CHƯƠNG 55: CHÂN TƯỚNG NAN THỤ
Tác giả: Luna Huang
Thời gian lại trôi qua.
Bên kia, trong khi Tiết Nhu vẫn khổ sở tương tư Chung Hạng Siêu đến có chút gầy gò thì hắn lại vừa bận công sự vừa cùng mỹ nhân vui vẻ. Lĩnh Hồ cùng Chu Nhụ Điều Dong ở bên cạnh lâu lâu lại vờ nhắc đến Tiết Nhu thế nhưng hắn lại vẫn cứ như nghe không được.
Mỗi tháng Tiết Nhu vẫn sẽ điều đặn gửi thư về, thế nhưng Chung Hạng Siêu đến nhìn cũng không nhìn một mắt, trực tiếp phân phó Điều Dong giả chữ thay hắn hồi đáp. Điều Dong nhìn thư cũng chẳng biết nói gì, nên chỉ đơn giản trả lời vài câu hỏi trong thư mà thôi.
Thế nhưng đến một hôm, Điều Dong nhận được thư của Kiết Câu nói Tiết Nhu muốn trở về, sợ là không cản được, hắn vội vã chạy đến tìm Chung Hạng Siêu, “Thiếu gia, Kiết Câu bên kia. . .”
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị Chung Hạng Siêu lạnh lùng cắt ngang, “Cứ như mọi lần là được, đúng rồi, giá y bên kia đã hoàn thành chưa, để Nhu nhi thử một chút.”
“Nhưng. . .” Điều Dong nắm chặt thư trong tay, nhìn Chung Hạng Siêu vẫn còn đang cậm cụi tính toán lên danh sách khách mời tham dự đại hôn, đột nhiên hắn có xung động rất muốn nói cho Tiết Nhu biết mọi chuyện.
“Đúng rồi, gọi Chu Nhụ đến đây, ta muốn đổi chút thực đơn.” Chung Hạng Siêu cũng không thèm nhìn, càng không muốn biết câu sắp nói của Điều Dong, trực tiếp phân phó.
Điều Dong không còn cách nào khác đành ly khai. Đụng phải Lĩnh Hồ ở viện môn, hắn khẽ lắc đầu.
Lĩnh Hồ thở dài nhớ đến Tiết Nhu vẫn còn ở tư trạch, “Thiếu gia tự làm tự chịu, chúng ta không thể can dự quá nhiều. Còn về phần thiếu phu nhân. . .” Chuyện này ngay cả thế tử lẫn bá gia đều không lay động được vậy bọn hắn tính cái gì đây.
Ngừng lại nghĩ một lúc, Lĩnh Hồ tiếp tục lấy can đảm nói: “Chúng ta tới bồi nàng vui vẻ là được.”
“Thiếu phu nhân thật đáng thương!” Điều Dong nặng nề nói xong liền rời đi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tảng sáng, một chiếc xe ngựa đang chạy tuyệt trần về kinh thành, giữa đường lại vì một trận đất lỡ mà ngừng lại. Tiết Nhu ở trong xe ôm trái tim đang bất an đến nóng hừng hực của mình hỏi Kiết Câu ở phía ngoài, “Có chuyện gì vậy?”
Kiết Câu mang theo tâm trạng thập phần lo lắng đáp, “Đường phía trước xuất hiện một lỗ to, sợ là chúng ta nội trong hôm nay không thể nào trở về được. Chi bằng. . .”
Hắn còn chưa nói hết lời, Tiết Nhu đã mở cửa nhìn ra ngoài, cư nhiên có một hố to như vậy. Tuy không sâu, đi bộ miễn cưỡng cũng sẽ qua được nhưng đối với xe ngựa tuyệt không có khả năng đi tiếp.
Nàng đang cau mày thì Thanh Sơn ở bên cạnh trừng mắt Kiết Câu, nhưng miệng nàng vẫn ở bên tay Tiết Nhu không ngừng mấp máy, “Tiểu thư, chúng ta đừng hồi kinh nữa có được không?”
Nàng không nhẫn tâm để tiểu thư biết sự thật, tiểu thư đã chịu quá nhiều khổ sở rồi, chậm rãi nàng sẽ khuyên tiểu thư. Đợi đến khi tình cảm của tiểu thư đối với Chung Hạng Siêu trở nên nguội lạnh nàng mới đem sự thực nói hết ra.
Tiết Nhu vì bất an trong lòng mà kiên định lắc đầu phản đối, nàng trực tiếp nhảy xuống xe, vừa chạy về phía trước vừa nói, “Ta lo lắng tướng công gặp chuyện không may. Các ngươi lưu lại đến khi đường sửa xong hẳn về, từ đây cách kinh thành không xa, ta có thể đi một mình.”
