CHƯƠNG 54: ƯỚC ĐỊNH CHẲNG VẸN
Tác giả: Luna Huang
Đúng như lời của Chung Hạng Siêu nói, khi Tiết Nhu từ tự hồi phủ, mỗi ngày hắn đều rất tích cực ôn tập để Chung Lâm vui đến cười không thấy mắt đâu nữa. Đàm thị thấy Chung Quốc Minh mỗi ngày một lớn mà bụng Tiết Nhu vẫn không có động tĩnh liền rất lo lắng. Vì vậy luôn ở bên tay nàng nói bóng nói gió một số chuyện, mà cũng một phần do thái độ lạnh nhạt của Chung Hạng Siêu để nàng cũng bắt đầu muốn có hài tử.
Có lúc ngồi bên cạnh Chung Hạng Siêu, thấy hắn cầm sách đọc, một tay đặt ở trên bàn, nàng nhìn tay mình rồi lại mang theo tâm trạng thấp thỏm đưa mắt lơ đảng nhìn đi nơi khác, tay lại chậm rãi tiếp cận tay của hắn. Phu thê Chung Hạng Sâm lúc trước rất ân ái, sau khi có hài tử càng quấn quýt hơn, hệt như chim liền cánh như cây liền cành vậy, để nàng rất ngưỡng mộ. Biết đâu khi có hài tử, tướng công sẽ quan tâm nàng như trước.
Chỉ là Chung Hạng Siêu liếc mắt thấy tay nàng đến gần, hắn cũng biết đây là có ý nghĩa gì với nàng, thế nên vờ như vô ý cầm trản trà lên uống. Tiết Nhu vẫn không bỏ cuộc, mặt nàng đỏ ửng muốn tiếp cận, hắn lại lúc thì gãi đầu, lúc thì vờ lật sách các kiểu để nàng không bao giờ thành công.
Mà cũng chính vì như vậy, hắn quyết định cùng nàng ngủ riêng. Lạc Bích Nhu đã chuyển tâm về phía hắn, vì vậy hắn cũng không còn đặt tình cảm lên một thế thân như nàng nữa, bất quá hắn đã thú nàng liền làm tròn trách nhiệm mà thôi.
Tiết Nhu buồn bã, mà nàng cũng không phải loại nữ nhân rụt rè nên trực tiếp đi tìm hắn nói, “Phu quân bận rộn đến không thể bồi thiếp ngủ được một ngày sao?”
Chung Hạng Siêu thấy đôi mắt thâm quầng, lại thêm gương mặt gầy gò tiều tụy hơn trước của nàng, vì vậy đáp ứng chỉ ngủ cùng nàng một đêm nữa cho đến khi thi xong. Đương nhiên hắn cũng đã dự tính trước, thi xong liền sẽ nghĩ cách thú Lạc Bích Nhu, cũng sẽ không tiếp xúc với Tiết Nhu nữa.
Chỉ là hắn vừa nằm xuống, Tiết Nhu nhích người muốn tiến đến gần, hắn lại bài xích nói, “Nàng còn ép qua đây nữa khẳng định ta vì hết chỗ nằm mà rơi xuống đất.”
Tiết Nhu nghe vậy liền nhích người sát vào trong cũng không dám nhúc nhích nữa. Bỉnh Chi nói với nàng, chỉ cần kéo hắn ngủ cùng một lần vậy hắn sẽ lại quan tâm nàng như trước. Thế nhưng trước mắt xem ra, nếu nàng còn quá phận hắn nhất định rời đi a, nàng vẫn là nên an phận chờ đến khi hắn thi xong thôi.
“Ta nói với nàng rồi, nữ tử nên biết rụt rè một chút mới tốt, nàng xem nàng đã thay đổi thành dạng gì rồi.” Chung Hạng Siêu nhắm mắt cũng không quên nhắc nhở Tiết Nhu, hắn sợ nàng sẽ khó tiếp nhận chuyện hắn muốn thú Lạc Bích Nhu.
