Hai ngày sau, Nghiệp Thanh mưa lớn, trên đường lớn không thấy bóng người.
Lam Ẩn ngồi xổm ở cửa khách điếm, chống cằm lẩm bẩm nói: "Hôm nay cữu cữu sẽ trở lại chứ?"
Liễu Minh Hồng nghe vậy đáp một câu: "Mưa lớn như vậy, ta lại hy vọng hắn đợi mưa tạnh mới trở về."
"Sư tôn cũng đã đi tìm cữu cữu rất nhiều lần, ngài ấy rốt cuộc đi nơi nào a......" Lam Ẩn nói thầm một câu, nhưng ở dưới ánh mắt không tán đồng của Vân Hề im bặt lại. Tầm mắt hai người ở giữa không trung va chạm, cùng nhìn lại người đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn lẳng lặng chép《 tâm giới 》, sau đó đưa mắt nhìn nhau một lát lại không nói chuyện nữa.
Lam Ẩn một lần nữa đem tầm mắt trông chờ mòn mỏi hòa vào trong màn mưa tí tách tí tách, chỉ trông thấy một thân ảnh màu đen che dù ở trong đường phố không có một bóng người nổi bật rõ ràng -- loáng thoáng nhìn thấy dưới dù chen chúc ba người. Cậu xoa xoa đôi mắt, dưới dù lại biến thành hai người, đợi đến lúc thấy rõ ràng bỗng nhiên kêu to một tiếng: "Cữu cữu?!"
Còn chưa chờ cậu đứng dậy, một thân ảnh màu trắng đã chạy đi ra ngoài.
Giống như là không dám tin tượng, toàn thân trên dưới Giản Tố Ngu đều bị ướt đẫm đứng lặng trong màn mưa, bình tĩnh mà quan sát hồi lâu mới khàn giọng mở miệng: "Đã trở lại?"
"Ừ." Tạ Yến rầu rĩ mà lên tiếng, chui ra khỏi chiếc ô của Nguyệt Hoàng Mẫn, tiến lên một bước chui đầu vào lồng ngực hắn.
Giản Tố Ngu thở dài một hơi, như là thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ: "Ta dường như đã đợi đệ một ngàn năm."
Để yểm hộ bọn họ rời đi, Tạ Yến thả ra tất cả ma khí làm bia sau đó liền phong bế ý thức làm cho chính mình hôn mê bất tỉnh. Sau đó bị thanh âm hô hoán của Liễu Cô Đăng gọi tỉnh dậy mới phát hiện, ma khí trong kinh mạch của mình đều đã bị hút đến sạch sẽ, tĩnh dưỡng hai ngày mới khôi phục trở lại. Trên mặt Tạ Yến tràn đầy mỏi mệt nhưng vẫn nhếch miệng cười: "Ta nào nỡ để huynh chờ lâu như vậy? Trên người tất cả đều là vết thương, ta sợ sau khi huynh nhìn thấy liền đau lòng -- cho ta dựa vào trong lồng ngực huynh nghỉ ngơi được chứ......"
Lời nói còn chưa nói xong, hắn đã sức cùng lực kiệt mà hôn mê bất tỉnh.
Giản Tố Ngu rũ hai mắt xuống, thu chặt hai tay, nhẹ giọng nói: "Ta không sợ chờ cũng không sợ đau lòng -- chỉ sợ tìm không thấy đệ."
"... Nguyệt đại ca? Nguyệt đại ca? Ngươi nghe được ta nói chuyện không?" Liễu Minh Hồng vươn năm ngón tay thon dài khuơ khuơ trước mặt Nguyệt Hoàng Mẫn vẫn luôn dại ra bất động kia. Đáng tiếc người này vẫn cứ mở to một đôi con ngươi tràn đầy xám xịt, giống như mất đi linh hồn không hề phản ứng đối với âm thanh ánh sáng của thế giới bên ngoài.
Lam Ẩn đem ánh nến di chuyển đến gần Nguyệt Hoàng Mẫn một chút, nâng má nhìn chằm chằm đã lâu, chính là không thể từ trên mặt y nhìn ra hoa: "Hắn có phải nghe không được hay không......"