Do đường lỡ nên mặt đường đầy bùn đất rất khó đi, Tiết Nhu vén cao váy chật vật lội qua. Thanh Sơn cũng muốn chạy theo, thế nhưng bị Kiết Câu túm lại, “Để ta.”
Thanh Sơn mang theo hận ý trừng mắt Kiết Câu, mạnh hất tay hắn ra khẽ rít lên, “Nam nhân các ngươi đều như vậy, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Nói thì là nhưng vậy nhưng nàng biết rõ, tiểu thư đi đến bước đường này một phần là lỗi của nàng. Nếu không phải nàng nôn nóng muốn thăm dò tình cảm của tiểu thư đối với tên bội bạc kia còn bao nhiêu phần, tiểu thư cũng sẽ không bất an mà chạy trở về.
Thấy Thanh Sơn cũng nhảy xuống xe ngựa chạy theo Tiết Nhu. Kiết Câu cũng chỉ có thể chạy theo. Trong lòng âm thầm hy vọng chủ tử đọc lá thư hắn gửi, không nên làm ra chuyện gì để sau này hối hận.
Thế nhưng đoạn đường kia, một người bình thường cũng chật vật ngã lên ngã xuống, Kiết Câu không vẹn toàn làm sao có thể đi được. Tuy đã cố hết sức, hắn cũng chỉ có thể theo kịp Thanh Sơn mà thôi, Tiết Nhu đã sớm bỏ qua bọn hắn một đoạn rồi.
Chật vật suốt mấy canh giờ, cuối cùng Tiết Nhu cũng vào được kinh thành, chỉ là lúc này mặt trời sớm nên lộ ra thì lại không lộ, trái lại có dấu hiệu sắp mưa. Nàng dự định một mạch chạy hồi phủ, trên đường mọi người lại vội vã chạy vì sợ trời đổ mưa.
Nàng bị một người đụng phải, người đó chẳng những không xin lỗi mà còn mắng nàng, “Một tên khất cái ngớ ngẩng đứng đó làm gì, bẩn chết đi được.” Nói xong còn phủi phủi áo, rồi khinh bỉ lườm nàng hừ một cái mới bỏ đi.
Nàng có chút hoảng hốt, vì lo lắng tướng công nên không lo nghĩ nhiều một mạch chạy về. Nghe người ta chê bai mình, nàng sờ sờ thắt lưng mới phát hiện vì đi quá vội nên quên mang bạc, nếu hiện tại mang theo bộ dáng chật vật như vậy trở về tướng công nhất định sẽ giận nàng a.
Tay nàng vì lúc nãy ngã lên ngã xuống trong bùn nên sớm lấm lem, sau đó còn lau mồ hôi vuốt tóc rồi sờ sờ thắt lưng nên mọi thứ đều bị nàng làm bẩn hết. Nhìn nàng giờ đây, ai còn nhận ra đây là thiếu phu nhân của Chung phủ nữa chứ.
Bàn tay nàng nắm chặt chiếc hương nang hoa đào bị bẩn vẫn còn ở thắt lưng mà thở phào nhẹ nhõm, nếu làm rơi mất nó chắc nàng đau lòng chết mất.
Trong lúc nàng suy nghĩ thì trời bỗng dưng đổ mưa to, nàng vội chạy đến dưới mái hiên cửa một nhà núp tạm. Kiết Câu cùng Thanh Sơn cũng chạy đến bên nàng.
Nàng còn chưa kịp mở lời hỏi về bạc đã nghe mấy phụ nhân cũng núp mưa cùng nói, “Ai. . .rõ ràng hôm nay là ngày lành tháng tốt cớ sao lại mưa to a.”
“Mưa thế này sợ là không thể đón dâu rồi.”
“Lời này sai a, sáng nay đoàn đón dâu cũng đã xuất phát rồi, tính toán chắc cũng sắp đến Bình An bá phủ rồi.”
Nghe được bốn chữ ‘Bình An bá phủ’ Tiết Nhu vốn không quan tâm nay lại vểnh tai lên nghe. Không lý nào là phụ thân hay đại ca đón dâu lập thiếp a, nếu có đi nữa cũng phải báo cho nàng biết chứ, sao lại gấp gáp như vậy.
Kiết Câu cùng Thanh Sơn đồng loạt một biểu tình trắng bệch, cư nhiên hôm nay đón dâu sao. Bốn đôi mắt mang theo trương hoảng cùng thương hại nhìn về phía vẻ mặt ngây ngô của Tiết Nhu.
Còn không để bọn họ có phản ứng, đoạn bát quái bên cạnh Tiết Nhu vẫn tiếp tục.
“Trời ạ, loại thời tiết thế này mà cũng kiên quyết nghênh thân có thể thấy được thành ý của tân lang đối với tân nương nha.”
“Nghĩ không ra kinh thành mới qua một trận đại loạn nay Chung thiếu gia lại long trọng thú thê nha.”