Tiết Nhu mím chặt môi xoay người vào trong âm thầm nuốt nước mắt xuống. Hình như rất lâu rồi hắn cũng chẳng dùng thái độ này nói chuyện với nàng.
Phải nén khóc một lúc lâu nàng mới run run giọng nói: “Thiếp muốn nghe Lạc Thần Phú.” Có nó nàng mau vào giấc.
Chung Hạng Siêu cũng không có kiên nhẫn nhiều lời với nàng như mọi khi, không có nói mấy câu quan tâm đại loại như là, sao nàng lại khó ngủ, có phải trong lòng có gì không vui không, mà là trực tiếp đọc ra bài thơ đó. Phản chính đọc mấy câu nàng liền ngủ mất rồi, vậy cũng tốt cho cả hai.
Đợi Tiết Nhu ngủ, Chung Hạng Siêu ngồi dậy, đắp chăn cho nàng xong, sau đó thở dài một tiếng mà rời đi. Lúc này đây, nàng chính là gánh nặng lớn nhất của hắn, bỏ không được mà lưu lại cũng không xong.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến một hôm, Bỉnh Chi bế Chung Quốc Minh đến chơi với Tiết Nhu, nàng nói, “Nhị đệ muội cũng mau sinh một đứa đi, như vậy mới có thể kéo được lòng nhị đệ trở về a.”
Tiết Nhu nhìn nhìn tay của mình cuối cùng lắc đầu nói, “Chàng phải thi khoa cử, ta không muốn phiền chàng.” Nói xong lại chọc chọc Chung Quốc Minh.
Chung Hạng Siêu tiến đến thấy được, hắn có chút buồn cười lắc đầu. Nha đầu này cư nhiên ngốc đến như vậy a. Quả thực tin tưởng lời của di nương nàng đến mức tay của Chung Quốc Minh cũng chẳng dám động, càng không cho hắn(CQM) chạm vào người của mình.
Hắn chấp tay sau lưng đi đến, cúi đầu nhìn Tiết Nhu nói, “Đến Khất Xảo năm nay nàng muốn đi đâu ta bồi nàng được không?” Câu chữ cùng hành động của hắn rất chân thực, bởi sau Khất Xảo này chính là khoa cử, mà sau khoa cử cũng là lúc hắn thú Lạc Bích Nhu, sau này cũng sẽ không cùng Tiết Nhu một chỗ nữa. Vì vậy, lần này xem như lần cuối cùng bồi nàng, sau này thứ bồi thường cho nàng cũng chỉ là vật chất mà thôi.
Tiết Nhu vui sướng cười tít mắt gật đầu, “Được nha, thiếp muốn đến Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị cùng tướng công ăn tối, còn có thả thiên đăng, cùng xem hý.” Lâu rồi nàng cùng hắn cũng không đến nơi đó, nếu có cũng chỉ là mỗi mình nàng mà thôi. Hôm nay hắn chủ động đề nghị nàng làm sao có thể từ chối a.
“Được, nhất ngôn vi định.” Chung Hạng Siêu nói xong liền quay người đi trở về thư phòng xem sách.
Tiết Nhu vì lời hẹn kia mà chạy đến Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, đích thân chuẩn bị mọi thứ. Chỉ là đình viện mà bình thường nàng cùng hắn đến sớm bị người đặt trước, nàng cũng chỉ có thể đặt một bao sương trên lầu ba.
Biết Chung Hạng Siêu tối mới rảnh rỗi vì dạo này hắn luôn phải đến trường học với bằng hữu nên Tiết Nhu từ sớm đã nôn nóng ngồi ở bao sương chờ đợi. Nàng chống cằm tưởng tượng ra không ít lần hắn đến tặng thư tình cho mình như năm ngoái.
Hôm nay, nàng mặc một kiện trường bì giáp y bạch sắc, có một hàng nút hoàng kim hình chiếc lá nhỏ chạy dài. Cổ áo cùng dải chạy dọc bên dưới hàng nút được viền kim tuyến cục kỳ bắt mắt lại không chút dung tục nào. Thân áo tú hoa đào phấn hồng pha đạm tử loan bạch nở rộ, trong nhụy hoa còn có đính những hạt trân châu lớn nhỏ.