Trước kia Liễu Minh Hồng không cách nào tu luyện, hằng ngày chỉ có thể dựa vào Tụ Linh Đan luyện thể, Nguyệt Hoàng Mẫn đã cho hắn trợ giúp rất lớn. Ai ngờ hiện tại người này vậy mà biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy. Trên mặt hắn đầy vẻ thương tiếc không thèm che dấu, rất là đồng cảm như bản thân mình cũng vậy mà thở dài một hơi: "Nghe nói khi đó trong U Hoàng phong sơn, đệ tử Minh Tâm Các đều đã lấy thân tuẫn đạo, cũng không biết Nguyệt đại ca làm sao sống sót......"
Giản Tố Ngu chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: "Các ngươi nghe nói qua cổ mẫu chứ?"
"Cổ mẫu? Là chỉ cổ độc chi mẫu chỉ có ở khu vực Miêu Cương sao?" Diên Chiết Chỉ thân thể không tốt, Vân Hề từ nhỏ liền được nuôi dưỡng ở bên người Giản Tố Ngu. Mưa dầm thấm đất liền cũng nhiễm không ít sở thích của Giản Tố Ngu -- chẳng hạn như thích đi Tàng Thư Lâu. Thấy Giản Tố Ngu ánh mắt cổ vũ nhìn lại đây, Vân Hề ngượng ngùng mà cúi đầu, có chút thẹn thùng: "Chỉ nhìn thấy qua một chút ở trong sách..."
Giản Tố Ngu hiểu rõ gật gật đầu: "Ở bộ lạc am hiểu cổ độc cùng vu thuật, mọi người thường thường đem các loại độc trùng yêu vật đặt ở trong một cái vật chứa làm cho bọn họ chém giết lẫn nhau. Không ngừng cắn nuốt các độc trùng khác liền có thể tăng cường thực lực của chính mình, đến khi trong vật chứa chỉ còn lại một người cuối cùng mạnh nhất -- đó chính là cổ mẫu."
"Ý của ngươi là nói Nguyệt đại ca là cổ mẫu cuối cùng sống sót trong toàn môn phái năm ấy?" Liễu Minh Hồng kinh ngạc vạn phần.
"Huyết cổ trong U Hoàng lấy thủy vì dẫn, lây nhiễm đệ tử toàn phái. Sau khi phong sơn, cổ trùng bên trong lại cũng tìm không được ký chủ mới, vì sinh tồn cạnh tranh liền bắt đầu chém giết lẫn nhau-- Nguyệt Hoàng Hôn hẳn là người sống sót cuối cùng kia."
"Vậy hắn không phải là--" Lam Ẩn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trong lời nói mang theo vài phần đồng tình, "Gần như có thể nói là đạp lên thi thể đồng đội của mình để tiếp tục sống sót? Quá tàn nhẫn rồi --" cậu liên tiếp líu lưỡi, chỉ cảm thấy việc này quá mức tưởng tượng.
Liễu Minh Hồng không tán đồng mà hỏi lại: "Nguyệt đại ca hiện tại là bộ dạng này, nào còn coi như tồn tại a -- Tạ Yến đâu? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Hắn có nói là tìm được Nguyệt đại ca từ đâu không?"
Vừa nhắc tới Tạ Yến, trên mặt Giản Tố Ngu như là nhu hòa vài phần, nhàn nhạt nói: "Đệ ấy quá mệt mỏi rồi, thay quần áo xong đã ngủ ở phòng của ta rồi, ngủ đến rất sâu -- tạm thời trước tiên đừng đi quấy rầy đệ ấy."
Liễu Minh Hồng: "......"
Mỗi chữ đều hiểu, hợp lại với nhau lại nghe không hiểu. Hắn cùng Lam Ẩn bên cạnh còn có Vân Hề ba người yên lặng nhìn nhau, đều ở trong mắt lẫn nhau diễn dịch ra tin tức tương tự: Lượng tin tức quá lớn, ta giống như không nghe hiểu......
Liễu Minh Hồng vừa định mở miệng, bỗng nhiên cả người cứng đờ không thể động đậy, chờ đến lúc nói ra tiếng, thanh âm lại biến thành một người khác: "Chờ Tạ Yến tỉnh lại, kêu hắn cứu cứu Hoàng Mẫn đi."
"Ngươi ngươi ngươi --" Lam Ẩn vội vàng lùi ra phía sau vài bước, trốn sau Vân Hề.
"Ngươi... còn sống?" Xuyên qua mặt của Liễu Minh Hồng, Giản Tố Ngu tựa hồ cũng nhìn thấy bóng hình nam nhân dũng cảm ngay thẳng năm xưa.
