đồ vật linh lực mạnh nhất trên người chính mình giao cho Tạ Yến.
"Đợi lát nữa sau khi xông ra vòng vây, tất cả đi theo sư bá của các ngươi rồi chạy dọc theo dòng suối, bịt lỗ tai lại ngàn vạn không được quay đầu --"
"Tại sao muốn chúng ta đi? Vì sao lại bịt kín lỗ tai?" Lam Ẩn nhấp môi, bướng bỉnh mà nhìn Tạ Yến, "Ngươi vì sao không đi cùng chúng ta?"
"Bởi vì ta thổi sáo rất khó nghe a." Tạ Yến tránh nặng tìm nhẹ, cười đến hai mắt cong cong.
"Ta lưu lại cùng ngươi nhé." Liễu Minh Hồng thu hồi Đoạn Thủy của mình, lại bị một ánh mắt của Tạ Yến đánh gãy lời nói.
Tạ Yến giả vờ u oán mà liếc xéo hắn một cái, lại thở dài một hơi: "Đại ca ngươi đều lên tiếng đem an nguy của ngươi phó thác cho ta, ngươi còn không nguyện ý nghe ta sao? Vậy ' Thiên Đô Vân Hải '-- bốn chữ này cũng đủ khiến ngươi đi chứ?"
Thấy bọn họ đều không có dị nghị, Tạ Yến bỗng nhiên nắm chặt cổ tay của người bên cạnh, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nhẹ giọng nói: "Phệ linh kiến sợ Hồng Liên Nghiệp Hỏa của ta, đợi lát nữa các ngươi liền đi theo Hỏa Diễm Chỉ Hạc của ta. Đáp ứng ta, nhất định phải mang Tiểu Ẩn và Minh Hồng đi ra ngoài, còn những người khác -- xem như ta nợ bọn họ."
Nếu Lam Ẩn và Liễu Minh Hồng xảy ra chuyện, Tạ Yến sẽ điên.
"Ngươi không nợ bất kỳ ai." Giản Tố Ngu kiên định mà lắc lắc đầu, "Ta ở lại --" hắn nói chưa hết lời đã bị nụ hôn của Tạ Yến ngăn lại, từ sắp nói ra bị chắn ở trong miệng.
Tạ Yến cởi Toái Băng bên hông hắn xuống, lại nhẹ nhàng mà mổ một cái trên đôi môi mềm mại của hắn ôn tồn một lát: "Huynh càng không thể xảy ra chuyện -- huynh cứ nhìn chằm chằm ta như thế ta càng muốn hôn huynh."
Giản Tố Ngu ánh mắt thâm trầm đến tựa một cái đầm sâu: "Ta chờ đệ. Nếu lại không thấy đệ ta liền đi tìm đệ -- bất luận sinh tử."
Tạ Yến hoảng hốt một lát cong mắt gật đầu: "Được."
Một đám thiếu niên của Huyền Âm sớm đã đứng ở phía đối diện, Vân Hề dẫn đầu quay đầu nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì liền quay mặt qua chỗ khác.
Cuối cùng có người níu lấy góc áo Tạ Yến, động tác hầu như không thể thấy, Tạ Yến vẫn cảm nhận được.
Trong con ngươi trong trẻo của thiếu niên tựa hồ ngấn nước mắt: "Ngươi sẽ trở về, đúng chứ?"
Sờ sờ đầu Lam Ẩn, Tạ Yến hứa hẹn nói: "Yên tâm, ta sẽ không sao."
"Vậy ta và sư tôn cùng nhau chờ ngươi." Lam Ẩn nghiêm túc gật gật đầu, chần chờ một lát, vẫn là gọi ra cái xưng hô giấu ở đáy lòng rất lâu kia, "Cữu cữu......"
Hai chữ đột nhiên không kịp phòng bị làm Tạ Yến có chút chân tay luống cuống: "...... Con biết được khi nào? Là bởi vì ngày đó ở cửa Tạ phủ địa chỉ cũ nhìn thấy dáng vẻ của ta một mặt hoài niệm sao?"