Mang theo nụ cười ngọt ngào hạnh phúc đợi đến tận tối, mà cũng chẳng thấy người đâu. Nụ cười kia dần dần thối lui khỏi mặt của nàng, đổi lại là một bộ dáng buồn bã, “Thanh Sơn, ngươi xuống lầu xem tướng công đến chưa.”
Thanh Sơn nhận lệnh lập tức chạy đi.
“Chu Nhụ, ngươi nói nơi đó là người nào bao mất rồi a, tướng công bình thường sẽ không để người khác dùng nơi đó đâu.”
Chu Nhụ đứng trong phòng cúi thắp đầu, rất sợ Tiết Nhu thấy được gương mặt tội lỗi của hắn. Thế nhưng nàng so với Lạc Bích Nhu, đương nhiên không cần nói cùng biết bên nào hơn rồi.
“Là Liên công tử bao để cùng giai nhân thưởng thức tiệc tối a.”
Đương nhiên vị Liên công tử này chính là người mà cùng Chung Hạng Siêu mở tửu trang này, cũng là thái tử đương triều, Hách Liên Huân. Đáng tiếc, Tiết Nhu lại chỉ biết được hắn họ Liên, lại còn là bằng hữu chí cốt của Chung Hạng Siêu, còn thân phận thực sự thì hoàn toàn không biết.
Mà do tửu trang này là hai người mở, vì vậy Chung Hạng Siêu cũng không thể một mình chiếm hết được. Chu Nhụ dùng cách này đáp trả để Tiết Nhu nhìn không ra một chút sơ hở nào.
Kiết Câu lo sợ chạy theo Thanh Sơn. Chỉ là khi Thanh Sơn đi ngang qua viện tử kia, cuối cùng nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy nhất. Nàng nhìn thấy Chung Hạng Siêu đứng đó cười nói với một nữ tử, mà nữ tử kia đột nhiên quay lại để nàng nhìn thấy nàng ta lại có dung mạo hệt như tiểu thư nhà mình.
Sự thực này để nàng triệt để hóa tượng, không thế nói ra được câu nào. Đây đến tột cùng là thế nào? Nữ nhân kia là ai? Hay là. . .
Kiết Câu vội kéo nàng ra xa một đoạn vắng người, gấp rút tóm tắt nàng nghe đại khái, sau đó nói, “Tính tình của thiếu phu nhân nàng cũng biết rồi, không nên làm to chuyện tránh nàng(TN) kích động.”
Thanh sơn tức giận, chỉ tay phương hướng viện tử nói, trừng mắt Kiết Câu, “Rõ ràng tiểu thư nhà ta bị lừa, nay ngươi còn bảo ta im lặng nhìn tiểu thư tiếp tục bị lừa gạt, ngươi còn có lương tâm hay không? Chủ tớ các ngươi còn có lương tâm hay không?”
“Ta. . .” Kiết Câu cũng cảm thấy thiếu gia nhà mình quá đáng, thế nhưng chưa có ai nghĩ đến Lạc Bích Nhu tự nhiên cải biến chủ ý a. Viện tử này cũng là nàng ta đặt từ trước, chuẩn bị cho hôm nay. Tuy nàng ta đặt sau thiếu phu nhân, nhưng trong lòng thiếu gia, nàng ta làm sao có thể xếp sau thiếu phu nhân được.
Thanh Sơn xoay người muốn chạy đến đó thay tiểu thư nhà mình lấy lại công đạo nhưng bị Kiết Câu nhanh tay kéo trở về, “Thanh Thanh, nàng trước đừng kích động, chúng ta chậm rãi khuyên thiếu phu nhân được không. Nếu chuyện này lộ ra sợ là thiếu phu nhân chịu không nỗi kích thích, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Thanh Sơn nhớ đến dáng vẻ vui sướng chờ người của Tiết Nhu, lại nhớ đến hình ảnh tình chàng ý thiếp lúc nãy mình thấy được, cuối cùng quyết định trở về cùng Tiết Nhu.