"Ngươi nên xúc động rơi lệ mới đúng." Liễu Cô Đăng vừa thoát ra vẫn không có hình thể, há to miệng nói, "Các ngươi sẽ tin tưởng chuyển quỷ quái hắn sẽ tìm cơ hội chạy trốn hay sao -- bị phệ linh kiến để ý nào có dễ dàng chạy như vậy? Các ngươi cho rằng hắn là thần à? Lần này nếu không phải ta, Tạ Yến sớm đã bị đám phệ linh kiến kia gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn."
Thì ra lúc ấy hung hiểm như vậy, Giản Tố Ngu nghe vậy nhẹ nhàng gật gật đầu, ngữ khí tràn đầy nghiêm túc: "Ừm, ta rất cảm kích ngươi."
"..." Liễu Cô Đăng cạn lời, luôn cảm giác chính mình bị qua loa, trêu chọc nói, "Ít nhất cũng nên nói câu cảm ơn đi chứ -- ta thật không biết Tạ Yến làm sao có thể chịu đựng tính tình lạnh băng của ngươi..."
Giản Tố Ngu mờ mịt mà nhìn hắn, nửa ngày mới nhàn nhạt nói: "Ta...... Cảm ơn ngươi?"
Cũng trêu chọc hắn thêm nữa, Liễu Cô Đăng xoay người cẩn thận dè dặt mà vươn tay mơn trớn khuôn mặt của người vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn không hề nhúc nhích, dịu dàng nói: "Vẫn là Hoàng Mẫn của ta tốt...... Ta là Cô Đăng nè, ngươi còn nhớ rõ ta không?"
Ánh nến nhẹ lay, chiếu ra khuôn mặt tái nhợt trống rỗng của Nguyệt Hoàng Mẫn.
Liễu Cô Đăng thở dài, trên mặt chua xót, đáy lòng cũng rất khó chịu. Hắn ra vẻ tiêu sái mà phất phất tay: "Bỏ đi bỏ đi, phỏng chừng Tạ Yến ở đây, Hoàng Mẫn có thể có chút phản ứng -- bằng không ngày đó y cũng sẽ không ngoan ngoãn mà cùng Tạ Yến trở về. Ta nói Giản Tố Ngu, ngươi có thể cẩn thận chút được chứ, Hoàng Mẫn thích Tạ Yến rất nhiều năm rồi......"
Lam Ẩn cẩn thận mà liếc mắt nhìn người đang ngẩn ngơ bên cạnh bàn một cái, lại cẩn thận dè dặt mà nhìn sắc mặt sư tôn nhà mình.
Chỉ thấy Giản Tố Ngu sắc mặt khẽ biến, Liễu Cô Đăng làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục dong dài: "Lúc trước nếu không phải bị sư phụ y nhốt ở trong phòng, e rằng y đã chạy ra U Hoàng đi tìm Tạ Yến rồi. Nhưng mà lúc ta nhận được thư của y lại gặp phải gánh nặng từ môn phái không cách nào xuống núi, nếu không cũng sẽ không bất đắc dĩ xin Bồ Tân Tửu giúp đỡ."
"Tạ Yến lúc trước đọa ma, kinh mạch đều đứt, cũng được y một cây lại một cây mà nối trở về -- cái giá phải trả trong đó, y không muốn làm Tạ Yến biết được mà áy náy, cho nên ta liền thay y giữ bí mật, cũng không có gì để nói." Hắn dừng một chút, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai mắt Giản Tố Ngu, ý vị không rõ mà bồi thêm một câu: "Có điều ngươi nhớ kỹ, y đánh đổi không hề ít hơn ngươi......"
Giản Tố Ngu bỗng nhiên nhớ tới năm ấy trong căn miếu đổ nát hoang sơn dã lĩnh, Nguyệt Hoàng Mẫn sắc mặt bất thiện mà buồn bã nhìn Tạ Yến ngất xỉu trước người, chém đinh chặt sắt nói: "Hắn mổ đan trả ân, đã cùng với Huyền Âm, cùng với ngươi không có quan hệ nữa rồi. Ngươi không đau lòng hắn tự có người sẽ quý trọng -- ta sẽ trông coi hắn, xin ngươi đừng lại đến trêu chọc hắn nữa."
Ánh mắt kia lạnh thấu xương giống như chiếc gai sắc bén trên hoa tường vi.