“Ngươi nói đi đâu a, nghe nói hắn là lập thiếp nhưng dùng phương thức thú thế để nghênh thú Lạc tiểu thư vào cửa đó.”
“Tin tức ngươi nghe có thật hay không vậy. Lạc tiểu thư người ta mà chịu làm thiếp sao?”
“Mấy năm trước hắn đã thú thê rồi, còn rất yêu thương thê tử, sao chớp mắt một cái đã lập thiếp rồi?”
“Đúng là không có gì nói trước nha, lúc trước chẳng phải hắn đều truy cầu Lạc tiểu thư sao, bây giờ có chức có quyền dung mạo giảo hảo, thân phận địa vị cũng tốt, đương nhiên nhân gia sẽ đáp ứng a.”
Đầu của Tiết Nhu vẫn còn chưa thể tiêu hóa được bọn họ đang nói thứ gì. Chẳng phải tướng công đã nói nhất kiến chung tình với nàng sao, hắn còn từng thề độc nữa mà, làm sao có chuyện Lạc tiểu thư gì ở đây nữa.
Lại nói người ta nhắc đến Bình An bá phủ nha, phủ còn có Chung thiếu nào ngoài tướng công nàng nữa đâu?
“Cho hỏi mọi người là đang nói đến người nào thú thê nạp thiếp vậy?”
Mấy phụ nhân đồng loạt quay sang nhìn Tiết Nhu, khi nhìn thấy tóc tai nàng rũ rượi, y phục nhăn nhúm lại bẩn thiểu liền hơi lui về phía sau. Có người tốt bụng nói với nàng, “Hôm nay Chung thiếu gia của Bình An bá phủ nạp thiếp, nếu ngươi không ngại trời trở mưa thì có thể đến đó. Người ta nói bên đó đang phát thức ăn làm từ thiện.”
Tiết Nhu nghe xong lời đầu thì tai đã ù ù cạc cạc nghe không được gì nữa, nàng không tin tưởng mà đội mưa chạy trở về. Nàng không tin tướng công nạp thiếp, hắn từng hứa với nàng, cả đời chỉ thú mình nàng.
Phía sau nàng có người còn nói, “Trời ạ, có cần nghe ăn liền gấp gáp như vậy hay không a.”
“Nhìn bộ dạng có lẽ nhịn đói đã lâu rồi, không thể trách không thể trách a.”
Sau đó còn kèm thấy mấy tiếng tặc lưỡi nữa.
Kiết Câu cùng Thanh Sơn lúc này mới bừng tỉnh đội mưa chạy theo Tiết Nhu. Hắn không phải đuổi không kịp Tiết Nhu, không thể ngăn cản nàng, mà là lương tâm hắn không cho phép hắn tiếp tục lừa dối một chủ tử lương thiện như nàng.
Tuy trời mưa nhưng đại hôn vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ, chỉ là do mưa nên hạ nhân giữ cửa cũng chỉ có hai người. Thấy Tiết Nhu mang bộ dáng chật vật như khất cái có ý định xông vào liền chặn cửa lại, “Mau cút, muốn xin cơm chờ tạnh mưa mới đến đi.”
Tiết Nhu nhìn thấy hai cánh tay chặn trước mặt mình thì cực kỳ giận, nàng rõ ràng là thiếu phu nhân của bọn họ lại bị bọn họ đối xử như vậy. Đang lúc vì giận mà mất lý trí muốn hất bọn họ ra thì Kiết Câu ở sau lưng hô to, “To gan, dám nói chuyện với thiếu phu nhân như vậy?”
Hai gia đinh kia nhìn cũng nhận không ra Kiết Câu, bởi mưa cùng bùn đất trộn lẫn khắp người cùng dung mạo, thế nhưng cây nạn do Chung Hạng Siêu đặc biệt sang người thiết kế làm cho Kiết Câu sẽ không có người có được. Do đó họ liền cùng quỳ xuống tạ lỗi với Tiết Nhu.
Tiết Nhu nào còn tâm tình lưu ý những thứ này nữa, nàng nâng váy chạy một mạch vào trong đại thính. Khi đến gần nàng nghe thấy âm thanh có âm thanh hô to ‘Phu thê đôi bái’ vang lên, nàng thét lên:
“Ngừng lại!”
Mọi người trong đại thính đều ngơ ngác nhìn ra phía cửa, mà đôi tân nhân ở giữa cũng là quay đầu nhìn lại. Chung Hạng Siêu cứng đờ cả người, không tin tưởng vào mắt của mình.
Sao nàng lại quay về vào lúc này?
Một nữ nhân ăn vận thua cả khất cái hơi khòm lưng vì mệt đứng ở giữa cửa thính. Bùi đất nước mưa làm cho tóc vốn đã rũ rượi mất trật tự trên đầu nàng dán vào mặt để nhìn không ra dung mạo vốn có.
