CHƯƠNG 56: CÓ THỂ CẦM LÊN
Tác giả: Luna Huang
Trong đại sảnh nhất thời im ắng không tiếng động chỉ có âm thanh gào thét trong không cam tâm cùng ủy khuất của Tiết Nhu vang lên. Tiết Nhu ôm ngực thét lên: “Ngươi nói bậy.” Nàng khó có thể chấp nhận sự thật này.
“Tỷ tỷ, ta nào có nói bậy.” Đôi mắt động nhân của Lạc Bích Nhu cũng bắt đầu đỏ lên, có lệ quang xuất hiện. Âm thanh dễ nghe cùng bộ dạng đáng thương của nàng để mọi người tin tưởng hơn là một Tiết Nhu chất bật bất kham cùng hành động bát phụ và danh tiếng thối nát từ lâu.
“Các ngươi. . .các ngươi thông đồng vu hãm ta.” Tiết Nhu nâng đôi tay ướt đẫm vẫn còn tích không ít nước xuống chỉ vào đám người trước mặt mình. Uổng công nàng lo lắng hắn, uổng công nàng không màng bất kỳ thứ gì chạy về đây, tất cả hoàn toàn công cóc.
Trong câu ‘Vì sao? Vì sao ngươi nhận nhầm, ngươi biết ngươi nhận nhầm lại không nói, để bọn họ bức ta gả đến đây?’ chất vấn của Tiết Nhu, Chung Hạng Siêu nghẹn lời không đáp được. Hắn nằm mộng cũng không ngờ đến sẽ phát sinh hoàn cảnh này, đây thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
“Ngươi tới mau đem nữ nhân điên rồ này kéo xuống cho ai gia.” Thái hậu lại là không kiên nhẫn Tiết Nhu chạy đến phá rối hôn lễ của Chung Hạng Siêu.
Lạc Bích Nhu nhân cơ hội làm người tốt, quay sang thái hậu nói: “Hoàng thái hậu tức nộ, có lẽ là tỷ tỷ chưa chấp nhận được sự thật mà thôi. Nhu nhi thay tỷ tỷ nhận tội với người.”
Hai từ ‘Nhu nhi’ để Tiết Nhu càng thêm đau lòng, nàng vô lực ngồi xuống đất, ôm lấy gương mặt bẩn thiểu, tê tâm liệt phế khóc rống. Trong đầu nàng chảy qua một đoạn ký ức hạnh phúc giữa nàng cùng hắn.
Lần đầu gặp gỡ hắn gọi nàng là ‘Nhu nhi’.
Mỗi lần hắn thề thốt cũng sẽ là thề với ‘Nhu nhi’
Hắn tốt với nàng cũng là vì nàng cùng tên cùng dung mạo với ‘Nhu nhi’ của hắn.
Những hình ảnh kia như là một tấm gương bị người dùng búa đập vào, chậm rãi nứt ra vô số đường, sau đó rã ra thành từng mảnh nhỏ. Hóa ra, đến hiện tại nàng mới phát hiện, từ đầu đến cuối nàng chỉ là thế thân mà thôi.
Thanh Sơn chạy vào bên cạnh nàng, ôm chặt lấy nàng, cũng sụt sịt khuyên nhủ, “Tiểu thư, không đáng đâu, người đừng như vậy nữa, chúng ta về thôi.” Người ta là đại nhân vật, cho dù làm sai đi nữa cũng sẽ luôn là đúng. Các nàng không có gì trong tay liền cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Kiết Câu cùng Lĩnh Hồ bọn họ cũng đều áy náy nhìn Tiết Nhu lại không thể nào mở miệng nói giúp nàng câu nào. Bọn hắn đều chịu ân Chung gia, nhưng đúng là bọn hắn đối với Tiết Nhu mà nói chính là làm việc che đậy lương tâm.
Chung Hạng Siêu lần đầu nhìn thấy Tiết Nhu khóc to như thế, mà cũng rất lâu rồi không thấy nàng thương tâm, lòng hắn bỗng dẫn âm ĩ đau trận trận. Tuy không nói, thế nhưng chân hắn muốn bước xuống chỗ Tiết Nhu dỗ ngọt nàng, chỉ là Lạc Bích Nhu ở bên cạnh níu chặt hắn, để hắn không thể nào nhấc chân lên được.
Hắn muốn gọi nàng, lại thốt không nên lời. Bình thường hắn xem nàng là Lạc Bích Nhu, thường gọi ‘Nhu nhi’ hiện đương nhiên không thể gọi như vậy nữa rồi. Mà nếu gọi nàng nương tử, lại là tổn thương Lạc Bích Nhu, nên nhất thời không biết nên gọi thế nào.
