Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 99:Chương 96



Bên trong Tiểu Quan quán, màn che lượn lờ, hương thơm của hoa tử đinh hương nhàn nhạt xông vào mũi. Khách nhân đã sớm ngồi chật kín lầu một, ai ai đều nghển cổ chờ mong nhìn vũ đài ở trước mặt, hôm nay, ở vị trí đó, hoa vương sẽ biểu diễn tài nghệ của bản thân. Dù cho không thể có được đêm đầu tiên của y thì được chiêm ngưỡng nhan sắc y cũng đã không tồi.

Lúc Nguyệt Tích Lương và Hàn Vũ đi vào, lầu một đã hết chỗ. Hai người đành phải bỏ thêm một khoản tiền nho nhỏ để bao nhã gian trên lầu hai, đương nhiên tiền là của Hàn Vũ.

Nhã gian cao cấp hơn nhiều lắm, giống như một căn phòng có đầy đủ tiện nghi, an tĩnh không bị ai quấy rầy, tầm nhìn bao quát hết toàn cảnh phía dưới.

Nguyệt Tích Lương nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, nhón lấy một quả nho căng mọng bỏ vào miệng, từ từ thưởng thức. Nàng thầm nghĩ, có nên cho gọi mấy tiểu quan vào đây để chơi đùa một chút hay không?

Ài.... hay là thôi đi. Tấm thân trong sạch này vẫn phải để dành cho Tiểu Quân Quân yêu dấu.

Hàn Vũ liếc nhìn bộ dáng thong dong, ngựa quen đường cũ của nàng, không khỏi mở miệng hỏi.

\- " Ngươi rất hay đến nơi này? "

Nguyệt Tích Lương chẳng hề giấu giếm, ăn ngay nói thật trả lời.

\- " Bảy năm trước thì tới thường xuyên. Chỉ là.... sau đó có một khoảng thời gian khá bận rộn, không tới nữa. "

Khóe môi Hàn Vũ giật giật, bày ra vẻ mặt như mới biết được một điều gì đó kinh hoàng.

Bảy năm trước nàng mới có bao nhiêu tuổi chứ? Vác cái thân hình bé con đến cái nơi dong chi tục phấn này mà cũng có người tự nguyện tiếp đãi hay sao?

Giờ đây, hắn không khỏi bi ai cho số phận của của Nhị vương gia Cảnh Lăng.

Có hôn ước với một người như vậy, không biết là phúc hay là họa, là may mắn hay là bất hạnh của Bắc Mạc Quân nữa.

Chờ đợi không quá lâu, việc chính cuối cùng cũng đã lên sàn. Chỉ thấy cả Tiểu Quan quán ồn ào hẳn lên, một nam tử ăn mặc hở hang, tuổi tác tứ tuần, vừa nhìn đã biết là tiểu quan hết thời, " ma ma " của chốn này.

Nam tử đứng trên đài cao, cười duyên nói to.

\- " Hoan nghênh các vị đại nhân đã ghé thăm tiểu quán của tại hạ. Các vị đều là những người có cùng sở thích, chắc hẳn cũng biết tiểu quán tiếp đãi chu toàn đến nhường nào. Tiểu quan ở đây đều được chọn lựa một cách kỹ lưỡng, tài sắc vẹn toàn, khả năng điêu luyện, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng. Về ta thì.... "

Lời nói còn chưa nói hết, hắn đã bị những khách nhân không kiên nhẫn ném cho vài cái vỏ chuối, lên tiếng cắt đứt.

\- " Bổn đại gia không muốn nghe mấy lời rắm thí của ngươi! "

\- " Thật là dông dài mà! Mau cho mời hoa vương ra mặt đi. "

\- " Đúng vậy, chúng ta cần hoa vương! Muốn gặp hoa vương! "

\- " Hoa vương! "

\- " Hoa vương! "

......

Nam tử bị ghét bỏ ngượng ngùng lấy khăn tay màu hồng ra lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ đành lấy lòng nói.

\- " Ây da, như ý muốn của các vị. Sau đây chính là phần biểu diễn của Hoa vương \- Mộ Tuyết! "

Nói đoạn, hắn thực nhanh chân chạy xuống đài, nhường chỗ cho hoa vương tên Mộ Tuyết.

