Đau đầu mà xoa xoa mi tâm, Tạ Yến lộ ra một nụ cười trấn an đối với hai người đang nôn nóng kia: "Không có việc gì, ta chỉ là nghĩ đến chuyện khác quá chuyên tâm. Huống hồ ta đối với nhạc khúc dốt đặc cán mai, chỉ có hai loại cảm thụ dễ nghe và chói tai --"
Đây là lời nói thật. Đệ tử phái Huyền Âm chủ tu âm luật, linh căn xuất sắc nhất giống như Giản Tố Ngu cùng Diên Chiết Chỉ, ngay cả Vân Hạc tâm trí không được đầy đủ đều có một loại trời sinh mẫn cảm đối với âm luật. Duy nhất một mình Tạ Yến là ngoài ý muốn. Về việc này, hồi đó Thương Thâm cũng vô cùng buồn bực, làm sao lại đi thu một đồ đệ mù nhạc chứ?
Lam Ẩn vẻ mặt hắc tuyến: "Đây là việc xứng đáng để kiêu ngạo sao......"
"Như thế không dễ dàng bị cấm khúc tà môn làm mê hoặc, thật tốt." Tạ Yến cười đến hai mắt đều híp lại.
Mỗi lần trong môn có các cuộc luận bàn dù là to hay nhỏ, hai tên đệ tử dùng âm nhạc để thi đấu thì Giản Tố Ngu và Tạ Yến luôn là hai người có thể đứng thẳng đến cuối cùng. Giản Tố Ngu là không chịu ảnh hưởng, mà Tạ Yến -- ngượng ngùng ghê, toàn bộ nghe không hiểu.
Giản Tố Ngu thấy hắn không bị ảnh hưởng thì cũng yên lòng. Nhìn thấy Liễu Minh Hồng đang gian nan mà đối kháng những cây trúc đang từ bốn phía tụ tập qua đây liền cầm ngang Toái Băng thổi lên khúc nhạc để chống đỡ âm thanh của Xuy Diệp ngoài kia. Cùng với Toái Băng, ca khúc thanh lãnh kỳ ảo bay bổng, xung quanh rừng trúc thoáng chốc hiện đầy hạt băng, rất có hiệu quả ngăn trở đối với trận pháp cỏ cây đang đè ép tiến gần không gian bọn họ đặt chân. Lấy nhạc ngăn thương, trận pháp mất đi dẫn dắt bởi âm thanh Xuy Diệp tình thế áp sát tạm hoãn lại. Liễu Minh Hồng cầm bội đao của mình trên tay, ra tay nhanh như điện, ăn ý mười phần mà một đao chém ngang ra ngoài. Vài cây trúc xanh phía trước trực diện chịu gió to mãnh liệt, phát ra mấy tiếng gào thét sau đó ngã rạp xuống đất.
Trong lúc triền đấu, Vân Hề chỉ cảm thấy trên mặt mình dính một chút chất lỏng, có chút ngứa. Hắn đơn thuần cho rằng là lá cây dính lên nên chỉ tùy ý mà lau một chút cũng không quan tâm lắm mà chấp kiếm lao lên, bội kiếm chém ngang về phía những cây trúc tiền phó hậu kế* kia.
*前仆后继: người trước ngã xuống, người sau kế tục
"Sư huynh, trên mặt huynh có máu là do bị thương sao?" Lam Ẩn mà nhìn mặt của hắn, con ngươi tràn đầy hoảng loạn.
"Không...... Không có a......" Vân Hề kinh ngạc nhìn bàn tay chính mình, màu đỏ tươi chói mắt, trong đầu linh quang chợt lóe, gào lên, "Tiền bối, sư bá, những cây trúc này biết chảy máu!"
Biết chảy máu? Tạ Yến sửng sốt, vội vàng bắt lấy tay khua đao của Liễu Minh Hồng: "Đều dừng tay! Các ngươi đều là tu sĩ, không thể lạm sát kẻ vô tội."