Lúc này trời cũng tạnh mưa được một hồi, Xích Diễm bay vào, sải hết đôi cánh xinh đẹp bay lượn trên đầu đôi tân nhân mắng, “Đồ phản bội, đồ phản bội.”
Mọi người yên tĩnh ngưng thở muốn theo dõi hành động đanh đá của Tiết Nhu. Thế nhưng nàng là người cầm lên được bỏ xuống được, tuy đau lòng nhưng nàng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong, dùng hai mu bàn tay bẩn thiểu của mình lau nước mắt mà cười thật to, thật lạnh, lạnh đến nỗi để người nghĩ hành động tiếp theo của nàng sẽ là dọa tự sát hoặc cầm dao giết người.
Khi tiếng cười nhạo kết thúc, nàng nhẹ đẩy Thanh Sơn ra, đôi mắt đỏ ửng mang đầy hận ý quét hết đám người trước mắt, cuối cùng rơi vào đôi mắt của Chung Hạng Siêu, âm thanh khàn khàn mang theo tiếng khóc nức chưa dứt cùng kiên định leng keng hữu lực thét to: “Chung Hạng Siêu, Tiết Nhu ta có mắt không tròng nhìn nhầm ngươi. Hôm nay ở trước mặt đám người làm việc che đậy lương tâm này, ta hưu tên bội bạc như ngươi.”
Đàm thị vì Chung Hạng Siêu mà đứng lên, bước đến bên cạnh ôm lấy Lạc Bích Nhu, khẽ vỗ vỗ vai nàng ta trấn an. Tròng mắt giận dữ mắng Tiết Nhu, “Ngươi còn không biết xấu hổ muốn hưu nhi tử của ta a? Ngươi nên nhớ lúc ngươi bước vào đây hoàn toàn không có bái thiên địa, lại nói ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi đến trèo cao nay còn dám to mồm ở đây chỉ trích nhi tử ta sao? Hắn không đủ tốt với ngươi sao? Lại còn dám ở đây hô to gọi nhỏ, khiến thái hậu kinh hách nữa.”
Bùm một tiếng mọi người lại một lần nữa như ong vỡ tổ mà nghị luận.
“Thì ra là nữ nhân đanh đá không biết xấu hổ của Tiết gia.”
“Đúng là hồ ly tinh mà, năm đó nàng ta lợi dụng dung mạo của bản thân giống với Lạc tiểu thư để lừa Chung thiếu gia nhận tín vật của mình, hiện lại còn mặt dày cấm người ta nạp thiếp, để ủy khuất Lạc tiểu thư nữa.”
“Là Chung thiếu gia tốt bụng còn thú nàng vào cửa, cưng chìu đến hiện tại thôi.”
“Loại nữ nhân này còn có thể làm chính thê, ủy khuất Lạc tiểu thư quá a!”
“Đanh đá, đố phụ như vậy ta là sớm hưu nàng rồi.”
“Đã vậy còn dám mở miệng đòi hưu người ta, đúng là ném mặt mũi a!”
“Nghe nói thân nương nàng ta cũng là một dạng hồ ly tinh, nữ nhi giống nương cũng là chuyện bình thường a.”
“. . .”
Đáng lẽ Tiết Nhu đã bỏ ngoài tai lời vu hãm trắng trợn của Đàm thị muốn xoay người đi, bởi nàng nghĩ, đôi co cùng đám người ngu ngốc này chính là nhục nhã bản thân, nghĩ không ra có người mang cả di nương nàng ra vũ nhục. Nàng tức giận cởi đôi hài bẩn thiểu trên chân, chỉ bằng hai phát ném, hai người vừa phát ngôn bậy bạ về di nương liền bị đôi hài lấp đầy trong miệng.
Nàng gằng một tiếng hung hãn quét mắt đám người cảnh cáo, “Di nương ta là để đám không đáng làm người như các ngươi vũ nhục sao? Nói ta thế nào ta có thể bỏ, như động đến di nương các ngươi liền phải tự chịu hậu quả.”
“Thanh Sơn, chúng ta đi.” Nói xong nàng cùng Thanh Sơn đồng loạt bỏ đi.
Xích Diễm bay vòng vèo mắng Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu đến nhàm chán cũng bay theo Tiết Nhu. Đây chứng tỏ, đám người còn mặt nơi này không bằng cả một con chim nhỏ.
