Hắc Thạch thành này thuộc quyền sở hữu của Cảnh Lăng đế quốc, cũng là một trong những thành trì quan trọng nhất. Bởi lẽ, nếu Mạc Thanh muốn xâm chiếm Cảnh Lăng, chắc chắn phải phá tan cửa ải Hắc Thạch thành trước tiên. Hắc Thạch thành bị công phá thì các thành trì còn lại cũng khó mà được bảo toàn.
Nguyệt Tích Lương ngửa đầu nhìn tường thành hùng vĩ trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái. Phải nói vị trí nơi đây có đầy đủ thiên thời địa lợi, dễ thủ cũng dễ công.
Thảo nào Cảnh Lăng có thể chống chọi với Mạc Thanh lâu như vậy. Tòa thành trì này thật không dễ phá.
Như nhận ra suy nghĩ của nàng, người bên cạnh nhếch môi cười nhạt, tự cho là phong lưu phóng khoáng vuốt tóc, nói.
\- " Hắc Thạch thành cũng không phải là vô địch như vậy. Nếu Bắc Mạc Quân bại trận, chỉ cần cho đại quân Mạc Thanh thêm thời gian, tòa thành này chắc chắn chỉ còn lại đống phế tích. "
Nguyệt Tích Lương cụt hứng cau mày, cực kỳ khó chịu ban cho y một đạo ánh mắt xem thường, giọng nói có phần tức giận.
\- " Hàn Vũ, ngươi không nói cũng có ai bảo ngươi câm đâu! "
Đúng vậy, nam tử này chính là người mà lúc trước Nguyệt Tích Lương đã " vô tình " cứu trên đường đi. Hắn ta tên Hàn Vũ.
Hàn Vũ thập phần ủy khuất cắn môi, khuôn mặt yêu nghiệt nhăn thành một đoàn.
\- " Ân nhân, người ta chỉ nói ra sự thật thôi mà.... "
Nguyệt Tích Lương hừ một tiếng trong lỗ mũi, không nhìn hắn.
Sự thật cái rắm!
\- " Sự thật ở đây chính là..... Bắc Mạc Quân sẽ không thua. "
Hắn mà không thua thì Hắc Thạch thành không có khả năng sụp đổ rồi.
Hàn Vũ biết Nguyệt Tích Lương đã sinh khí bèn cười lấy lòng, chân chó chạy đến bóp vai cho nàng, nịnh nọt nói.
\- " Ui, ân nhân nói cái gì thì chính là cái đó. "
Bàn tay to của hắn bao phủ lấy vai nhỏ của nàng, thực điệu nghệ mà bóp trên bóp dưới. Trong đầu hắn thầm nghĩ, xương cốt của nàng cũng quá mảnh mai đi? Những tưởng chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ vỡ nát luôn nha.
Nguyệt Tích Lương khẽ híp mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ của tuyệt thế mỹ nam.
Điều này rất khó có được, phải hảo hảo mà tận dụng, nhân lúc nàng vẫn còn tự do tự tại. Đợi đến lúc nàng gặp Bắc Mạc Quân rồi thì....
Nhớ đến mỗ vị vương gia nào đó chẳng khác nào là cái hũ giấm to đùng, Nguyệt Tích Lương liền nở nụ cười ôn nhu.
Xem ra..... sau này nàng phải thật cố gắng để sửa cái bản tính hoa si của chính mình.
Nhưng mà cố gắng thì cố gắng, không sửa được thì cũng không phải là lỗi tại nàng.
Đó là do lão thiên gia không nỡ cắt đứt duyên phận của nàng đối với mỹ nam thôi, hắc hắc...
Nếu Bắc Mạc Quân biết được suy nghĩ của Nguyệt Tích Lương bây giờ thì chỉ hận không thể vật nàng ra, đánh vào cái mông nhỏ nào đó vài phát.
Đã có hắn mà vẫn còn mê trai, đáng đánh!
Một lúc sau, mấy người rốt cuộc cũng thông qua trạm kiểm soát nghiêm ngặt để vào thành.
Vì có chiến tranh cho nên binh lính canh gác nhiều hơn thường ngày gấp hai lần. Nếu không phải Hàn Vũ lôi ở đâu ra cái giấy thông hành thì bọn họ đã bị cho đứng ngoài rồi.
Thực ra Nguyệt Tích Lương vốn cũng có giấy thông hành, nhưng nó là của bảy năm trước, đã sớm hết hạn từ lâu, không thể dùng.
Bám càng Hàn Vũ vào Hắc Thạch thành, Nguyệt Tích Lương liền bị cảnh tượng ở trong này đả động đến, kinh ngạc không thôi.
Khác với các thành trấn khác, Hắc Thạch thành buôn bán chủ yếu là vũ khí cùng thuốc chữa thương. Hai bên đường tùy tiện đều có thể nhìn thấy cửa hàng vật phẩm hoặc tiệm rèn. Có rất nhiều binh lính mặc khôi giáp đang lựa chọn vũ khí mới.
Thì ra, Hắc Thạch thành còn là hậu phương vững chắc của đại quân Cảnh Lăng.
Kình Hạo và Y Y có vẻ đặc biệt yêu thích nơi này, nhất là mấy thanh đao, kiếm sáng choang kia. Hai người nói với Nguyệt Tích Lương một tiếng rồi trực tiếp vọt vào cửa hàng, thi nhau chen lấn xô đẩy với binh sĩ đoạt đồ.
Nguyệt Tích Lương lắc đầu cười, không để ý nhấc chân đi tiếp, cho bọn họ chơi đùa một chút. Hàn Vũ vẫn như cũ, vác cái mặt dày đi theo nàng, nàng bước một bước, hắn bước một bước.
