Người được gọi là Lãnh thiếu môn chủ không phải ai khác chính là thiếu chủ của môn phái thần bí \- Lãnh Phong.
Người trong Vu tộc chỉ biết tộc trưởng đi đến Cảnh Lăng, lại không hề hay biết đồng hành cùng tộc trưởng còn có Lãnh Phong, người lúc trước được coi là vị hôn phu trên danh nghĩa của Lăng Tiêu Nhiên.
Lãnh Phong đạm mạc gật đầu, không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tộc trưởng Vu tộc, lên tiếng.
\- " Vậy thì đi đón nàng thôi. Thời gian của ta không nhiều. "
Nói Lãnh Phong yêu Lăng Tiêu Nhiên ư? Không! Hắn không yêu nàng, có chăng chỉ là thích thú đôi chút mà thôi. Nhưng thành thân với Lăng Tiêu Nhiên, hắn là tình thế bắt buộc.
Đúng như những gì Lăng Tiêu Nhiên từng nghĩ, với thân phận thiếu chủ môn phái, xung quanh hắn không thiếu mỹ nữ. Thậm chí xinh đẹp hơn nàng có rất nhiều. Bất quá..... vì sao hắn lại không buông tha cho nàng?
Đơn giản lắm, bởi đó là mệnh lệnh của môn chủ. Từ khi Lăng Tiêu Nhiên được nhận định là Thánh nữ Vu tộc có độ thuần khiết trong máu cao nhất, môn chủ đã muốn hắn lấy nàng, bằng bất cứ giá nào.
Hắn không biết môn chủ âm mưu cái gì, cũng không có quyền được biết, nhiệm vụ của hắn chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Ít ai biết rằng, hắn mang danh là thiếu chủ nhưng không hề có quan hệ máu mủ ruột thịt với môn chủ. Hắn không khác nào con chó, chủ sai đâu đánh đó.
Tộc trưởng Vu tộc lắc đầu, chỉ vào tửu lâu gần đó, nói.
\- " Lãnh thiếu môn chủ đừng vội, vào đó ăn bữa cơm, bàn chuyện một lúc rồi tính. "
Lãnh Phong suy nghĩ vài giây, cảm thấy cũng hơi đói nên cuối cùng đáp ứng.
\- " Đi thôi. "
Mấy ngày đi đường hắn không được ăn uống tử tế, bớt chút thời gian ăn bữa cơm chắc không vấn đề gì.
Đoàn người lục tục đi đến tửu lâu xa hoa nhất kinh thành Cảnh Lăng, bao một nhã gian trên lầu hai cho tộc trưởng Vu tộc và Lãnh Phong, những người còn lại thì ngồi quây quần dưới sảnh lầu một, đánh chén hăng say, rất có khí thế của dân giang hồ.....
\- " Ê, Kiến Nhất, ngươi thực sự muốn mời ta ăn cơm ở đây? "
Triển Chính Hi nghển cổ nhìn tấm biến thêu son thếp vàng trước tửu lâu, nuốt nước miếng hỏi lại.
Ai ai ở Nhị vương phủ cũng biết, Triển Chính Hi nghèo rớt mồng tơi. Không phải là tiền lương của hắn ít mà do gia đình hắn đông đúc con cháu. Hàng tháng Triển Chính Hi hiếu thảo đều gửi hết bạc về nhà, chính mình ăn uống tiết kiệm. Cho nên ấy à..... việc ăn ở tửu lâu xa hoa là rất xa vời đối với hắn!
Kiến Nhất khoác vai Triển Chính Hi, tung tung túi bạc nặng trĩu trên tay, hào phóng mở miệng.
\- " Đúng, ta mời. Chúng ta sớm muộn cũng sẽ là người một nhà, ngươi không cần tiết kiệm bạc cho ta đâu. Tướng công ngươi là người có tiền. "
Triển Chính Hi véo vào tay Kiến Nhất một cái, hai tai hiện lên màu hồng phấn khả nghi.
\- " Rắm thối! Tướng công cái con khỉ. Đừng tự mình đa tình! "
Kiến Nhất hít vào một ngụm khí lạnh, bày ra vẻ mặt ủy khuất, bán manh lên án.
\- " Chính Hi, ngươi đã ăn sạch vi phu từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chẳng lẽ ngươi không định chịu trách nhiệm hay sao? "
Triển Chính Hi đần mặt, thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định hắn không nghe nhầm mới nổi cáu, gào lên, thu hút sự chú ý của dân chúng bên đường.
\- " Ăn? Phi! Ai mà ăn được ngươi? Mẹ nó! Là ngươi ăn lão tử thì đúng hơn! Ngươi đây là đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người!.... "
Kiến Nhất cười tủm tỉm chờ Triển Chính Hi mắng xong mới làm như bừng tỉnh đại ngộ, tiếp lời ngay.
\- " Nga ~ Nói như vậy thì ta mới là người phải chịu trách nhiệm với ngươi rồi? "
Triển Chính Hi không cần nghĩ ngợi đã hất mặt, khiên kinh địa nghĩa nói.
\- " Chứ còn gì nữa! "
Kiến Nhất xảo trá đảo mắt, đằng sau mông giống như xuất hiện cái đuôi hồ ly phe phẩy, phe phẩy. Hắn nâng cằm Triển Chính Hi, thở dài thườn thượt.
\- " Tốt thôi, ta là quân tử, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, thú ngươi về nhà có được không? Đến, gọi một tiếng phu quân nghe thử. "
Triển Chính Hi: " !!! "
Ngao? Hình như có gì đó sai sai..... hắn tự bê đá đập chân mình rồi!