Sau khi nghe lời khuyên của Giai Ân, Sa Hạ cảm nhận được sức mạnh từ trái tim mình. Cô quyết định không trốn tránh những cảm xúc đã dần trở nên rõ ràng.
Dũng cảm đối mặt với tình yêu, Sa Hạ viết một lời nhắn đầy tinh tế và kín đáo, rồi nhờ một người bạn cùng lớp đưa cho Nam Tuấn.
Trong lá thư ấy, cô để lại một gợi ý - một chỉ dần mà chỉ có Nam Tuấn có thể hiểu, và cũng là lời đáp mà anh đã khao khát bấy lâu.
Khi nhận được tờ giấy, Nam Tuấn mỉm cười. Anh biết Sa Hạ muốn gì ở mình, và ngay lập tức hiểu ra điều cô đang cố gắng truyền đạt.
Sau giờ học, anh không vội về nhà mà ở lại trường, từng bước chân dọc theo dãy hành lang vắng vẻ, như được dẫn dắt bởi một linh cảm mạnh mẽ.
Đến cuối dãy, anh dừng lại trước một cuốn sách với tựa đề đầy ấn tượng "Anh Chính Là Thanh Xuân Của Em." Ngay cạnh đó, một bức thư tay gọn gàng, nét chữ mềm mại của Sa Hạ hiện ra trước mắt.
Tim Nam Tuấn như đập nhanh hơn khi anh cầm lấy lá thư, mở nó ra và đọc những dòng tâm tình từ trái tim của
Sa Hạ:
"Trước đây, em từng nhận được rất nhiều lời tỏ tình, nhưng em đều khéo léo từ chối. Trong thâm tâm, em nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ rung động trước bất kỳ người con trai nào. Em tin rằng mình sẽ mãi sống với những mục tiêu và đam mê riêng, không cần đến tình yêu. Nhưng rồi anh xuất hiện - một chàng trai kỳ lạ, người mà em chưa từng nghĩ đến sẽ thay đổi cuộc đời mình."
Nam Tuấn cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, mắt anh không rời khỏi từng dòng chữ:
"Anh thường trêu chọc khiến em giận, luôn ganh đua với em trong học tập, dù vậy anh luôn nhường nhịn em. Anh là người đầu tiên lớn tiếng với em trước chốn đông người, cũng là người đầu tiên lau nước mắt và dỗ dành khi em khóc. Và cũng chính anh bảo vệ em ở khu rừng ngày hôm đó, lo lắng và an ủi khi em suýt rơi xuống hố sâu. Tất cả những điều anh làm cho em đã khiến trái tim em rung động từ lúc nào mà em không hề hay biết. Những bức tường em tự dựng lên từ bao năm nay đã dần sụp đổ."
Đọc đến đây, Nam Tuấn không thể không mỉm cười. Anh nhớ rõ từng khoảnh khắc ấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng lại khắc sâu trong lòng Sa Hạ đến vậy.
"Nó đã mở cánh cửa, và chào đón anh vào bên trong. Từ những cảm xúc ban đầu, từ những trận cãi vã và thách thức, đến sự lo lắng và quan tâm, tất cả đã làm trái tim em thổn thức. Và giờ, sau tất cả những điều anh đã làm cho em, em muốn nói với anh rằng: 'Em yêu anh!'
Tim Nam Tuấn đập mạnh hơn bao giờ hết khi anh đọc những dòng cuối của bức thư. Nhưng rồi, đôi mắt anh dừng lại ở câu kết đầy bí ẩn:
Nhưng muốn gặp được em, anh phải giải câu đố này.
"Hãy tìm em ở nơi mà tri thức bao la, nơi những trang giấy lật mở dẫn lối suy tư. Ở đây, im lặng là vàng, và mỗi cuốn sách là một kho báu. Hãy đến tìm em, nơi mà lời nói của con người nhường chỗ cho những câu chữ."
Nam Tuấn nhíu mày, nhưng rồi anh bật cười. Câu đố của Sa Hạ chẳng khó đoán. Anh biết rõ nơi mà cô muốn nhắc đến - thư viện, nơi mà cả hai từng nhiều lần ngồi đối diện nhau, cạnh tranh trong từng bài thi, nhưng cũng là nơi mà anh lặng lẽ ngắm nhìn cô khi cô chìm đắm trong thế giới của những cuốn sách.
Không chút chần chừ, anh bước nhanh về phía thư viện. Cảm xúc trong lòng dâng trào, trái tim anh đập từng nhịp mạnh mẽ.
Khi bước vào, không gian tĩnh lặng của thư viện hiện ra trước mắt, nhưng Nam Tuấn chỉ nhìn thấy Sa Hạ - cô đang đứng đó, giữa những kệ sách, như thể cô thuộc về nơi này.
Ánh sáng vàng nhạt rọi lên khuôn mặt cô, làm sáng lên nét dịu dàng mà anh yêu thương.
Không chần chừ, Nam Tuấn bước tới nhanh hơn, không nói lời nào, chỉ ôm chặt Sa Hạ vào lòng, như muốn truyền tải tất cả những cảm xúc của mình qua vòng tay ấy.
"Cảm ơn em, Sa Hạ" anh nói, giọng run nhẹ nhưng đầy xúc động, "Cảm ơn em vì đã dũng cảm nói ra những điều này."
Sa Hạ khẽ mỉm cười trong vòng tay anh, đôi mắt lấp lánh cảm xúc.
"Chắc anh đã chờ đợi câu trả lời này lâu lắm rồi, đúng không?" cô hỏi, giọng dịu dàng nhưng cũng chứa đựng chút nghẹn ngào.
Nam Tuấn nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn vào đôi mắt ấy với tất cả tình yêu anh dành cho cô.
"Không lâu đâu," anh đáp, "Anh sẵn sàng chờ đợi em bao lâu cũng được, miễn là cuối cùng anh có thể nghe được những lời này từ em."
Anh cúi đầu, khẽ nói, nhưng từng chữ lại vang lên rõ ràng: "Anh yêu em, Sa Hạ."
Đôi mắt Sa Hạ ngấn lệ, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi cô. "Em cũng yêu anh," cô đáp, giọng nói như một lời khắng định, một lời hứa cho tương lai phía trước.