CHƯƠNG 57: CÓ THỂ BỎ XUỐNG
Tác giả: Luna Huang
Đến Tiết phủ, Tiết Nhu nhấc chân bước lên bậc thang thấp trước cửa để vào thì bị gia đinh lại chặn lại, rồi còn châm chọc nói: “Chung thiếu phu nhân đến đây sao không báo một tiếng trước a, để nô tài chạy vào báo a.”
Tiết Nhu nâng mắt lên trừng gương mặt mang đầy khinh bỉ của gia đinh. Cách lớp tay áo ướt sũng, nàng nâng quyền lên đấm thẳng lên mặt hắn, nàng chỉ muốn đánh cho tên khốn này răng rơi đầy đất mà thôi.
Gia đinh bị đánh ôm mắt than đau, sau đó tức giận muốn giơ chân lên đá nàng. Kiết Câu nhanh tay lật bán quải, bán quải đồng cứng đập vào chân hắn để hắn ôm chân lăn lóc trên đất, kêu cha gọi mẹ.
Tiết Nhu nhấc chân bước qua người hắn xông thẳng vào đại sảnh muốn trở về Yên Hà trai. Chỉ là Trương Oánh được thông báo, mang cái bụng to bước ra ngoài khiêu khích.
“Ta còn tưởng lại ai, hóa ra là Chung thiếu phu nhân vừa bị hưu sáng nay a.”
Tiết Nhu dừng chân, lạnh mắt nhìn nữ nhân trước mắt. Phía sau lưng nàng là một đám bá tánh chen chúc muốn xem kịch vui.
Trương Oánh hất mặt nhìn Tiết Nhu, dưới sự nâng đỡ của hai nha hoàn dùng cái bụng to chặn Tiết Nhu, “Thế nào, lại còn muốn đánh cả một thai phụ như ta sao? Có giỏi thì đánh a.”
“Nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện, gọi Trương Thiên Hồng ra đây, ta muốn đưa di nương đi.” Tiết Nhu đúng là cũng muốn đấm cái mặt đáng ghét của Trương Oánh rồi, thế nhưng nhỡ như động thai, nàng có bao nhiêu tiền cũng đền không nỗi một nhân mạng.
“Di phụ bị ngươi chọc tức đến hôn mê hiện tại chưa tỉnh, di mẫu đương nhiên là phải chăm sóc a. Đại tẩu bệnh đại ca phải chăm sóc, phu quân ta không ở, ta là nhị thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Tiết phủ, đương nhiên là có quyền hành nhất ở đây rồi.”
Bốn chữ ‘danh chính ngôn thuận’ liền được kéo thật dài, nâng thật cao rất sợ Tiết Nhu ngu ngốc nghe không ra lời châm chọc của nàng. Tiết Nhu vào cửa thiên địa cao đường cũng chẳng có bái, đương nhiên là không danh chính ngôn thuận rồi.
“Lại nói, muốn gặp di nương nhà ngươi thì cứ ra vách núi ở tây giao mà tìm. Di trượng nói di nương của ngươi không biết giáo nữ, di mẫu giáo ngươi lại không nghe, vì vậy mới vừa rồi cho người ném hết đồ ở viện của ngươi đến đó rồi. Lại nói, nơi đó sau này sẽ trở thành chỗ cho hạ nhân ở, muốn tìm thì mau đến đó đi, nếu không kịp bị người ném hết xuống thì không còn gì nữa rồi.”
Nói xong, Trương Oánh còn miễn phí bồi thêm một tràn cười châm chọc lanh lảnh.
Tiết Nhu nâng tay lên lại muốn đánh cho tiện nhân trước mặt im mồm. Trương Oánh ôm mặt hô to: “A Nha, ngươi thực sự còn muốn đánh cả ta a. Đánh ta không sao, bất quá hài tử trong bụng ta là tử đệ của Tiết gia, nếu hắn có mệnh hệ gì cả Tiết phủ cũng không tha cho ngươi đâu, đến lúc đó ta xem ngươi lấy cái gì mà thường.”