Tiếng đàn tinh tinh tang tang vang lên như là tiếng suối chảy, cực kỳ dễ nghe thấm vào lòng người. Không biết ở đâu có những cánh hoa đào bay lả tả ở khắp nơi, dần dần có một bóng người hiện ra.

Một tầng sa mỏng màu trắng khoác lên người nam tử làm lộ làn da trắng nõn không tỳ vết của y. Tóc đen được vấn lên bằng một cây trâm bạch ngọc, ngũ quan nhu hòa, thánh khiết tựa tiên.

Nam tử này thú thật rất tuấn mỹ, những vẫn kém xa so với những người Nguyệt Tích Lương từng gặp. Không nói đến Bắc Mạc Quân, Hiên Viên Dật cùng Hàn Vũ, chỉ riêng Hoa Thế Thần thôi cũng hơn người này một bậc.

Chậc chậc, bây giờ nàng mới phát hiện, vây quanh nàng không phải mỹ nam thì cũng là tuyệt thế mỹ nam nha.

Cái này tuyệt đối có lời!

Một khúc đàn kết thúc, mọi người đều tán thưởng cực kỳ, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Không hổ là hoa vương, chỉ là cái lồng ngực kia thôi cũng đủ làm người ta thèm chảy cả nước dãi.

Lúc này, vị " ma ma " nào đó đã quay trở lại đài, đứng bên cạnh hoa vương, mỉm cười tuyên bố.

\- " Bây giờ đấu giá sẽ bắt đầu, ai ra giá cao nhất thì đêm nay Mộ Tuyết sẽ ở cạnh người đó. Giá khởi điểm là hai mươi vạn lượng bạc, bắt đầu! "

Lời nói vừa buông xuống, tất cả các khách nhân đều trở nên sôi trào, tranh đấu kịch liệt.

\- " Ta ra ba mươi vạn lượng bạc. "

\- " Ta ra năm mươi vạn. "

\- " Ta ra bảy mươi vạn! "

\- " Tám mươi vạn! "

.........

Chẳng mấy chốc, con số đã lên đến hai trăm vạn lượng bạc, là một con số không hề nhỏ, nhưng cuộc đấu giá vẫn không có dấu hiệu muốn đình chỉ.

Chỉ là số tiền này đã vượt ngoài khả năng của nhiều người nên bọn họ đã lựa chọn từ bỏ, yên lặng xem mấy người của đại gia tộc chiến đấu.

Nụ cười trên mặt " ma ma " ngày càng được mở rộng, sắp ngoác đến tận mang tai đến nơi.

\- " Thiếu gia ta ra năm trăm vạn lượng! Nếu ai có thể trả giá cao hơn, ta chấp nhận thua. "

Một công tử đoạn tay áo chi phích đeo vàng bạc đầy người, một bộ nhà giàu mới nổi kiêu ngạo hô lớn.

Hắn tin tưởng, con số này đã là cao nhất rồi, không ai có thể tranh giành được hoa vương với hắn nữa.

Quả nhiên, không gian lâm vào lặng ngắt như tờ, chẳng có người nào tiếp tục nâng giá. Gia tộc Lý công tử này giàu nhất Hắc Thạch thành, ai dám cùng tranh phong với y chứ?

Dù sao cũng chỉ là một hoa vương mà thôi, không chiếm được lần đầu thì lấy lần thứ hai, thứ ba, không quan trọng.

Nguyệt Tích Lương mở to mắt, huýt sáo một tiếng, nội tâm cảm khái vạn phần.

Tên này cũng thật là biết tiêu tiền, chắc hẳn đã ngốn của gia tộc một khoản lớn. Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà...

Hàn Vũ không nhịn được quay sang hỏi nàng.

\- " Ngươi không định tham gia đấu giá sao? "

Nguyệt Tích Lương lắc đầu, ra vẻ bổn cô nương không ưng ý, nói.

\- " Hắn còn không đủ tiêu chuẩn của ta. "

Nói đùa, Tiểu Quân Quân nhà nàng tốt hơn Mộ Tuyết gấp ngàn lần. Nàng còn không dại mà bỏ cao lương mỹ vị để đi ăn cỏ đâu.