Chung Hạng Siêu cuối cùng cũng tìm được tiếng nói, hắn cau mày vẻ mặt làm khó lại sợ ủy khuất Lạc Bích Nhu mà không đuổi theo, chỉ hạ lệnh nói: “Kiết Câu, đi theo nàng.” Sau đó lại tiếp tục lễ chưa hoàn, bất quá cũng không bái thiên địa nữa, mà trực tiếp đưa tân nương về tân phòng.
Kiết Câu nhận lệnh không dám chậm trễ mà xoay người. Đám người Điều Dong tuy không có lệnh cũng chạy theo Tiết Nhu. Bọn hắn cảm thấy có lỗi với nàng, càng bất bình thái độ cùng hành động của thiếu gia.
Đàm thị chạy đến chỗ thái hậu nói các loại lời đổ tội cho Tiết Nhu, rồi thỉnh thái hậu bớt giận tiếp tục chủ trì hôn lễ. Chung Lâm im lặng từ nãy đến giờ nhưng tay đã sớm vì túm chặt tay vịnh của ghế thái sư mà trắng bệch.
Hắn không giận Tiết Nhu làm xấu mặt Chung gia, mà giận bản thân sinh ra một tên phá gia chi tử hai người như Chung Hạng Siêu. Hắn vừa hài lòng được một chút nay lại đã sinh sự nữa rồi. Hắn im lặng là vì không muốn cục diện càng thêm rối rắm, trong trường hợp này, hắn lựa chọn bảo toàn mặt mũi bá phủ trước, quay đầu lại chỉnh lí từng chuyện sau.
Hôm nay tham gia hôn lễ, Tiết gia cũng được mời, thế nhưng Ôn Uyển bệnh nặng, Tiết Vân Lãng chăm sóc thê tử không đến. Trương Oánh hoài thai không được khỏe cũng không tham gia, Tiết Tinh Vân vì không thích muội muội cùng Chung Hạng Siêu càng là không đến, đám nữ nhi cũng sớm gả hết ra ngoài nên cũng không có mặt. Vì vậy cũng chỉ có Tiết Triệt cùng Trương Thiên Hồng mà thôi.
Từ lúc nãy hắn đã sớm muốn chạy ra mang Tiết Nhu hồi phủ, nhưng Trương Thiên Hồng ở bên ngăn lại. Hắn tức giận muốn hất tay nàng ta ra, đột nhiên nghe được những lời vu hãm từ Đàm thị, rồi lại vũ nhục cả nữ nhân hắn yêu thương nhất để hắn lửa giận công tâm ôm tim rồi ngất đi được nâng về Tiết phủ.
Mọi người ầm ĩ nháo một hồi cũng bắt đầu tạm thời quên đi chuyện lúc nãy mà nhập tịch. Chỉ là không người thấy, chiếc hương nang hoa đào Tiết Nhu trân quý luôn treo ở thắt lưng dính đầy bùn bẩn lại ướt nhẹt không biết từ lúc nào rơi khỏi người nàng lăn lóc trên thảm đỏ giữa sảnh.
Nó nằm yên ở đó, trơ trọi một mình, không người nhìn đến, không ai phát hiện. Không biết qua bao lâu bị chân người đạp đến dẹp rồi đá tới đá lui, sau cùng bị hạ nhân mang chổi quét ném đi. Trên người Tiết Nhu nó là trân bảo, không chỉ hương nang đến bức thư tình bên trong cũng được nàng bảo dưỡng cẩn thận, thế nhưng rời khỏi tay nàng, trong mắt thế nhân, nó chỉ là rác mà thôi.
Tiết Nhu cùng Thanh Sơn đỡ nhau rời khỏi Bình An bá phủ. Thanh Sơn muốn đổi hài cho nàng nhưng nàng cự tuyệt, Tiết Nhu nàng mới không phải loại yếu đuối như vậy.
Kiết Câu ở phía sau thấy vậy liền đề nghị: “Không bằng thiếu phu nhân mua hài mang trước rồi hẳn tiếp tục đi.”
Thanh Sơn quay đầu lại mắng, “Cút, tiểu thư nhà chúng ta không có một phân quan hệ gì với Chung phủ các ngươi, chớ có gọi loạn.”
Kiết Câu im bặt.
Chu Nhụ ở bên miệng đã há nhưng nói không nên lời. Tiết Nhu vừa ở trước mặt mọi người hưu thiếu gia nhà bọn hắn, gọi thiếu phu nhân hình như có chút không hợp lệ lắm. Đành rằng muốn hưu phải có thư, mà theo tiền lệ nữ nhân không được phép hưu phu, nhưng lòng nàng đã quyết vậy thì là nàng xem như đã hưu, bọn hắn cũng không thể nói gì.