Tiết Nhu nghe tiếng mở cửa, vui vẻ xoay người, “Tướng công, chàng. . .”
Chỉ là thấy được Thanh Sơn cùng Kiết Câu vì vậy nụ cười kia trở nên gượng gạo cuối cùng vì thất vọng mà tắt ngấm. “Chàng. . .chàng vẫn chưa đến sao?”
“Hắn bận rồi nên không đến được, chúng ta không cần đợi nữa.” Thanh Sơn ôm một cổ hận trong lòng, đến hai từ cô gia nàng cũng khinh thường nói.
Tiết Nhu đang buồn bã nào chú ý đến điểm này, nàng thất thiểu trở về bàn ăn nói, “Mọi thứ cũng chuẩn bị tốt rồi, chàng không đến vậy liền là chàng không có phúc hưởng đi, chúng ta ăn thôi.”
Nâng tay lau đi lệ trong tròng mắt, Tiết Nhu lại đổi một bộ mặt so với khóc còn khó coi hơn nói, “Hồng Diệp Lĩnh Hồ. . .các ngươi cũng cùng ngồi xuống ăn thôi, mặc kệ chàng đi.”
Mọi người đều im lặng ngồi xuống bàn, vì để Tiết Nhu không chạnh lòng mà cố tỏ ra vui vẻ. Đương nhiên trong lòng chẳng người nào đề nỗi một chút hứng thú rồi, chỉ cần nhìn Thanh Sơn đủ biết nàng ta đã nhìn thấy thứ gì rồi. Một buổi tối Khất Xảo trong qua trong không khí giả vờ vui vẻ như vậy thật chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chung Hạng Siêu cũng không nghĩ đến Lạc Bích Nhu chủ động mời hắn, vì vậy lời hẹn với Tiết Nhu sớm bị hắn vứt sau đầu. Mà cũng chính lúc này Lạc Bích Nhu nói với hắn, nàng cũng đã phát hiện ra có tình cảm với hắn thế nhưng không thể nói bởi chuyện trao tín vật của hắn cùng Tiết Nhu bị người phát hiện.
Đến hôm nay, nàng không giấu được nữa càng không muốn trốn tránh nữa nên dù làm thiếp cũng muốn gả cho hắn. Đây khỏi phải nói cũng biết hắn cao hứng đến mức độ nào. Thật hận lúc đầu bản thân không suy nghĩ kỹ mà thú Tiết Nhu để hắn cùng Nhu nhi phân ra bao lâu, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, thật phí thời gian mà.
Sau khi mọi người cùng thả thiên đăng cầu chúc Chung Hạng Siêu thi tốt xong, hai bên đều cùng ra ngoài, Chu Nhụ đau đầu mà sắp xếp. Đương nhiên người thua thiệt lại là Tiết Nhu. Bởi không có lý nào hắn ủy khuất thiếu gia nhà mình.
Do đó hắn nói với Tiết Nhu, “Thiếu phu nhân bên ngoài khách nhân say rượu đang đánh loạn cả lên, người vẫn là đi hậu môn tốt.”
Tiết Nhu nghe thế lòng nhấc lên cao lại có chút khẩn trương, “Đánh nhau? Nơi nào, là ai, ta phải ra đó xem.” Nói gì thì đây cũng là tửu trang của trượng phu nàng, há để người ngoài làm loạn.
Lĩnh Hồ vội vã ngăn cản, chặn ở trước mặt nàng, vẻ mặt khó xử nói: “Không được, nếu để thiếu gia biết chúng ta đều gánh không khỏi trách nhiệm. Thiếu phu nhân. . .”
