Sau khi cả lớp đến khu cắm trại, mọi người bắt đầu bận rộn với việc sắp xếp đồ đạc và dựng lều trại.
Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, không khí trở nên rộn ràng và vui vẻ. Sa Hạ vui vẻ cùng mọi người dọn đồ, chuẩn bị cho bữa tiệc BBQ tối nay.
Giai Ân, vừa kiểm tra khu vực chuẩn bị tiệc, bất ngờ gọi lớn: "Sa Hạ à, hình như tụi mình thiếu củi rồi. Nếu thiếu củi thì sao làm tiệc BBQ được chứ?"
Giọng Giai Ân có phần lo lắng, khiến không khí khựng lại. Sa Hạ dừng tay, quay sang Giai Ân, mắt thoáng chút ngạc nhiên: "Thiếu củi sao?"
Bạn nữ khác trong nhóm lên tiếng: "Giờ phải làm sao đây, lớp trưởng?"
Sa Hạ cố gắng giữ bình tĩnh. Cô liếc mắt nhìn quanh, xa xa thấy một khu rừng nhỏ, nơi có thể nhặt được cành cây khô để làm củi.
Với giọng chắc chắn, cô nói: "Được rồi, mọi người cứ tiếp tục chuẩn bị. Mình sẽ vào khu rừng kia nhặt ít củi khô về."
Một bạn nữ lo lắng hỏi: "Đi một mình có ổn không, Sa Hạ?"
Giai Ân cũng góp lời: "Phải đấy, cậu đi một mình như vậy thì nguy hiểm lắm."
Ngay lúc ấy, từ xa, Nam Tuấn bước tới. Vừa đến gần, anh đã nói: "Để mình đi cùng cậu ấy."
Sa Hạ quay đầu lại, thoáng ngạc nhiên: "Không cần đâu, mình có thể tự đi được" Nhưng trước sự thuyết phục của mọi người, cuối cùng Sa Hạ cũng đồng ý để Nam Tuấn đi cùng.
Cả hai bắt đầu tiến vào rừng, và sự im lặng bao trùm giữa họ. Sa Hạ cố ý đi trước, tránh ánh mắt của Nam Tuấn.
Dù không nói gì, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh phía sau.
Nam Tuấn, nhận thấy sự xa cách, bèn lên tiếng trêu chọc: "Này, cậu ghét tớ hả? Sao cứ đi trước không chịu nhìn lại thế?"
Sa Hạ dừng chân, quay đầu lại, khuôn mặt hơi ửng đỏ: "Không có, tớ không ghét cậu. Chỉ là..."
Đúng lúc đó, cô bất ngờ trượt chân vào một hố sâu. Một tiếng hét thất thanh vang lên: "Aaaaaaaaaa!"
Nam Tuấn phản ứng nhanh nhạy, lao tới và kịp thời nắm lấy cổ tay cô. Gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng, mắt không rời khỏi cô: "Cậu không sao chứ?"
Sa Hạ thở dốc, giọng run run: "Tớ không sao... nhưng tớ sợ quá!"
Nước mắt từ từ chảy xuống khuôn mặt cô, làm cho Nam Tuấn càng thêm căng thẳng. Anh siết chặt tay cô, nói với giọng đây kiên định:
"Không sao đâu, có tớ ở đây rồi. Tớ sẽ không bao giờ buông tay cậu. Cậu cũng phải hứa với tớ, không được buông tay tớ ra, nhớ chưa?"
Lời nói của Nam Tuấn khiến Sa Hạ cảm thấy an tâm hơn. Cô khẽ gật đầu, dần dần bình tĩnh lại. Sau khoảng 10 phút, Nam Tuấn cố gắng kéo cô lên khỏi hố.
Khi cô vừa đứng vững trên mặt đất, anh không chần chừ mà ôm chặt cô vào lòng, hơi thở còn đầy hối hả
"Cậu có biết là tớ lo lắm không?" Giọng Nam Tuấn trầm ấm, nhưng đầy xúc động. Sa Hạ hoàn toàn bất ngờ trước hành động này.
Anh tiếp tục, đôi mắt đỏ hoe: "Lỡ cậu có chuyện gì, thì tớ phải sống sao?"
Nam Tuấn cúi đầu, gần như nghẹn lời. "Hứa với tớ, lần sau sẽ không như vậy nữa, được chứ?"
