Nghe đại sư Liên nói, Ngao An An nhướng mày, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, nhìn đại sư Liên nơm nớp lo sợ, lại nói với Kỷ Lam đã sớm chết lặng.
"Cô cho vị đại sư này bao nhiêu tiền?"
"Ừm... tôi..." Kỷ Lam nghe Ngao An An hỏi, lập tức hoàn hồn, nhìn vào mắt Ngao An An, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì mới phải.
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác vô lực, cái vị đại sư này trước mặt quỷ Lao Đao đúng là chịu không nổi một chiêu. Bây giờ đừng nói là đuổi họ đi, có khi bọn cô còn có thể gặp nguy hiểm nữa không chừng.
"Tôi đưa ông ấy... năm vạn. Dù sao hiện tại cũng vô ích rồi, muốn xử trí như thế nào đều tùy cô." Kỷ Lam có chút bất chấp tất cả thốt lên.
Tình hình hiện tại đã đến nước này, cô còn có thể làm sao?
Nhìn quỷ Đao Lao phía sau Ngao An An, nhớ tới cảnh tượng lúc trước, Kỷ Lam co rúm lại một chút, cô đột nhiên cảm thấy Ngao An An ở trước mặt đối với cô mà nói thật sự có cảm giác thân thiện.
Nếu là lúc trước để cô nhìn thấy nguyên hình của quỷ Đao Lao, cô đại khái sẽ bị dọa đến... tinh thần sụp đổ.
Nhận thức được tâm tư của Kỷ Lam, Ngao An An cười một tiếng nói: "Ta cảm thấy cô sợ chúng ta, tìm đại sư cũng là nhân chi thường tình. Hiện tại chẳng qua là muốn cho cô biết, đại sư gì đó cũng không thể làm gì được chúng ta, nếu thật sự chúng ta muốn làm hại cô thì sao cô có thể sống đến bây giờ."
Bày tỏ đến đây, Ngao An An dừng một chút, nhìn về phía đại sư Liên bên cạnh, "Vị đại sư này ông nói có phải hay không?"
"Phải, phải, cái vị phía sau ngài đã không còn là quỷ bình thường nữa rồi, mà là lệ quỷ, muốn lấy mạng một người thực vô cùng dễ dàng. Về ngài, trên người chẳng những không có bất cứ âm khí nào thuộc về quỷ, ngược lại còn tỏa ra hào quang công đức, vừa thấy đã biết không phải là người sẽ làm việc xấu, có khả năng còn từng làm việc gì đó vô cùng tốt." Đại sư Liên vội vàng nói, lời hay ý đẹp tuôn ra không ngừng.
Khi Ngao An An nghe đến hai chữ công đức, cô nhướng mày với đại sư Liên, "Ông có thể xem được cả công đức?"
Điều này thật sự làm cho Ngao An An có hơi bất ngờ, công đức của cô không phải là ai cũng có thể nhìn thấy.
"Lúc trước sư phụ dạy lão công pháp Biện Khí, lão học được một chút da lông, sư phụ còn chưa truyền dạy cho lão bản lĩnh chân chính của mình thì người bất ngờ qua đời. Mà ở trong giới, sư phụ lão cũng được công nhận là lợi hại cho nên dù lão chỉ học được lông gà vỏ tỏi thì cũng đủ chỗ đứng chân trong vòng tròn này, chỉ là..."
Chỉ là ông vẫn còn là một con gà mờ!
Mà loại gà mờ như ông đối với rất nhiều du hồn bình thường mà nói thì đã đủ rồi, đặc biệt là công pháp Biện Khí, dựa vào việc phán đoán nguy hiểm cho người tới xin giúp đỡ, cái này giúp cho ông một đường xuôi chèo mát mái.