Thấy được cái nháy mắt của Kiết Câu cùng khó khăn của mọi người, Thanh Sơn ôm hận khuyên Tiết Nhu, “Tiểu thư, bọn họ chỉ là sợ người bị tổn thương, vả lại nếu chuyện này đến tai lão gia phu nhân bên kia, để bọn họ biết chúng ta cũng tham gia vậy liền khó giải thích a.”
Tiết Nhu nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, nàng gật đầu chấp nhận. Ngẩng đầu nhìn thiên đăng sáng rực bay đầy trời lòng nàng cô quạnh vô cùng.
Về đến viện, ngoại trừ ánh đèn treo sáng khắp gian nhà hoa lệ đồ sộ nhưng cảm giác vắng vẻ vô cùng. Nàng bình lui hết hạ nhân, một mình đứng trong viện thắp lửa thả thiên đăng. Đây vốn là nàng dự định thả cùng Chung Hạng Siêu như năm ngoái, thế nhưng giờ đây.
Nhìn thiên đăng chậm rãi bay lên mang theo lời ước nguyện bạc đầu giai lão của nàng, mắt nàng có chút lệ quang. Đột nhiên một trận gió thổi qua, thiên đăng bay chệch hướng, lửa bị thổi lệch đốt cháy phần giấy bên ngoài đăng lung. Thiên đăng bốc hỏa mạnh rơi xuống để nàng giật mình chạy đến chỗ nó rơi.
Hai tay nàng run lên khi thấy thiên đăng bị thiêu thành tro nhanh chóng lụi tàn trước mắt. Nàng rất sợ điều ước này không thành.
Lúc này Chung Hạng Siêu từ ngoài bước vào, nhìn thấy Tiết Nhu đứng đó hắn chỉ nói: “Vì sao chưa ngủ? Đêm đã khuya nên ngủ sớm tránh nhiễm bệnh.” Hắn thất hứa với Tiết Nhu, say trong niềm vui mới đến nỗi quà chuộc lỗi cũng chẳng mua về.
Tiết Nhu chỉ vào đóng tro tàn ẩn giấu trong bóng đêm kia, mở miệng lại nghẹn ngào bật không được thanh. Thế nhưng người đã quay lưng rời đi, nàng còn biết tố cáo với ai nữa.
Mà tro tàn kia cũng ngay thời khắt Chung Hạng Siêu xoay người đã bị gió thổi bay, ngoại trừ chậu đồng mỏng nhẹ ra thì chẳng còn vết tích gì nữa. Hệt như dự ngôn là đoạn tình duyên của nàng cùng hắn cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Từ sau hôm đó Thanh Sơn ở bên tai Tiết Nhu tham dò xem tình cảm của nàng đối với Chung Hạng Siêu ở mức độ nào. Đáng tiếc, Tiết Nhu không để nàng nói xấu Chung Hạng Siêu, đây để nàng biết tiểu thư đã nhấn thân rất sâu rồi. Vì vậy không thể cứng rắn nói ra chuyện này được, nên nàng cùng Kiết Câu Điều Dong bọn họ cùng nhau thương lượng chuyện này không ít lần, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được giải pháp gì tốt.
Khất Xảo qua đi, còn chưa kịp thi khoa cử bên kia Ly vương tạo phản. Chung Hạng Siêu mượn cơ hội kinh thành loạn lạc đưa Tiết Nhu đến tư trạch của mình cách kinh thành một đoạn không xa không cần.
Lúc chia tay ở thành giao, Tiết Nhu đứng trước mặt Chung Hạng Siêu tiếc nuối lưu luyến nhìn hắn, “Tướng công, chàng thật không thể lưu thiếp lại sao? Thiếp sẽ không làm vướn bận chàng.”
Sắc mặt của Chung Hạng Siêu nhàn nhạt như thể nàng đối với hắn chỉ là người qua đường lạ mặt mà thôi, cũng không hề động tâm với sự nũng nịu của nàng, “Ta vì an toàn của nàng nên mới làm như vậy, đừng kéo dài thời gian nữa, mau lên xe đi.”