Tiết Nhu Nàng vô lực, từng bước từng bước nặng nề bước qua bậc cao, mở to đôi mắt to tròn mộng nước không biết là vì khóc hay do nước mưa của mình mang đầy bi thương nhìn vào đôi tân nhân đỏ rực trước mắt. Nàng không thể tin tưởng tân lang quả thực chính là hắn. Trên đường đến đây nàng vẫn cho là mình nằm mộng, đám phụ nhân kia nói mớ.
Vị tướng công ôn nhu từng ngọt ngào hứa hẹn với nàng, thề non hẹn biển sẽ không nạp thiếp, sẽ cho nàng một hôn lễ thật to, vị tướng công mà nàng ngày nhớ đêm mong, lo lắng suốt quãng đường chạy về này, nay lại lật lọng nuốt lời, nạp thiếp lại còn theo nghi thức thú thê. Tay hắn dắt hồng tuyến, mà nữ nhân đầu kia hồng tuyến còn là người hắn từng theo đuổi rất lâu.
Chung Hạng Sâm đứng bật dậy, đôi môi mấp máy lại nói không thành lời. Đôi mắt mang đầy thương cảm cùng có lỗi nhìn nàng, muốn chạy đến thế nhưng lại bị thê tử ở bên cạnh túm lại.
Bỉnh Chi ôm Chung Quốc Minh ngây thơ ngậm tay trong miệng hướng hắn khẽ lắc đầu, “Đó là chuyện của phu thê người ta, chàng đừng xen vào.”
Mà ngồi ở chính đường không phải là phu thê Chung Lâm mà là đương kim thái hậu cùng Hách Liên Huân. Thái hậu nhíu mày nhìn nàng đầy bất mãn thốt lên, “Là người phương nào dám đến đây quấy rối, ngươi đến mau lôi xuống đánh cho ai gia.”
“Dừng tay!” Hách Liên Huân đứng bật dậy ngăn cản, sau đó hơi cúi người nói với thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, nàng là. . .” Hắn nói hơi nhìn về phía Chung Hạng Siêu một mắt, rồi lại nhìn Tiết Nhu không biết có nên nói tiếp hay không.
Mọi người lập tức nghị luận ầm ĩ, người phỏng đoán người đến, kẻ lại mang theo húng thú xem kịch. Đủ loại lời nói trộn lẫn cùng một chỗ.
“Chung Hạng Siêu, ngươi từng hứa với ta thứ gì? Đây là cách ngươi đáp trả những gì đã hứa với ta sao?” Âm thanh đau lòng xen lẫn khàn khàn bẩm sinh của nàng mang theo lửa giận thét vang cả một đại thính rộng lớn. Tựa hồ như chứa đao, lột sạch giả tạo mà bao năm nay Chung Hạng Siêu tạo ra để lừa nàng.
Lạc Bích Nhu đưa tay kéo hồng cân ra khỏi đầu ném xuống đất, nàng bước đến bên cạnh Chung Hạng Siêu đang trơ người nhìn Tiết Nhu. Tay nàng nắm lấy đôi tay đang cầm hồng tuyến của hắn, âm thanh mang theo run rẩy cùng ủy khuất cất lên để người động lòng.
“Tỷ tỷ, muội cùng phu quân là lưỡng tình tương duyệt, nếu không phải năm đó hắn nhận nhầm người, nhận nhầm tín vật của tỷ tỷ chúng ta sớm đã thành phu thê rồi.”
Nước mắt doanh tròng, hai hàng lệ nóng nặng trĩu rời khỏi viền mắt của Tiết Nhu như thác mà đổ xuống. Mắt nàng hiện đầy tơ máu nhìn dung mạo của Lạc Bích Nhu. Dung mạo y hệt nàng, đây để nàng ngạc nhiên không ít, mắt nàng lại vì hành động của nàng ta mà chuyển đến hai tay đang đan chặt vào nhau của họ.
Chiếc vòng bạch ngọc xinh đẹp mà nàng vẫn mong ngóng ngày hắn tặng cho nàng lại đang đeo trên cổ tay của nữ nhân khác. Đó còn là nữ nhân hắn theo đuổi từ lâu, còn mở miệng nói lưỡng tình tương duyệt với nàng, lại còn thêu dệt chuyện vu hãm nàng nữa chứ.
Còn hắn, hắn chỉ đứng nơi đó, hắn biết rõ sự tình lại để mặc người khác vu hãm nàng, ăn nói sai sự thật. Nàng là có mắt không tròng, tin tưởng loại nam nhân ghê tởm này.
Luna: Thật xin lỗi mọi người, ăn lễ xong ta bệnh quá, 2 ngày không up chương rồi =,=