Tiết Nhu nghe vậy mạnh bỏ tay xuống, một mạch chạy về Yên Hà trai. Khi chạy đến quả nhiên đồ sớm được dọn đi hết rồi, mà Yên Hà trai cũng đang bị người phá dỡ hơn một nửa.
Nàng túm áo của một hạ nhân gần đó gằng giọng hỏi: “Bài vị của di nương đâu?” Nhìn liền biết, sự kiện này sợ là làm từ sớm rồi, chỉ là hiện tại mới bắt đầu đập viện mà thôi.
Hạ nhân kia sợ vẻ mặt bẩn thỉu lại tràn ngập sát ý của Tiết Nhu, nhất thời nói không ra lời chỉ chỉ tay về phía tây. Tiết Nhu lại giận đến run người hỏi, “Đã bao lâu rồi?”
Thanh Sơn ở bên cạnh khuyên nhủ, “Tiểu thư, bỏ đi, chúng ta mau đến đó tìm di nương trước.”
Tiết Nhu ném hạ nhân xuống đất liền không quản chân đau, tất rách mà chạy một mạch ra tây giao. Khi nàng chạy đến, lòng bàn chân đều nhuốm màu máu, mà sắc trời cũng đã tối mịch.
Lĩnh Hồ vội lấy đá lửa ra tìm một nhánh cây khô nhất cố gắng đánh để giúp nàng soi sáng tìm bài vị. Mấy người còn lại cũng giúp một tay.
Chỉ là trên bầu trời đêm chợt sáng, Điều Dong thấy được đôi mắt liền tối lại nói, “Thiếu gia gọi, ta trở về trước chút nữa trở ra sẽ lấy hài y phục cùng đăng lung đến.”
Chu Nhụ khẽ gật đầu để hắn ly khai.
Về đến thư phòng của Chung Hạng Siêu, Điều Dong đẩy cửa tiến vào khi được cho phép, hắn vẫn thấy thiếu gia vận một thân giá bào ngồi ở sau thư án. Nếu có khác, có lẽ là ngoại bào đã bị ném ở dưới đất mà thôi.
Hắn chắp tay hành qua lễ rồi im lặng chờ chỉ thị, trong lòng sớm tính toán mang theo dược sương để băng bó cho Tiết Nhu.
“Nàng về Tiết phủ?”
Điều Dong mang mọi chuyện ngắn gọn kể lại, âm thanh nhàn nhạt không to không nhỏ. Tuy là thuật lại chuyện của người khác, nhưng lòng hắn cũng đau, thiếu phu nhân của bọn hắn thật là số khổ.
Chung Hạng Siêu vừa nghe liền bật người đứng lên, “Còn không mau chuẩn bị xe ngựa.” Hắn chỉ nghĩ nàng không nơi nào về sẽ đến Tiết phủ tá túc, đợi nàng nguôi giận hắn liền mang trở về. Trong lòng hắn, Tiết Nhu là nữ nhân rất dễ thỏa mãn, dỗ ngọt vài câu nàng liền tiêu nộ ngay.
Chỉ là hắn sai lầm rồi.
“Thiếu gia vẫn không nên đến đó.” Nghe câu này Điều Dong đương nhiên biết thiếu gia nhà mình muốn đi. Chẳng qua Tiết Nhu của hiện tại để bọn họ hoàn toàn nghĩ mình đang phát mộng, bởi nàng thực sự rất khác. Nếu hiện tại thấy thiếu gia, sợ là nàng không cố kỵ mà nhào đến đánh cho thành tương.
Chung Hạng Siêu mại khai cước bộ, nhanh chóng lướt qua Điều Dong mà ra ngoài, “Phế thoại, mau lên cho ta.” Tối như vậy nàng ở tây giao rất nguy hiểm, lại nói cả thân ướt như vậy nhất định nhiễm bệnh cho xem. Nếu không đến đó hắn làm sao có thể an tâm được.