“Phu quân a, đáp ứng để thiếp lưu lại đi.” Tiết Nhu vẫn nhìn không ra lạnh nhạt của hắn đối với mình, hay đơn giản nàng nghĩ đó là do hắn bận rộn nên mới không còn thời gian dành cho nàng như trước nữa. Đôi lúc nàng cũng nghĩ, có phải lúc trước bản thân sai lầm khi khuyên nhủ hắn thi công danh hay không.
“Đừng như vậy nữa được không?” Biểu tình của Chung Hạng Siêu xuất hiện chút không kiên nhẫn, không muốn cùng nàng dây dưa mất thời gian như vậy nữa, “Nếu nàng lưu lại ta lo lắng an toàn của nàng hoàn toàn không thể tập trung làm gì, nếu là Ly vương đắc thủ vậy đến mạng cũng không còn, nàng muốn thấy những thứ này sao?”
Tiết Nhu rũ đầu, lòng đầy không muốn đưa cho hắn một hà bao mà trong lúc bản thân rảnh rỗi cùng Bỉnh Chi làm, “Tặng chàng, nhìn thấy nó như nhìn thấy thiếp vậy, nó thay thiếp ở bên cạnh chàng.”
“Ân.” Chung Hạng Siêu kiệm lời nhận lấy hà bao, cũng chẳng thèm nhìn xem bên trên thêu có đẹp không, hay màu sắc có thích hay không, đồ án hoa văn thế nào.
Tiết Nhu xoay lưng bước ra hai bước, lại quay đầu, “Chàng nhớ chú ý sức khỏe của bản thân a, đừng chỉ mải mê công sự.”
“Ta biết rồi.” Lòng của Chung Hạng Siêu trầm trầm, cũng không biết là vì lý do gì nữa. Có lẽ với đồ vật nào dùng lâu cũng có tình cảm, huống hồ là người, vì vậy chia tay Tiết Nhu hắn mới có chút mất hứng thế thôi.
Tiết Nhu rũ đầu lại đi hai bước, rồi quay lại, “Chàng. . .”
“Mau đi đi.” Chung Hạng Siêu phất phất tay, đuổi nàng như đuổi tà.
“Đừng có quên thiếp đó.” Tiết Nhu bĩu môi muốn khóc.
“Ân, xong đại sự ta nhất định đến đón nàng, tổ chức một hôn sự thật lớn bù đắp cho nàng.” Câu này là hắn nói thật lòng, nàng bị hắn lợi dụng, vì vậy hắn muốn để nàng an ổn làm chính thất trong phủ, không để người khi dễ. Chỉ là đại sự trong miệng hắn cũng không phải chuyện Ly vương tạo phản, mà là đại hôn của hắn cùng Lạc Bích Nhu.
Tiết Nhu có chút ngọt ngào gật đầu.
Lên xe ngựa, nàng vén màn xe nhìn lại. Chỉ thấy hắn đưa hà bao cho Điều Dong bên cạnh, không chút lưu luyến tung mình lên ngựa chạy vào thành. Ánh mắt của nàng rũ xuống, tự an ủi mình, chuyện Ly vương tạo phản quan trọng hơn nàng nên hắn mới gấp gáp như vậy.
Thanh Sơn ở bên cạnh khinh bỉ vô cùng, nàng túm vai Tiết Nhu kéo về xe ngựa, “Đừng nhìn nữa, chúng ta ăn chút gì đi a.”
“Không có khẩu vị nữa.” Tiết Nhu buồn bã nằm trên nhuyễn tháp nhỏ trên xe, trọng trọng thở dài. Trận chiến này có lẽ sẽ kéo dài, một thời gian dài nàng sẽ không được gặp tướng công nữa.
Thanh Sơn cảm thấy tuy lần chia ly này tiểu thư sẽ buồn, thế nhưng Kiết Câu nói đúng, có lẽ đây cũng là cách để tiểu thư dần dần quên đi Chung Hạng Siêu. Thế nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn ngược lại, đây không những Thanh Sơn mang lòng đầy tâm sự mà đến Kiết Câu cũng không thể vui nỗi.