Nàng không đuổi được hắn, cuối cùng buông tay mặc kệ.
Lúc này, Nguyệt Tích Lương liếc mắt một cái, nhìn thấy có một đám người tụ tập đông đúc, ồn ào náo nhiệt, nam nữ đủ cả.
Nàng chớp chớp mắt, hiếu kỳ tiến lại gần, vỗ vai một nam tử ăn mặc sặc sỡ, mở miệng hỏi.
\- " Huynh đệ, các ngươi ở đây đang làm gì vậy? "
Vị nam tử đó thấy người bắt chuyện là nữ tử tuyệt sắc, ngược lại không phản ứng như người bình thường mà chỉ khẽ phẩy cái khăn trong tay, khó chịu uốn éo thân thể, không hứng thú gạt tay nàng ta.
\- " Đừng có chạm vào thân thể người ta, nữ nhân đáng ghét! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Hàn Vũ: " ....... "
Ha, không ngờ lại là một bạn thụ ẻo lả.
Đối với loại người này thì..... Nguyệt Tích Lương ho nhẹ, giọng điệu thay đổi ba trăm sáu mươi độ, chuyên nghiệp hỏi lại.
\- " Tỷ tỷ xinh đẹp này, có thể cho tiểu muội biết là có chuyện gì được hay không? "
Nam tử bị một câu " tỷ tỷ xinh đẹp " kia làm cho thần hồn điên đảo, thái độ tốt hơn đôi phần.
Y bày ra tư thái yểu điệu, vừa liếc mắt đưa tình với Hàn Vũ phía sau Nguyệt Tích Lương vừa nói.
\- " Trước mặt ngươi là Tiểu Quan quán duy nhất của Hắc Thạch thành. Hôm nay Tiểu Quan quán sẽ tổ chức bán đấu giá đêm đầu tiên của hoa vương. Ngươi biết hoa vương là gì chứ? Chính là vị tiểu quan tuấn mỹ nhất trong này đó. Chậc chậc, nếu mà được ở cùng hoa vương một đêm, ta có chết cũng cam lòng..... "
Nga ~
Nguyệt Tích Lương gật gù vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu.
Bán đấu giá đêm đầu tiên của hoa vương à? Trò này vui đó nha.
Có nghĩa là nam tử này còn chưa được bóc tem chính thức? Hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của hắn, thông cúc hay là bị bạo cúc đây? Thật là khó nói....
Ấy khoan, sao lại có không ít nữ tử vào góp vui thế này?
Nàng cứ nghĩ nữ tử cổ đại phải rụt rè lắm chứ? Không ngờ cũng phóng khoáng không kém người hiện đại như nàng.
Nguyệt Tích Lương nhìn nam tử trước mặt, ngờ vực lên tiếng.
\- " Vậy tại sao tỷ tỷ còn chưa vào trong? "
Nào ngờ, nghe như vậy, khuôn mặt đầy phấn của nam tử đó vặn vẹo lạ thường. Hắn tức giận dậm chân, uất ức cắn góc áo, nói.
\- " Người ta cũng muốn vào nhưng không vào được a! Chưa nói đến tham gia đấu giá, vé vào cửa đã là năm trăm lượng bạc. Đúng là công phu sư tử ngoạm. "
Ây da!
Nguyệt Tích Lương giật mình, không nghĩ cái giá lại đắt như vậy. Điều này làm cho nàng càng có quyết tâm xây dựng Tiểu Quan quán cho riêng mình.
Bất giác, khóe mắt nàng liếc về phía bạn nhỏ Hàn Vũ. Với nhan sắc yêu nghiệt này, đủ tư cách để làm hoa vương. Nguyệt Tích Lương thậm chí đã tưởng tượng ra viễn cảnh vàng tự động bay vào túi của mình.
Hàn Vũ có biết đâu rằng mình đang bị người nào đó tính kế. Bỗng dưng hắn thấy lạnh cả sống lưng, kỳ quái nhìn xung quanh.
Chết tiệt! Là kẻ nào nhớ thương hắn vậy?
Đừng có nhớ hắn, nhớ hắn vô ích. Không biết có phải thích hay không nhưng bây giờ hắn chỉ có hứng thú với Nguyệt Tích Lương mà thôi.
Mấy ngày nay chung đụng, hắn càng ngày càng không thể rời mắt khỏi nàng.
Nàng xinh đẹp, nàng quyết đoán, nàng mạnh mẽ, nàng cá tính....
Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng làm nữ nhân của Hàn Vũ hắn.
Ài.... làm thế nào để có thể cướp được nàng từ tay tên Bắc Mạc Quân mặt than kia đây? Nan giải a nan giải!
Hai người, mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, cẩn thận suy ngẫm cùng tính toán.
Nguyệt Tích Lương rất có hứng thú với buổi đấu giá hôm nay, hơn thế nữa, đã lâu rồi nàng không được vào Tiểu Quan quán, có chút nhớ nhung.
Năm trăm lượng bạc không là gì đối với nàng, vậy nên..... Nguyệt Tích Lương quyết định, ăn chơi một phen cho đã.
Nàng cười *** đãng, vẫy tay với nam tử kia.
\- " Thế thì tiểu muội xin đi trước một bước. "
Nói đoạn, nàng trực tiếp nhấc chân đi xuyên qua đám người, giao ra tờ ngân phiếu, lấy thẻ bài, đường hoàng đi vào trong trước con mắt hâm mộ của mọi người.
Hàn Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc sâu, hắn cắn chặt răng, cũng lấy ra ngân phiếu, đi theo nàng. Điệu bộ của hắn, như thể đang vào đầm rồng hang hổ vậy, rất tức cười.