Những cây trúc này chính là thôn dân trước kia biến thành, Tạ Yến dựa gần, thậm chí có thể trông thấy rõ trên đốt trúc là khuôn mặt vặn vẹo của hồn linh bị giam cầm.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Liễu Minh Hồng nghe tiếng quát liền thu đao lại, "Mấy thứ này càng ép càng gần, sớm muộn gì sẽ đem chúng ta nghiền thành mảnh vụn."
"Không phải còn có ta sao?" Lam Ẩn bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay nhẹ đi, bội đao của mình vậy mà bị Tạ Yến đoạt đi.
Lam Ẩn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy xuống từ cằm hắn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc bởi kiếm của mình lại có thể ở trên tay người khác phát huy uy lực như vậy. Chỉ thấy Tạ Yến trầm giọng vận khí, kiếm quang nổi lên đem những cây trúc đang chậm rãi tới gần đều đả hoành phách đoạn, vô số máu bắn tung tóe trên gương mặt tuấn tú của hắn, dưới sự chiếu rọi của Hỏa Diễm Chỉ Hạc bên thân phảng phất như một ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục.
Vân Hề mặt lộ vẻ khó xử: "Nhưng tiền bối cũng không thể --"
Biết hắn muốn nói cái gì, Tạ Yến hơi liễm hai mắt, nhìn chăm chú chất lỏng dính trên tay mình cong môi cười: "Ta không giống...... Dù sao ta là ma tu."
Ánh mắt Giản Tố Ngu trở nên nghiêm nghị, đôi môi giật giật như muốn mở miệng, nhưng mà tiếng Xuy Diệp càng thêm lảnh lót, hắn chỉ có thể nén tâm xuống.
Ma tu giết người không phải rất bình thường sao? Ma tu chưa có dính qua huyết tinh mới là dị loại, vậy những sát nghiệt này hãy để cho chính mình cõng đi.
"Ngươi là ma tu?!" Bên cạnh bỗng nhiên phát ra một tiếng chất vấn khó mà tin tưởng.
Cũng không biết là ai hỏi, Tạ Yến nghĩ thầm đại khái là tiểu đệ tử nào đó bị dọa, liền khẽ ừ một tiếng, nhưng mà nghênh đón hắn chính là một đạo kiếm quang sau lưng. Chỉ cảm thấy phần bụng đau đớn, có thứ gì từ trong miệng vết thương trôi đi, Tạ Yến gục đầu xuống, chỉ thấy máu của hắn trên mũi kiếm màu trắng còn nhỏ giọt trên mặt đất. Chậm rãi đem linh kiếm trong cơ thể rút ra, Tạ Yến đau đến hít một ngụm khí lạnh, Hỏa Diễm Chỉ Hạc chiếu rọi quanh thân sau khi chủ nhân bị thương thì ánh sáng tối đi mấy phần.
Thiếu niên dẫn đầu đám đệ tử phái Huyền Âm đứng lặng, hung tợn mà nhìn chằm chằm hắn như là hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn, gằn từng chữ: "Ma tu đáng chết!"
"Tạ Yến!" Biến cố bất ngờ này làm Giản Tố Ngu trong lòng rối loạn, khiến cho hắn liên tiếp thổi sai mấy nốt nhạc. Trong lòng lo lắng như thiêu đốt, hắn nhanh chóng thổi mấy âm bén nhọn, tất cả hóa thành ánh sáng màu trắng lần theo dấu vết đi theo sau lưng người thao tác. Lập tức đôi tay hắn run rẩy tìm linh đan linh dược có thể dùng được trong túi càn khôn của mình.
Giống như người sau lưng bị quản chế, nhạc khúc vang vọng trong không gian đột nhiên im bặt, nhưng mà trận pháp không thể nghịch chuyển. Liễu Minh Hồng vội vàng vận lực dựng lên kết giới bảo vệ mọi người, mới luống cuống tay chân mà đỡ lấy Tạ Yến đang lung lay sắp đổ, đặt tay sau lưng Tạ Yến truyền linh lực ôn hòa vì hắn chữa thương, cũng không quên oán hận một câu: "Đại ca ta nói đúng. Người của Huyền Âm một khi phát cuồng, mỗi người đều là kẻ điên."