Hàn Vũ chớp mắt, thích thú dí sát vào tai nàng, thổi hơi.

\- " Vậy tiêu chuẩn của ngươi là như thế nào? "

Nguyệt Tích Lương xảo diệu tránh ra, không hề suy nghĩ mà trả lời ngay.

\- " Đơn giản lắm, chỉ có ba điều kiện. Thứ nhất, ngoại hình giống hệt Bắc Mạc Quân. Thứ hai, tính cách giống y Bắc Mạc Quân. Thứ ba, linh hồn giống hoàn toàn với Bắc Mạc Quân.... "

Hàn Vũ đen mặt. Sao ngươi không nói luôn là ngươi chỉ thích mỗi Bắc Mạc Quân thôi đi.

Hắn cau mày, không cam lòng nới lỏng vạt áo, hỏi lại lần nữa.

\- " Ngươi có thể cân nhắc đến ta nha. Ta cũng không kém Bắc Mạc Quân một chút nào. "

Cái này hắn tuyệt đối có tự tin. Trong ngũ quốc không chỉ có mỗi mình Bắc Mạc Quân là nhân trung long phượng thôi đâu.

Nguyệt Tích Lương chớp chớp mắt đẹp, không hề nể tình độp lại một câu.

\- " Ta còn không muốn mắc bệnh hoa liễu. "

Hàn Vũ: " ........ "

Nhìn hắn có giống như người bẩn thỉu, sa đọa và trụy lạc như vậy sao? Mới không phải đâu!

Trong phủ hắn mới chỉ có hai tiểu thiếp có được hay không? Có vẻ không giống lắm nhưng trong các huynh đệ, hắn là người có ít nữ nhân nhất đó.

Ở bên trong nhã gian thì như vậy nhưng phía ngoài, đấu giá vẫn đang được tiến hành theo đúng trình tự.

Sau khi Lý công tử kêu giá, nam tử " ma ma " sung sướng mỉm cười, nhìn khắp tiểu quán một lượt, thu thần sắc của mọi người vào đáy mắt, cất tiếng.

\- " Năm trăm vạn lần một..... năm trăm vạn lần hai..... năm trăm vạn...... "

Mắt thấy Lý công tử nào đó sắp sửa được ôm mỹ nam đại chiến ba trăm hiệp thì bỗng nhiên, một giọng nói thầm thấp đầy từ tính vang lên từ trên một nhã gian ở lầu hai, ngay bên cạnh phòng của Nguyệt Tích Lương.

\- " Ta ra năm trăm vạn lượng..... hoàng kim. "

Ầm! 

Nhất thời, cả tiểu quán giống như nổ tung, ai nấy đều bàng hoàng kinh hãi há to miệng.

Trực tiếp đổi từ bạc thành vàng.... người này phải giàu có đến nhường nào chứ?

Hắn có bị điên hay không?

Thế giới quan của bọn họ sắp sụp đổ rồi!

Nguyệt Tích Lương cũng kinh ngạc trợn mắt, đứng bật dậy khỏi ghế, nghiến răng ken két.

Không giống như những người xung quanh, nàng không quan tâm đến số tiền không lồ. Cái nàng chú ý không phải gì khác, chính là chủ nhân của giọng nói kia.

Cái giọng nói quen thuộc đó nàng sẽ không bao giờ quên, hay phải nói là ngày nhớ đêm mong.

Con mẹ nó!

Là hắn! Chắc chắn là hắn!

Uổng công nàng vẫn nhớ đến hắn, vì hắn mà.....

Không đợi Hàn Vũ kịp thời phản ứng, Nguyệt Tích Lương đã như một mũi tên rời cung, hùng hổ lao ra ngoài nhã gian.

Nàng tìm đúng nhã gian phát ra giọng nói, trước con mắt hãi hùng của mọi người, nhấc chân...

Rầm!

Cái cánh cửa đáng thương trực tiếp bị đá bay.

Nàng hít sâu một hơi, giận giữ hét lên như sư tử rống.

\- " Tên khốn Bắc Mạc Quân, mau lăn ra đây cho lão nương! Lão nương thiến cả nhà ngươi!! "


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv