Cô suýt chút quên mất, quên rằng hôm qua nhà cô có mấy vị khách không mời mà tới.
"Chào buổi sáng." Thấy Kỷ Lam xuất hiện, Ngao An An ở một bên vừa xem TV vừa chào cô một tiếng.
"Chào buổi sáng." Kỷ Lam nói, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Bình thường cô chỉ làm một phần cơm nhưng nghĩ tới Ngao An An ở phòng khách, cuối cùng quyết định làm thêm phần cho một người nữa.
Sau một lúc đợi cơm chín, Ngao An An nhìn bữa sáng của mình, cô cười vui vẻ với Kỷ Lam, "Cảm ơn."
Có lẽ nụ cười này trước đây đã khiến không ít kẻ king diễm.
"Không có gì." Kỷ Lam đáp lời, sau đó cúi đầu yên lặng ăn phần cơm của mình.
Dùng xong bữa sáng, Kỷ Lam ngồi trong nhà bắt đầu có cảm giác đứng ngồi không yên, ánh mắt thi thoảng lại lia về phía cửa, giống như đang chờ ai đó.
Ngao An An và quỷ Đao Lao đều biết Kỷ Lam đang nghĩ cái gì, nhưng cả hai đều ăn ý tỏ ra như không có gì xảy ra.
Thực ra, bọn họ cũng rất muốn biết cái vị đại sư Liên kia rốt cuộc làm thế nào để đuổi rồng (quỷ) đi.
Ngay khi Kỷ Lam bị cảm giác chờ đợi dày vò, chuông cửa rốt cuộc vang lên.
Chuông vừa vang, Kỷ Lam vội vã đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, quả nhiên là đại sư Liên.
"Đại sư, mời vào." Kỷ Lam lập tức nói.
Đại sư Liên gật gật đầu, đi theo sau Kỷ Lam vào nhà, vừa bước vào liền nhìn thấy Ngao An An ngồi trên sô pha và quỷ Lao Đao đứng phía sau cô.
Mới nhìn hai người, đại sư Liên đã nhận ra đây chính là hai con quỷ trong lời Kỷ Lam.
Tận mắt chứng kiến, đại sư Liên đã xác định người đứng đúng thật là quỷ Đao Lao, nhưng còn Ngao An An đang ngồi ông lại không cách nào chắc chắn được người này có phải quỷ hay không, bởi trên người đối phương không có một chút âm khí nào thuộc về loài quỷ, mà ngược lại cảm giác có... hào quang công đức?
Có phải ông nhìn lầm rồi không? Hào quang công đức làm sao lại xuất hiện ở trên một người lêu lổng cùng một con quỷ chứ.
"Đây là ai?" Ánh mắt Ngao An An nhìn thẳng về phía Kỷ Lam, mở miệng hỏi trước.
Kỷ Lam nghe hỏi, hơi ngập ngừng rồi trả lời: "Là tôi mời... Một vị đại sư, cái loại trừ tà đó đó."
Nói xong, Kỷ Lam nhìn ánh mắt Ngao An An trong suốt, không biết vì sao có một loại cảm giác đối phương có lẽ sớm đã biết. Không thể giải thích được, đành rời ánh nhìn mé tránh cô.
Này! Rõ ràng cô mới là người bị dọa sợ đó, vậy mà sao bỗng dưng lại có cảm giác chột dạ thế này?
Nghe Kỷ Lam nói xong, Ngao An An nhướng mày, sau đó thấp giọng nói, "Quỷ Đao Lao, người ta tới đuổi ngươi kìa!"
Quỷ Đao Lao nghe Ngao An An nói, thân hình chợt lóe, đột nhiên vọt tới, cách trước mặt đại sư Liên một khoảng, ngay sau đó, hắn đột nhiên biến về nguyên hình, đồng thời nhếch miệng cười, lộ ra bốn cái răng bén nhọn, "Mi muốn đuổi ta?"
Khoảnh khắc quỷ Đao Lao lao tới, tim Kỷ Lam liền đập lỡ một nhịp, khi quỷ Đao Lao biến hình, cô suýt thì thét lên chói tai, may mà kịp dùng tay bít kín miệng mình lại.
Mà đại sư Liên cũng nhanh chóng phản ứng lại, lấy từ trong túi đeo bên người của mình một lá bùa ném ra ngoài.
Nhưng lá bùa này rơi trên người quỷ Đao Lao mà lại không có một chút phản ứng nào cả.
Sắc mặt đại sư Liên trắng đi vài phần.
Con quỷ Đao Lao này lại mạnh tới như vậy!
Bùa của ông không có chút tác dụng nào với nó cả.
"Grào!" Ngay sau đó, quỷ Đao Lao vừa rống một tiếng với đại sư Liên, tức khắc cả căn phòng giống như có người đang rít gào, đại sư Liên bị hoảng sợ lui lại phía sau vài bước.
Mà phản ứng sau đó, đại sư Liên không chút do dự hướng về cửa ra, chạy biến.
Chỉ tiếc, cánh cửa giống như bị khóa chặt không hề nhúc nhích.
Giờ khắc này, đại sư Liên phảng phất cảm thấy một cái đầu "lạnh lạnh" vang lên ở bên tai mình.
Giây tiếp theo, đại sư Liên lập tức quay đầu lại nói: "Xin hãy tha cho lão!"
Ông tuy rằng là đại sư, nhưng lại chỉ là một đại sư nửa vời thôi. Gặp phải du hồn bình thường còn có thể, đụng tới lệ quỷ, ông khác gì đi chết chớ!
Kỷ Lam ở một bên: "..."
Vả mặt tới nhanh như vậy, bộp... bộp... bộp... có chút đau!
Quỷ Đao Lao nghe đại sư Liên nói thế, liền biến trở về hình dáng con người, nhướng mày nhìn đại sư Liên trước mắt, "Cho nên nói ông không đuổi ta."
"Không dám, không dám." Đại sư Liên vội vàng đáp.
Ông đâu có nghĩ tới đối phương là lệ quỷ chớ!
Suy cho cùng là do ông chỉ nghe Kỷ Lam nói miệng, biết được hai con "quỷ" này ở trong nhà Kỷ Lam, cũng không làm gì Kỷ Lam, hơn nữa nhìn Kỷ Lam cũng không có vấn đề gì, cho nên ông mới tưởng chỉ là du hồn dã quỷ bình thường.
Kết quả là?
Kết quả của dự đoán sai lầm chính là như thế này đây.
Đối phương chắc sẽ không thẹn quá hóa giận mà lấy mạng bọn họ chứ?
Nghe lời đại sư Liên nói xong, quỷ Đao Lao liền cười nhạo, "Xử lý ông thế nào thì phải xem đại nhân nhà ta!"
Nói xong, thân hình quỷ Đao Lao khẽ động, lại trở về phía sau Ngao An An, điệu bộ lấy Ngao An An làm chủ.
Lúc này, đại sư Liên lại một lần nữa chú ý tới Ngao An An.
Khi trước ông nhìn thấy trên người cô có hào quang công đức, cơ mà do bản thân kinh nghiệm không tới đâu nên ông cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đó là thật.
Có thể chế ngự được lệ quỷ rốt cuộc là người như thế nào?
"Vị này... Đại nhân, lão thật sự không biết thân phận của ngài nên đã mạo phạm các ngài, hy vọng ngài có thể thứ lỗi." Đại sư Liên lập tức nói với Ngao An An.
Mặc kệ như thế nào, giữ mạng là quan trọng nhất.