"Ngươi...... Ngươi không sao chứ?" Lam Ẩn bên người sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cậu muốn tiến lên đỡ Tạ Yến, nhưng lại sợ chính mình chân tay vụng về làm cho người thương càng thêm thương, vì thế chỉ có thể lo lắng bất an mà đem ánh mắt chuyển sang Vân Hề, bất mãn mà nói: "Vân sư huynh, hắn đang cứu chúng ta, ngươi làm sao có thể tập kích sau lưng?"
"Cứu hay không cứu cái gì chứ?" Vân Hề giống như đang nhìn chằm chằm hồng thủy mãnh thú cái gì đó, nhìn chằm chằm Tạ Yến, mặt đầy căm thù đến tận xương tuỷ, "Phụ thân ta chính là chết trong tay ma tu, người đọa ma đều là ma đầu! Lam Ẩn, cha mẹ ngươi cũng là ma tu làm hại, ngươi thế mà lại tin tưởng hắn?"
"Ta...... Hắn......" Lam Ẩn hơi hơi hé miệng, lại nói không ra lời. Cậu yên lặng cúi đầu, biểu tình trên mặt ảm đạm không rõ.
"Phụ thân ngươi? Vân Hề......" Tạ Yến che lại miệng vết thương ẩn ẩn đau, tỉ mỉ nghiền ngẫm cái tên này, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Ngươi chính là nhi tử của Vân Hạc? Vậy mẫu thân ngươi --"
"Kẻ như ngươi tội ác tày trời không có tư cách biết tên huý của mẫu thân ta. Mười năm trước chính ma tu đã tàn sát phái Huyền Âm, còn giết phụ thân cùng tổ phụ của ta, làm hại mẫu thân suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng buồn bực mà chết." Vân Hề mắt ngấn lệ, con ngươi tràn đầy thù hận cùng lửa giận, giống một con thú cô độc nổi điên, "Bởi vì ma tu, ta nhà tan cửa nát, chịu hết xem thường...... Ma tu đều đáng chết, ngươi cũng đáng chết -"
"Ba --" một cái tát thanh thúy rơi trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, chấm dứt cơn cuồng loạn của hắn.
Vân Hề bụm mặt, đầu lệch sang một bên, hầu kết khẽ động, không ngừng nghẹn ngào: "Sư bá...... Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, người cũng chưa từng đánh ta -- hiện giờ người vì một tên ma tu mà đánh ta?"
Giản Tố Ngu sắc mặt cứng lại, cơn thịnh nộ giảm xuống một chút, nhưng mà sự lạnh băng trong mắt càng sâu: "Nhân người không phòng bị, đánh lén sau lưng, là cái sai thứ nhất; lòng ôm tư thù, không màng sinh tử của đồng môn, là cái sai thứ hai; không biết cảm kích, lấy oán trả ơn, là cái sai thứ ba, từ nhỏ đến lớn, ta có dạy dỗ ngươi như vậy sao?"
"Sư tôn --" Lam Ẩn yếu ớt mà kéo kéo góc áo Giản Tố Ngu.
"Sư thúc tổ nói đúng, sư bá, ngươi chính là bị một tên ma tu mê hoặc tâm trí." Vân Hề ngấn lệ, vành mắt hồng hồng lên án, "Mười năm trước trong môn đại loạn, ngươi vì người nọ tự ý xuống núi bước lên con đường gai bụi. Lúc sau lại vì cướp đoạt thi thể của hắn, không tiếc đối đầu với đao kiếm toàn môn phái."
Chậc, Liễu Minh Hồng trong lòng thầm than, người trong Huyền Âm quả nhiên đều là một đám điên khùng.
Giản Tố Ngu giống như không nghe thấy, chỉ là yên lặng mà từ trong túi càn khôn của mình móc ra một lọ thuốc bột, động tác có chút vụng về mà rắc lên trên miệng vết thương của Tạ Yến.
