"Tiền ông lấy của Kỷ Lam, nhớ trả lại cô ấy."
''...Tất nhiên."
"Ông có thể đi rồi."
Nghe được câu này, đại sư Liên quay nhanh ra mở cửa, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại ba người Ngao An An, hoặc có thể nói là một người, một quỷ, một rồng.
Áp lực tâm lý của Kỷ Lam lúc này có thể nói là rất lớn.
Nguyên nhân của sự việc này cũng là do cô, rốt cuộc Ngao An An sẽ làm gì cô đây?
Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của Kỷ Lam, Ngao An An chậm rãi mở miệng.
"Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì cô đâu, ngược lại còn phải cảm ơn cô đã cho ta ở nhờ. Ta ở lại nơi này cũng vì có chút việc cần làm, ta tìm đến cô là hy vọng cô có thể giúp ta hiểu biết thêm về thế giới này, để ta sớm hoàn thành công việc của mình. Gặp được cô chẳng qua là trùng hợp mà thôi, vì thế khi nào mọi thứ xong xuôi sẽ lập tức rời đi, ta cũng đảm bảo sẽ không làm hại đến một cọng tóc của cô. Còn nếu cô sợ quỷ, ta sẽ bảo quỷ Đao Lao không xuất hiện trước mặt cô nữa."
"Cô..." Kỷ Lam không nghĩ tới dưới tình huống như thế Ngao An An còn có thể nói vậy với cô, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, nhưng cũng bởi vì lời của Ngao An An mà nội tâm cô sinh ra một vài cảm xúc khác lạ.
Quỷ Đao Lao ở phía sau nghe, chỉ có một suy nghĩ: Đại nhân, ngài đây là qua cầu rút ván đối với tôi sao...
Nhưng ngay sau đó, khi ánh mắt của Ngao An An vừa lia qua, hắn lập tức lựa chọn ẩn thân.
Thấy Ngao An An nói được làm được, Kỷ Lam đứng ngây tại chỗ, sắc mặt thoáng thay đổi, cuối cùng đành mở miệng: "Được rồi! Vậy thì cô cứ ở đây cho đến khi xong việc đi!"
Kỷ Lam nhìn lại toàn bộ quá trình, trong lòng cũng đã xác định Ngao An An không phải người xấu, cứ cho ở lại vậy! Miễn sao không đe dọa tới tính mạng của cô là được.
Từ hôm qua đến giờ, thực ra Ngao An An thật sự không làm gì hại đến cô cả.
Trên đời này còn rất nhiều điều chưa giải thích được, có lẽ Ngao An An là một trong số đó. Nếu đã xuất hiện, vậy thì tiếp nhận thôi.
Sau những suy nghĩ quẩn quanh về ngày hôm nay, trong lòng Kỷ Lam dần dần chấp nhận sự tồn tại phi nhân loại của Ngao An An.
"Ừm." Ngao An An nhẹ nhàng cười đáp lại Kỷ Lam.
Kỷ Lam nhìn nụ cười đó, lại một lần nữa thất thần, thật là quá đẹp rồi.
Còn có một điểm rất quan trọng, giá trị nhan sắc của Ngao An An cao như vậy, làm cho cô không thể nào ghét nổi. Ánh mắt luôn không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn.
Quỷ Đao Lao ẩn thân ở một bên nhìn cảnh này, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Kỷ Lam này chắc không biết bạn thân bị đại nhân lừa. Hoặc là bị sắc đẹp của đại nhân làm cho mê muội rồi.
Đại nhân nói làm xong chuyện quan trọng sẽ rời đi ngay, nhưng hình như chưa nói khi nào sẽ xong nhỉ?
Mà lúc này, Kỷ Lam đã dứt khỏi sắc đẹp của Ngao An An, ho nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
"Hiện tại vấn đề đã giải quyết xong, tôi phải đến công ty. Buổi trưa cô ở nhà nấu cơm hoặc có thể kêu đồ ngoài, khoảng tối tôi mới về."
"Ta không biết nấu, cũng không biết gọi đồ ăn thế nào." Ngao An An bày ra vẻ mặt vô tội, mắt trông mong mà nhìn Kỷ Lam, tỏ ra là mình rất đáng thương.
Kỷ Lam vừa sực nhớ ra Ngao An An không phải người.
Giờ đã không còn áp lực tâm lý, lại nhìn hình dáng hiện giờ của Ngao An An, tâm tư yêu thích cái đẹp của cô trỗi dậy, suy nghĩ một chút nói: "Được rồi, hiện tại công ty của tôi cũng không bận lắm, tôi dẫn cô đi mua điện thoại, dạy cô cách sử dụng thì để sau, còn tiền, tôi đưa cô năm vạn, nhưng thẻ căn cước, cô có không?"
"Thẻ căn cước? Nó là gì?" Ngao An An hỏi.
"Là thứ mà khi cô sống ở đất nước chúng tôi thì cần phải sử dụng để chứng minh thân phận. Nếu cô thật sự muốn sinh hoạt giống như con người, nhất định phải có cái này." Kỷ Lam nhắc nhở.
"Được, cái này ta sẽ nghĩ cách." Ngao An An nói.
Kỷ Lam nghe xong cảm thấy Ngao An An nói quá đơn giản, nhưng vừa nghĩ tới năng lực của Ngao An An, cô cũng cảm thấy bình thường.
"Vậy bây giờ, cô muốn theo tôi ra ngoài không? Cứ ở trong nhà xem TV mãi cũng không tốt." Mặc dù hiện giờ cô không còn sợ Ngao An An nữa nhưng vẫn nhớ kỹ lời nói của Ngao An An, làm xong việc sẽ rời đi. Cô không có cách gì giúp đỡ cho việc của Ngao An An nên chỉ có thể mau chóng giúp cô ấy hòa nhập với thế giới này, hoàn thành tốt việc cô ấy muốn làm, sau đó sớm rời đi.
"Được!" Ngao An An nhìn Kỷ Lam thay đổi thái độ, khóe miệng khẽ cong lên.
Aizzz! Thật là quá đơn thuần!
Sau đó, Ngao An An theo Kỷ Lam ra khỏi nhà, đến thẳng trung tâm thương mại.