Lúc ấy trong lòng Giản Tố Ngu rất rối loạn, cũng chưa từng nghĩ nhiều, chỉ là dặn dò y hãy cẩn thận chăm sóc Tạ Yến liền trở lại môn phái điều tra ngọn nguồn thảm án diệt môn của Tạ gia. Hiện giờ nghe Liễu Cô Đăng nhắc lại, hắn mới hiểu rõ được -- ánh mắt của Nguyệt Hoàng Mẫn lúc đó là ánh mắt nhìn chằm chằm tình địch.
Bàn tay của Nguyệt Hoàng Mẫn lạnh như băng, Liễu Cô Đăng đau lòng mà chà xát: "Y đã quên hết thảy, cũng không nhớ rõ ta. Nhưng là ta nghe nói trong lòng mỗi người luôn có một vài người hay chuyện khắc cốt ghi tâm -- nếu ta không đoán sai, ' Tạ Yến ' hai chữ này hẳn là khắc vào trong xương tủy của Hoàng Mẫn. Có lẽ Tạ Yến thật có thể đánh thức y đi......"
Hắn dừng một chút, âm thanh nhỏ nhẹ mở miệng: "Ngươi không nhớ rõ Liễu Cô Đăng, không sao. Vậy ngươi chắc hẳn nhớ rõ Tạ Yến chứ?"
Khẳng định là nhớ rõ. Năm ấy sau khi Tạ Yến rời khỏi U Hoàng, Liễu Cô Đăng nghe tin tức mới khoan thai tới muộn. Dường như là chịu kích thích gì đó, Nguyệt Hoàng Mẫn mỗi ngày không biết ngày đêm mà luyện dược, Liễu Cô Đăng đứng ở một bên chịu thương chịu khó mà thay hắn vận chuyển gỗ thượng đẳng.
"Ngươi lưu lại nơi này không bằng thay ta đi tìm hắn." Bên đan lô, Nguyệt Hoàng Mẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam tử trước mặt vì mình trong thời gian cực ngắn nhặt lá trúc, nhàn nhạt nói.
"Ta cũng rất lo cho hắn, nhưng giống như ngươi, ta cũng bị cấm túc." Liễu Cô Đăng rất là bất đắc dĩ.
Nguyệt Hoàng Mẫn ho một tiếng: "Ta thích Tạ Yến."
Trong lòng sớm đã biết rõ ràng, nhưng nghe y nói ra, trái tim vẫn đau đớn trong nháy mắt. "Ta tên Liễu Liệu, liệu trong Tinh Hỏa Liệu Nguyên*. Ngươi thích luyện dược như vậy, ta cho rằng ngươi vừa nhìn thấy lò hỏa tốt xấu nghĩ đến ta nhiều thêm một chút......" Liễu Cô Đăng nói thầm một câu, dùng nụ cười phóng đãng không kiềm chế được che giấu mất mát trong lòng chính mình, "Dù sao ta giống hắn như vậy, ngươi muốn thử thích ta một chút hay không?"
*星火燎原: đốm lửa nhỏ có thể cháy lan cả cánh đồng
Củi lửa trong bếp lò lách tách lách tách mà cháy, hai người ai cũng không có thừa nhận, trong nháy mắt kia khiến lòng người dịu dàng lay động.
Tựa hồ đúng như hắn sở liệu, sau khi nghe được cái tên quen thuộc, đôi môi Nguyệt Hoàng Mẫn bỗng nhiên hơi hơi run một chút. Môi mấp máy, tựa hồ đang nỗ lực mà muốn nói chút gì.
Liễu Cô Đăng kinh hỉ đan xen: " Y quả nhiên có phản ứng."
Trên mặt cứng lại, gương mặt Giản Tố Ngu dần dần trầm xuống. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn xác thực là cảm thấy thứ độc thuộc về chính mình bị người mơ ước -- loại cảm giác này thật sự rất không thoải mái.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Liễu Cô Đăng cúi người tiến gần trước mắt Nguyệt Hoàng Mẫn, nghiêng tai lắng nghe.
Ánh nến trên án hơi hơi lay động, tất cả mọi người ở nín thở chờ đợi. Tựa hồ đã qua rất lâu rất lâu, người không chút tự chủ ý thức mới gian nan mà phun ra hai chữ.
Niệm ra một cái tên người dường như tiêu hết tất cả sức lực của Nguyệt Hoàng Mẫn, sau đó hắn lập tức ngậm miệng, lại khôi phục dáng vẻ vô cảm đối với ngoại giới trước đó.
Còn cái tên kia, hắn nói chính là: "Liễu Liệu....."
Liễu Liệu, tự Cô Đăng
Cái tên y khắc sâu trong cốt tủy là Liễu Cô Đăng.