Tự ý xuống núi? Là lần đó tới Phong Đô tìm hắn sao? Nhưng mà cuối cùng hai người bất hòa mà tan. Đối đầu với đao kiếm? Đồng môn tương tàn chính là trọng tội của môn phái, còn là vì thi thể của hắn? Khó trách Giản Tố Ngu là thiên chi kiêu tử lại bị Thương Thâm lệnh cưỡng chế ăn vào Trần Duyên Tán, đến mức tóc đen bạc trắng. Tạ Yến kinh ngạc vạn phần mà nhìn người trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm không hề dao động. Nhìn từ góc độ này, đường nét trên dung mạo đẹp đẽ của Giản Tố Ngu tựa hồ nhu hòa không ít, hàn băng trong mắt tan ra, đáy mắt trong veo tựa hồ cũng tiêm nhiễm một thứ gọi là ôn nhu. Ngay thời điểm hắn lùi tay về, Tạ Yến nắm lấy cổ tay mảnh khảnh có lực của hắn, một đôi mắt ngọt ngào yên lặng nhìn hắn.
Thừa nhận hoặc là phủ nhận đều có thể, chung quy nên nói chút gì đó, Tạ Yến nghĩ.
Như là trong lòng cảm thấy hoặc nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tạ Yến, Giản Tố Ngu bỗng nhiên ngước mắt nhìn hắn thật sâu, sợi tóc tuyết trắng rủ xuống rơi ở đầu ngón tay cùng đầu quả tim Tạ Yến: "Không sai, ta mười năm trước đã bị hắn mê hoặc tâm trí, cho dù uống trần duyên tán nhiều năm như vậy cũng không thể quên được hắn."
Vân Hề vẻ mặt quật cường cắn môi dưới, nghe vậy tức giận mà xoay đầu đi.
Bị hắn thâm tình mà nhìn như vậy, có một chút nhiệt độ bao phủ hai má, vẫn luôn lan rộng đến hai tai -- Tạ Yến đỏ mặt rồi.
Đừng nói Tạ Yến, lời này từ chính miệng Giản Tố Ngu luôn luôn cao lãnh nói ra, Liễu Minh Hồng vây xem cũng nghe không nổi nữa, chính là bị dọa đến tay run lên.
Tạ Yến đau đến kêu lên một tiếng, tâm tư kiều diễm tan hơn phân nửa: "Minh Hồng -- ngươi muốn mưu sát ta sao?"
Vân Hề tu vi không cao, một kiếm này cũng không chí mạng. Nhưng là linh kiếm đạo môn đều tiếp nhận qua lễ rửa tội và trận pháp trừ tà, trời sinh đối với tà sùng yêu ma có khắc chế, cho nên đã ức chế tốc độ khôi phục thương thế trên người Tạ Yến.
"Không cần lãng phí linh lực. Ta là ma tu, linh lực trên người các ngươi trừ bỏ giúp ta hoãn lại đau đớn, đối với thương thế của ta không có bất kỳ tác dụng gì." Thì ra Vân Hề là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Vân Hạc, bỏ đi -- Tạ Yến thân tâm kiệt quệ mà dựa vào đầu vai Giản Tố Ngu, cố gắng tự hành điều tức.
Nhớ đến lời trêu chọc của Bồ Tân Tửu ngày ấy ở Tử Tiêu sơn, Giản Tố Ngu cả người cứng đờ, nhưng để người bên cạnh có thể gối đến thoải mái một chút, hắn thầm thở nhẹ một hơi thả lỏng thân thể.
Trước mắt nguy cơ tạm hoãn, Tạ Yến vốn muốn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cảm giác được cánh môi chính mình một trận ướt át.
Vậy mà là máu-- máu tươi của người.
Chóp mũi tràn đầy mùi vị máu tanh, Tạ Yến trong lòng kinh hãi. Hắn bỗng nhiên mở to mắt nôn khan vài tiếng, cả khuôn mặt đều là xanh trắng. Lập tức dùng sức mà chà chà cánh môi mình, hắn nắm lấy ngón tay tinh tế còn đang rỉ máu để ở bên môi, trợn mắt mà nhìn: "Ngươi biết bản thân đang làm cái gì không?!"