Đây là lần đầu tiên Sa Hạ thấy một Nam Tuấn hoàn toàn khác. Thường ngày, cậu luôn trêu chọc cô, khiến cô bực bội, nhưng hôm nay, cậu lại thể hiện sự lo lắng, gần như sợ hãi mất đi một người quan trọng.
Sa Hạ bất giác cảm thấy trái tim mình rung động.
Cô ngập ngừng: "Nam Tuấn... cậu thả tớ ra được không? Tớ thấy hơi khó thở."
Nam Tuấn khẽ mỉm cười, nhưng không thả cô ngay. "Cậu hứa với tớ đi, rồi tớ sẽ thả."
Sa Hạ, gật đầu nhẹ: "Được rồi. Tớ sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm nữa. Tớ hứa!"
Chỉ khi nghe thấy lời hứa, Nam Tuấn mới từ từ thả lỏng vòng tay. Hai người im lặng nhìn nhau, không khí trở nên ngại ngùng.
Để phá vỡ sự im lặng khó xử này, Sa Hạ nhanh chóng quay đi, giả vờ bận rộn: "Chắc số củi này cũng đủ rồi, tụi mình nên về thôi."
Nam Tuấn không nói gì, chỉ im lặng đứng lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Sa Hạ đang vội vã bước đi. Trái tim anh đập mạnh, những lời tỏ tình vừa rồi vẫn còn vang vọng trong đầu.
Anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình suốt bao lâu, luôn che giấu sau vẻ ngoài trêu đùa và những lần tranh cãi nhó nhạt.
Nhưng hôm nay, sau khoảnh khắc Sa Hạ suýt ngã vào hố, anh nhận ra rằng mình không thể tiếp tục im lặng nữa.
Anh không muốn chỉ đứng nhìn cô từ xa, không muốn tình cảm của mình mãi chỉ là những lần trêu chọc, những cuộc đấu khẩu vô nghĩa.
Cảm giác lo sợ mất đi cô đã khiến anh nhận ra rằng, cô quan trọng hơn tất cả những gì anh từng nghĩ. Khi Sa Hạ định quay lưng bước đi, bỗng cảm thấy một bàn tay giữ chặt lấy tay mình từ phía sau.
"Tớ... không thể tiếp tục chần chừ nữa, Sa Hạ. Tớ không muốn chỉ đứng từ xa nhìn cậu. Tớ muốn ở bên cạnh cậu, bảo vệ và chăm sóc cậu mỗi ngày."
"Cậu không biết tớ đã sợ như thế nào khi thấy cậu suýt ngã xuống hố. Tớ sợ mất cậu, sợ không còn có thể thấy nụ cười của cậu mỗi ngày. Tớ không thể chịu được ý nghĩ rằng cậu có thể gặp nguy hiểm mà tớ lại không ở bên cạnh. Tớ muốn cậu biết rằng, với tớ, cậu không chỉ là một người bạn học, không chỉ là người mà tớ hay trêu chọc."
Nam Tuấn cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sa Hạ, tớ thích cậu. Thật sự rất thích cậu."
Trái tim Sa Hạ như ngừng đập. Lời tỏ tình bất ngờ của Nam Tuấn khiến cô không biết phải nói gì. Cô đứng yên, không dám quay lại đối diện với anh.
Nam Tuấn tiếp tục, giọng nhẹ nhàng: "Tớ sẽ chờ câu trả lời của cậu, nhưng đừng để tớ phải chờ trong vô vọng, được chứ?"
Không biết phải đối diện với cảm xúc này thế nào, Sa Hạ gật đầu rồi vội vã bước đi trước, để lại Nam Tuấn đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô xa dần.
Trong lòng cô là một loạt những cảm xúc đan xen, vừa ngượng ngùng, vừa rung động.
Suốt buổi dã ngoại sau đó, cả hai đều im lặng. Mối quan hệ của họ không còn là những trò đùa nghịch ngợm như trước nữa.
Thay vào đó, Nam Tuấn dường như luôn dành cho Sa Hạ những ánh mắt đầy quan tâm và chăm sóc đặc biệt.
Dù không ai nói ra, nhưng sự thay đổi giữa họ là không thể phủ nhận. Một tình yêu đang bắt đầu chớm nở, nhẹ nhàng.