Điều Dong cũng chỉ có thể lĩnh mệnh. Hắn thật chẳng biết thiếu gia đây là thế nào nữa, nếu lòng đã có người khác, thì nên buông tha thiếu phu nhân. Cứ như vậy để người ta tâm phiền ý loạn, dây dưa không rõ chẳng có lợi cho đôi bên.
Trong tân phòng, Lạc Bích Nhu vốn ôm một lòng vui vẻ chờ Chung Hạng Siêu đến cùng mình qua đêm hoa chúc trọng đại này. Ai biết Chung Hạng Siêu cho người đến báo hôm nay không đến để nàng nghỉ ngơi sớm, mà nha hoàn bên cạnh nàng lại mang theo tin tức hắn xuất môn để nàng giận đến ném hồng cân xuống đất.
Chỉ cần là người thông minh đều có thể biết hắn muốn đi nơi nào rồi. Đáng chết, đại hôn quan trọng như vậy hắn lại bỏ nàng một mình mà đến chỗ tiện nhân kia. Lúc sáng tiện nhân kia để hắn chưa đủ mất mặt hay sao? Nàng đã khiêm xưng với nàng ta như vậy đã là rất hạ mình rồi, vốn nghĩ nàng ta chỉ là thế thân rất nhanh vị trí chính thê sẽ là của nàng. Hôm nay xem ra tên đầu heo kia thực sự cũng động tâm rồi, nàng muốn ngồi chính thê vị e là không dễ như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Dưới ánh lửa chập chờ, Tiết Nhu mở to mắt tìm bài vị của di nương trên mặt đất đầy đá thô. Cả người nàng lạnh run lên từng đợt, mấy cái nhảy mũi lúc đầu thì thưa thớt lúc sau càng như liên tục.
Khi nàng vô tình nhìn thấy chiếc áo của di nương bay phấp phới bị đá vướn lại ở bên nhai nàng mới bừng tỉnh đại ngộ lời của Trương Oánh. Hóa ra bọn họ tâm ngoan thủ lạt như vậy, đồ của di nương không phải bị vứt ở tây giao gần vách núi mà là trực tiếp ném xuống vách núi.
Nàng vội vã chạy đến, nhưng vì lòng bàn chân đã không còn nguyên vẹn mà đau đến ngã xuống. Cơn đau một lúc ở nhiều nơi truyền đến nhưng vẫn không để ý trí nàng có bất kỳ điểm lui nào. Nàng rất nhanh chạy đến được vách núi, chỉ là đến muộn mất một chút, chiếc áo của di nương bị gió mạnh thổi bay đi xa.
Nàng ngồi phịch trên đất nhìn theo, âm thanh tuyệt vọng hô: “Không cần tìm nữa.”
Mọi người vốn là đang khom lưng chăm chỉ tìm thì đứng thẳng thắt lưng nhìn về phía Tiết Nhu. Chỉ thấy nàng vươn tay ra chỉ xuống dưới vực sâu, “Đều ở dưới này.”
Lúc này có tiếng xe ngựa truyền đến, để mọi người đồng loạt quay về nhìn, Tiết Nhu cũng không ngoại lệ. Khi nhìn thấy Chung Hạng Siêu xuống xe bước đến, mọi người đồng loạt tránh đường để hắn tiến đến.
Chỉ có Thanh Sơn là xông đến chặn lại, thế nhưng bị Kiết Câu ở một bên giữ lấy. Nàng muốn hô cũng bị hắn bịt miệng, chỉ có thể vũng vẫy trong vô vọng.
Ánh mắt của Tiết Nhu ngoan lệ nhìn thẳng vào hắn, dưới ánh lửa, giá bào đỏ rực trên người hắn đặc biệt chói mắt để người nhìn khó chịu. Nàng lấy hơi sức đứng lên, y phục trên người của nàng do gió thổi mà không còn ướt như nãy nữa, nhưng vẫn còn chút ẩm chút lạnh để thân thể nhỏ bé của nàng liên tục run rẩy không ngừng.