"Lúc người trở về con lại nói cho người." Lam Ẩn hít hít cái mũi, bỗng nhiên làm một cái mặt quỷ với hắn.
"Được, chờ sau khi các ngươi an toàn tự ta liền tìm cơ hội trốn chạy." Tạ Yến đem hắn đẩy về phía bên cạnh Giản Tố Ngu, "Giúp ta cẩn thận chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc sư tôn của con."
Tạ Yến ổn định lại tâm, dùng hết toàn lực tạo ra một lỗ hổng ở phía trước, Hỏa Diễm Chỉ Hạc theo đó mà bay ra, dẫn tất cả mọi người dồn dập đi ra ngoài.
Tựa hồ là cực kỳ sợ những ánh lửa này, vừa mới bị chiếu đến, đàn kiến đan xen có thứ tự trên mặt đất liền chạy trốn tứ phía.
Mắt thấy một đám người dần dần hóa thành một cái điểm sáng biến mất trong màn đêm, Tạ Yến rốt cuộc đã yên tâm, cùng hàng ngàn hàng vạn con phệ linh kiến giằng co. Mỗi lần phệ linh kiến đi ra ngoài, ít nhất phải gặm cắn xong một người, nếu không sẽ luôn đuổi theo con mồi, mãi đến khi đem con mồi toàn bộ gặm cắn hầu như không còn. Trong đêm tối trống vắng, bên người Tạ Yến chỉ còn lại một con Hỏa Diễm Chỉ Hạc cuối cùng -- một con lúc trước hôn qua giữa trán Giản Tố Ngu kia lẻ loi mà vòng bên cạnh hắn, huyễn hỏa lắc lắc như sắp tắt. Mắt thấy có một nửa kiến di chuyển như muốn đuổi theo, Tạ Yến cắn chặt răng dùng Đoạn Thủy rạch ra vết thương ở phần bụng của mình, khiến máu tươi càng thêm phun trào.
Máu tanh dày đặc, đàn kiến ngo ngoe rục rịch.
Thấy tất cả con kiến mênh mông cuồn cuộn đi về phía mình, Tạ Yến ném Đoạn Thủy xuống, nhớ tới mấy chương nhạc phổ đứt quãng thổi lên một khúc sáo. Thanh âm triền miên uyển chuyển ở trên không không ngừng vang vọng, cuối cùng một con Hỏa Diễm Chỉ Hạc theo thanh âm mà tắt đi, ngã trong vũng máu trên vai hắn, lập tức bị nhiễm đến đỏ bừng.
Thật ra《 phượng cầu hoàng 》mà hắn thổi không khó nghe, trước khi Tạ Yến mất đi ý thức vô tri vô giác mà nghĩ.
Dưới ánh trăng, một bóng hình giống như điêu khắc vẫn không nhúc nhích đứng lặng, không hề hay biết mà tùy ý để ngàn vạn con kiến leo lên trên thân gặm cắn máu thịt chính mình. Hắn một tay nắm một cây sáo toàn thân tuyết trắng, phần đuôi còn rủ xuống một cái tua kiếm lộn xộn, mà một tay khác cầm một con hạc giấy bị máu nhuộm đến đã nhìn không ra diện mạo ban đầu -- giống như cầm trân bảo gì đó.
Không qua bao lâu, trường đao màu tím thẫm bên người Tạ Yến bị phệ linh kiếm bu đầy bỗng nhiên phát ra một trận ánh sáng chói mắt. Thân đao lưu chuyển một sợi lại một sợi tia chớp màu tím như là khí thế của thiên lôi, đem con kiến chi chít phía trên đều đánh rơi xuống dưới.
Một thân ảnh cao lớn màu tím thẫm dưới ánh trăng mơ hồ hiện ra, bốn phía bắn ra tia lửa điện khiến mắt người sắp nứt ra. Liễu Cô Đăng muốn vỗ vỗ bả vai Tạ Yến, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn bàn tay chính mình một lần lại một lần xuyên qua thân thể của bạn thân mà sốt ruột: "Huynh đệ, ngươi mau tỉnh lại! Hoàng Mẫn còn ở bên kia chờ ngươi đi cứu hắn......"