Buổi dã ngoại cuối cùng cũng kết thúc, để lại dư âm của những kỷ niệm vui vẻ và đôi chút ngượng ngùng.
Những học sinh cuối cấp như Sa Hạ và Nam Tuấn hiểu rằng, thời gian vui chơi đã qua, và giờ đây chỉ còn vài tháng nữa là kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh sẽ đến.
Ai cũng dồn hết tâm trí vào việc học, nhưng trong lòng Sa Hạ lại không thể xua đi những suy nghĩ về buổi chiều hôm ấy, khi Nam Tuấn tỏ tình với cô giữa khu rừng yên tĩnh.
Trong lớp, Giai Ân tròn mắt khi nghe Sa Hạ kể lại chuyện Nam Tuấn đã tỏ tình.
"Cái gì? Nam Tuấn tỏ tình với cậu sao?" Giai Ân hét lớn khiến Sa Hạ giật mình, vội vàng bịt miệng bạn mình.
"Cậu nói nhỏ thôi!" Sa Hạ nhìn xung quanh, lo lắng ai đó nghe thấy.
Giai Ân khẽ nhích người về phía trước, giọng nhỏ lại nhưng đầy tò mò. "Chuyện đó thật sao? Nam Tuấn tỏ tình cậu lúc nào?"
Sa Hạ gật đầu, cảm giác ngượng ngùng dâng lên khi nhớ lại khoảnh khắc đó. "Lúc bọn tớ đi nhặt củi ở bìa rừng.
Cậu ấy đột ngột nói rằng 'thích tớ'..."
Giai Ân nheo mắt nhìn bạn mình, như vừa khám phá ra bí mật động trời.
"Bảo sao lúc hai người từ khu rừng đi ra, bầu không khí cứ khác lạ. Thì ra là vậy!" Cô cười khúc khích, mắt lấp lánh như đã hiểu ra mọi chuyện. "Cậu bạn này cũng khá đấy!"
"Còn cậu thì sao?" Giai Ân hỏi, đôi mắt sáng lên tò mò. "Cậu có đáp lại tình cảm của cậu ấy không?"
Sa Hạ khẽ cúi đầu, đôi má đỏ ửng lên. "Lúc đó, tớ không biết phải trả lời thế nào. Cậu ấy bảo cho tớ thời gian suy nghĩ, nên tớ chỉ gật đầu rồi vội chạy đi."
Giai Ân ngả người dựa vào ghế, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt như đang dò xét. "Sa Hạ, cậu cảm thấy như thế nào khi ở bên Nam Tuấn?"
Sa Hạ ngập ngừng, nhìn vào khoảng không trước mặt, cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
"Tớ... Tớ thấy rất vui khi ở bên cậu ấy.
Những trò đùa của Nam Tuấn không khiến tớ bực tức, ngược lại, tớ còn thấy vui vẻ. Ngày nào cậu ấy không trêu tớ, tớ lại thấy hụt hầng..."
Cô khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại khi nhớ về buổi chiều ở bìa rừng.
"Khi cậu ấy tỏ ra lo lắng, tớ biết Nam Tuấn sợ hãi, nhưng cậu ấy vẫn cố trấn an tớ. Khi cậu ấy ôm tớ vào lòng, tớ có một cảm giác mà chưa bao giờ trải qua trước đây. Cảm giác được chăm sóc, được bảo vệ... Tim tớ đập loạn nhịp, như thể có điều gì mới mẻ, khác lạ trong trái tim mình."
Giai Ân khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ấm áp đầy thấu hiểu. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sa Hạ, như muốn truyền thêm sức mạnh cho người bạn thân yêu.
"Cậu biết không, Sa Hạ" giọng Giai Ân mềm mại, nhưng chứa đựng sự chắc chắn, "Tớ có thể nhìn thấy rõ ràng rằng trái tim cậu đang rung động. Đó không phải là điều gì dễ dàng thừa nhận, nhưng cậu đã cảm nhận được rồi, phải không?"
Sa Hạ im lặng, đôi mắt thoáng chút bối rối. Giai Ân tiếp tục, giọng cô càng lúc càng dịu dàng:
"Tớ hiểu cậu sợ, sợ sẽ tổn thương, sợ mọi thứ không đi theo ý muốn. Nhưng Sa Hạ à, cuộc sống vốn dĩ không bao giờ hoàn hảo, và đôi khi chúng ta phải chấp nhận sự không chắc chắn để tìm được những điều thật sự ý nghĩa. Tớ luôn mong cậu hạnh phúc, với tư cách là người bạn thân thiết nhất, tớ muốn cậu can đảm hơn, đừng để bất kỳ điều gì ngăn cản cậu lắng nghe tiếng gọi từ trái tim."
Cô dừng lại một chút, nhìn sâu vào mắt Sa Hạ như để khẳng định những lời nói của mình. "Đừng bao giờ để bản thân phải hối tiếc chỉ vì cậu không dám bước về phía trước. Rung động ấy có thể là điều sẽ dẫn dắt cậu đến với hạnh phúc thật sự. Tớ sẽ luôn ở đây, ủng hộ cậu, dù cậu chọn con đường nào."
Sa Hạ cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của Giai Ân, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim đang chênh vênh giữa những cảm xúc chưa dám thừa nhận.
Cô biết rằng, trong khoảnh khắc này, người bạn thân thiết của mình đang khuyến khích cô can đảm sống thật với lòng mình.
Sa Hạ lặng lẽ ôm chầm lấy Giai Ân, mắt cô hơi cay. "Cảm ơn cậu, Giai Ân... Cảm ơn vì luôn ở bên tớ'