Nàng đứng ngược gió, y phục cùng tóc của nàng tung bay để không người nhìn ra được sự thê lương nhợt nhạt trên mặt của nàng. Đau đớn trên chân truyền đến đầu trái tim nhưng nàng vẫn như không cảm giác được nữa.
“Ngươi đến đây làm gì? Đến xem trò cười của ta sao?” Sau đó nàng ngửa mặt lên trời cười như phát rồ lạnh lùng hỏi.
Chung Hạng Siêu thấy rõ vực thẩm sau lưng nàng, cước bộ của hắn ngừng lại, cách nàng chừng bảy bước chân, rất sợ nàng nghĩ quẩn rồi nhảy xuống dưới. “Có chuyện gì vào đây trước mới nói, nơi đó nguy hiểm.”
Lúc này đây, hắn cho rằng hắn quan tâm Tiết Nhu là vì hắn cảm thấy mình nợ nàng. Hắn đến đây cũng chỉ bởi vì để lòng không áy náy nữa mà thôi. Hắn chỉ muốn sớm an bài Tiết Nhu ổn thỏa rồi hồi phủ, cũng chẳng hề có tâm tư xuân tiêu gì với người trong lòng ở tân phòng kia nữa.
“Đúng đó tiểu thư, người không nên dọa nô tỳ a.” Thanh Sơn nhìn thân thể nhỏ nhắn lương bạc của Tiết Nhu không ngừng run rẩy lắc lư trong gió mạnh, rất sợ nàng sảy chân hay bị gió mạnh thổi xuống dưới vực. Hiện ngoại trừ tiểu thư nàng cũng không còn ai có thể nương tựa nữa rồi. Nàng cắn tay Kiết Câu cất thanh khuyên nhủ.
Tiết Nhu cười một lúc mới ngừng, nàng lúc này như bị người ép vào đường cùng không còn đường nào để đi nữa rồi. Nàng đưa mắt nhìn Thanh Sơn muốn lao đến nhưng lại bị Kiết Câu giữ lại, chậm rãi nói: “Ngươi đừng qua đây.”
Nàng hết rồi, nhà không còn, trượng phu không còn, di nương cũng mất luôn, nàng không còn gì lưu luyến nữa. Nhưng Thanh Sơn lại khác, không có nàng, nàng ta vẫn còn có Kiết Câu để nương tựa. Nàng cũng không muốn nàng ta chịu khổ cùng mình nữa, ai ở cùng nàng đều không có kết quả tốt.
“Tiểu thư, không nên a!” Thanh Sơn liều mạng lắc đầu, cố sức giùng giẫy ra khỏi thiết trảo của Kiết Câu để chạy đến chỗ Tiết Nhu nhưng vô lực. Nàng biết tiểu thư muốn làm gì, di nương ở đó, tiểu thư nhất định cũng muốn theo đến đó, nàng không muốn bị tiểu thư bỏ lại nơi này.
“Ngươi, ngươi mau buông ta ra. Nếu tiểu thư có bề gì đừng nói ta trở mặt với ngươi, ngay cả mạng ta cũng có thể liều với ngươi.”
“Nàng mau trở lại cho ta, ta thực sự tức giận rồi đấy. Có phải do ngày thường ta quá nuông chìu nàng nên nàng không để lời của ta vào trong tai nữa rồi phải không.” Tâm của Chung Hạng Siêu run một cái cực mạnh rồi bay thẳng lên tận cổ họng.
Đúng, hắn đang sợ, hắn sợ nàng thực sự điên rồ, nghĩ không thông mà nhảy xuống. Mà khi nói ra câu này, hắn vẫn cho rằng bản thân vẫn còn địa vị rất cao trong lòng nàng.