Điều Dong mím môi một lúc lại nói, “Vậy cũng nên thay y phục trước, người ướt như vậy rất dễ cảm lạnh a, nhỡ nhiễm bệnh. . .”
“Ngươi đang nguyền rủa tiểu thư nhà ta bệnh, tứ cố vô thân trong người không bạc, quỳ xuống cầu thiếu gia ngươi để ngươi giúp người chữa bệnh sao?” Thanh Sơn châm chọc hỏi, đầu tuy không quay lại nhưng dữ tợn trong mắt không thối phản tăng.
Lĩnh Hồ không dám khuyên lời nào, chỉ cởi áo khoác của mình ra hai tay đưa lên nói, “Vậy khoác áo khoác của ta trước đi.”
“Tiểu thư nhà ta không cần bố thí của Chung gia các ngươi, lập tức cút hết đi.” Thanh Sơn cắn chặt hàm răng mà nói, nước mắt mặn mặn từ khẽ hỡ tiến nhập miệng nàng cũng chẳng quan tâm nữa.
Hồng Diệp Bích Ngọc im lặng bước theo, một lời cũng không nói. Các nàng rất khâm phục Tiết Nhu, vỡ mộng từ trong ngọt ngào vẫn có thể kiên cường, cầm lên được bỏ xuống được, nếu là các nàng cũng sợ nhất thời làm không được.
Tiết Nhu lại không mấy phản ứng với câu nói của bọn họ, nước mắt vẫn lăn dài mặc cho nàng không muốn khóc nữa, khẽ giọng nói với Thanh Sơn, “Ta rất nhớ di nương, chúng ta mau trở về thôi.” Lúc này đây nàng chỉ muốn ở trong phòng của di nương, rút trên giường của di nương mà thôi.
“Ân, chúng ta trở về thôi, di nương thấy người nhất định sẽ rất vui.” Thanh Sơn vẫn phụ họa theo Tiết Nhu. Mà thực sự trong lòng nàng hiện tại cũng chẳng biết mang tiểu thư đi phương trời nào nữa, chỉ còn biết về Tiết phủ mà thôi.
“Đúng rồi, chúng ta mang cả di nương rời khỏi nơi này.”
“Ân, chúng ta cùng rời khỏi nơi này.” Đầu óc của Tiết Nhu vẫn trống rỗng, không suy nghĩ được gì.
Thanh Sơn gật mạnh đầu nói, “Kể từ lúc thấy được bộ mặt phản bội kia của hắn nô tỳ đã sớm mang đồ trong phủ bán đi để bạc ở tiền trang rồi. Đây là lúc chúng ta mang ra dùng.”
Tiết Nhu nghe đến đây thì vô cùng ngạc nhiên, nàng muốn trách Thanh Sơn vì sao không nói với mình. Thế nhưng chuyển đầu vừa nghĩ, dường như nàng ta có ý tứ muốn nói, là do nàng từ sớm bác bỏ thôi.
“Lúc trước di nương nói rất muốn đến Giang Nam, chúng ta đến đó đi.” Có bạc sợ gì không thể sống, cho dù không có, nàng không tin bản thân kiếm không ra bạc tự nuôi bản thân cùng Thanh Sơn. Cũng may nàng có Thanh Sơn, nàng ta còn biết suy nghĩ hơn nàng, biết chừa sẵn đường lui.
Thanh Sơn vừa khóc vừa cười gật đầu, thật may tiểu thư đã nghĩ thông, nàng vốn còn sợ tiểu thư sẽ đòi tự sát hay làm khổ bản thân nữa. Nếu sớm biết như vậy, nàng nói hết ra từ đầu tránh để đến hiện trạng như hôm nay.
Đám người nghe đoạn đối thoại này mà vô ngữ, đáng thương nhất chính là Kiết Câu. Hắn cùng Thanh Thanh đã xem như là còn thiếu một hôn lễ, thế mà hiện tại cái gì cũng không còn nữa rồi.
Tuy sự kiện Tiết Triệt ngất là sau khi Tiết Nhu rời khỏi phủ, thế nhưng vì đi chân đất mà đường lại rất cứng nên Tiết Nhu phải khập kiễng rất lâu mới về đến phủ. Do đó hiện tại mọi người sớm loan tin đồn của sự kiện lúc nãy, mà người sai chỉ có mỗi một mình Tiết Nhu.
Nói nàng đố phụ đại nháo hôn lễ, thủ đoạn bỉ ổi cướp đoạt hôn nhân của người khác. Còn nói Chung Hạng Siêu từng sủng nàng bao nhiêu hiện tại cũng chẳng thèm đuổi theo chứng tỏ đã thất vọng về nàng.