Cho nên ngày hôm qua, thời điểm tiếp xúc với Kỷ Lam, ông thấy tình trạng của đối phương không giống một người đoản mệnh liền cho rằng con quỷ này có thể giải quyết. Nhưng hiện tại xem ra, công pháp Biện Khí cũng có lúc không chính xác, chẳng hạn như lúc này, đặc biệt gặp phải một tên quỷ binh lợi hại không muốn lấy mạng người.
"Ừm." Nghe đại sư Liên giải thích, Ngao An An khẽ lên tiếng làm tim đại sư Liên tạm ổn định hơn.
Tuy rằng ông tới để đuổi quỷ, nhưng ông còn chưa kịp làm cái gì mà, bọn họ hẳn sẽ bỏ qua cho ông nhỉ?
"Vậy đại nhân à, các ngài có thể tha cho tôi không?" Trông Ngao An An có vẻ thực vừa lòng đối với đáp án mình đưa ra, đại sư Liên nhân cơ hội dò hỏi.
Ngao An An nghe vậy, nhìn thoáng qua đại sư Liên, "Tha cho ông không phải là không thể, nhưng ta còn một chuyện cần ông giúp đỡ."
Trong lòng đại sư Liên hồi hộp hỏi: "Ngài muốn lão làm gì?"
"Nhận ta làm đồ đệ." Ngao An An nói thẳng.
Đại sư Liên nghe xong suýt chút nữa ngã xuống, không thể tin mà nhìn Ngao An An.
"Cái gì?"
Rốt cuộc ông có nghe lầm không?
"Ông không nghe lầm đâu, đúng là ta muốn ông thu nhận làm đệ tử. Tuy chỉ trên danh nghĩa, ông biết ta biết, nhưng ở bên ngoài, chúng ta chính là thầy trò, hơn nữa ta còn phải là đệ tử chân truyền."
"Nhưng mà chính lão còn không có..."
"Sư phụ ông tuy rằng đã chết, nhưng ông ấy chắc hẳn phải có một ít sách cổ lưu lại! Ông chỉ cần nói ta tự học thành tài là được." Ngao An An nói một cách thờ ơ, nhưng trong lời nói lại mang theo sự ung dung, điềm tĩnh.
Đại sư Liên vốn còn muốn thỉnh cầu đành đem những lời định thốt ra toàn bộ nuốt ngược vào bụng.
Ngao An An nói như vậy, chắc chắn là đã hạ quyết tâm.
Đối phương muốn làm đồ đệ của ông nhất định là có mục đích gì đó, nhưng tình huống hiện tại hình như ông chỉ có thể chấp nhận.
Hơn nữa bỗng dưng trở thành sư phụ "trên danh nghĩa" của một nhân vật lớn như vậy so với bị uy hiếp đến tính mạng thì tốt hơn nhiều, ít nhất bản thân ông còn có giá trị lợi dụng đối với cô ta đúng không?
"Được, không thành vấn đề. Chỉ là nếu trở thành sư phụ của ngài thì lão phải làm cái gì?" Ngay sau đó, đại sư Liên lập tức đồng ý.
"Trong giới của ông nếu có tổ chức hoạt động gì lớn hay là tụ hội gì gì đó thì mang ta tham gia cùng là được rồi." Ngao An An trả lời.
"Được, vậy ngài cho lão cách liên lạc được không?" Đại sư Liên cẩn trọng hỏi.
"Lưu số của Kỷ Lam là được, tạm thời ta chưa có di động."
"Lão hiểu rồi! Vậy giờ lão có thể đi được chưa?" Đại sư Liên cảm thấy hiện tại bản thân có thể rời khỏi rồi, tâm tình cũng hòa hoãn lại.
"Ừ." Ngao An An gật đầu.
Sau khi nhận được đồng ý, đại sư Liên vội vàng giật lùi về hướng cửa.
Khi nghe được một tiếng răng rắc, ông cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không đợi đại sư Liên ra cửa, Ngao An An đột nhiên mở miệng nói một câu, "Chờ chút."
Đại sư Liên có cảm giác trái tim lỡ một nhịp.
"Còn... chuyện gì sao?"