Buổi tối, Nguyệt Tích Lương với Bắc Mạc Quân và bốn tên hạ nhân nữa dưới trướng Ngu trưởng lão cùng mang thi thể những nữ tử đã chết vì bệnh dịch ra khỏi địa bàn Vu tộc, đi xuống chân núi Phong Lộng.
Số người chết không ít, lên tới hơn hai mươi người, chất đầy hai chiếc xe đẩy lớn.
Nguyệt Tích Lương trực tiếp dùng quyền hành, ỷ lớn hiếp bé, bắt bốn người còn lại đẩy xe, còn nàng và Bắc Mạc Quân ngược lại nhàn nhã đi trước, vừa đi vừa ngắm cảnh, cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa rải từ đỉnh núi đến chân núi.
Bốn người thấp cổ bé họng nào đó mệt bở hơi tai, thở hồng hộc như trâu, đến nơi nằm thẳng cẳng, thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà " Phong Hoan ".
Nguyệt Tích Lương khinh bỉ đạp cho mỗi tên một phát, bắt bọn hắn cầm xẻng đào hố, nhanh, ngay và lặp tức.
Mấy kẻ đáng thương đồng loạt trợn trắng mắt, mối hận với " Phong Hoan " nhân lên gấp bội lần. Nhưng mà bọn hắn không cãi được cũng không dám cãi, đành ngậm ngùi giao lưu với đất, mất chín trâu hai hổ đào ra một cái hố lớn.
Xong xuôi, Nguyệt Tích Lương mở miệng đuổi người.
\- " Các ngươi trở về tộc địa đi, những việc còn lại để cho hai người chúng ta. "
\- " Hả? Th..... thật? "
Bốn người hơi sững sờ, có chút không tin tưởng " Phong Hoan " lại tốt bụng dễ dàng buông tha cho bọn hắn như vậy.
Nguyệt Tích Lương cười tủm tỉm.
\- " Các ngươi không muốn? " .
\- " Muốn! Muốn chứ! Tạm biệt! "
Bốn người vội vàng gật đầu, co giò chạy biến như quên mất mệt mỏi, chạy còn nhanh hơn thỏ. Tiếp xúc với thi thể càng nhiều càng có khả năng bị lây bệnh dịch, bọn hắn mới không muốn chết sớm như vậy.
Nguyệt Tích Lương đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng mấy tên Vu tộc nữa mới lôi từ trong ngực ra mấy bình sứ, đổ đan dược ra tay, nhét vào miệng những thi thể tưởng chừng như đã chết không thể chết hơn kia.
Đợi một lúc, sắc mặt các nàng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần hồng hào lại, nốt ban đỏ biến mất không một dấu vết, hơn thế nữa..... lồng ngực các nàng chuyển động.
Nếu như người nào không rõ ẩn tình trong đó mà được chứng kiến quá trình này, chắc hẳn sẽ phải hô hào rằng đan dược của Nguyệt Tích Lương có khả năng cải tử hồi sinh!
Thực chất, nàng làm gì có khả năng thông thiên như vậy. Chẳng qua trước đó Nguyệt Tích Lương đã bí mật đưa cho những nữ tử này môt loại dược, loại dược này sẽ làm cho các nàng rơi vào trạng thái chết giả.
Nhưng dược này có một khuyết điểm, nếu như không được uống giải dược trong vòng một ngày, các nàng sẽ chết thật.
Vậy cho nên, nghe theo lời Nguyệt Tích Lương cũng chính là các nàng đang đánh cược với mạng sống của mình. Thành thì sống, không thành thì chết, và các nàng đã lựa chọn đúng.
Hơn hai mươi danh nữ tử lần lượt tỉnh dậy, dáo dác nhìn xung quanh, xác định các nàng đã thoát khỏi địa ngục đày đọa mới ôm nhau khóc rống lên.
Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ cắt đứt các nàng, thúc giục.
\- " Được rồi, các ngươi tận dụng thời gian về nhà đi. Trước khi trời sáng đừng loanh quanh ở vùng phụ cận núi Phong Lộng. "
Những nữ tử nào dám không nghe theo, sau khi cùng nhau quỳ xuống tạ ơn ân nhân liền đi không ngừng nghỉ, sợ rằng chỉ kéo dài một giây thôi là bản thân sẽ bị bắt trở lại.
Nguyệt Tích Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn đỉnh núi, nơi tộc địa Vu tộc.
\- " Đã cứu được các nàng, bây giờ.... chỉ còn lại mục đích lớn của chúng ta mà thôi. "
Bắc Mạc Quân trầm mặc nắm tay nàng, không tiếng động hưởng ứng lời nàng. Mạng sống của hắn phụ thuộc vào việc có lấy được khẩu quyết hay không. Hắn không hề sợ chết, nhưng hắn không thể tưởng tượng được có một ngày hắn phải rời xa nàng.
Chưa bao giờ Bắc Mạc Quân cảm thấy thời gian ít ỏi như vậy, ở cạnh nàng dường như thời gian mãi mãi là không đủ. Bởi vậy, để được sống, dù cho chỉ có một tia hi vọng, hắn cũng nhất quyết không buông tha.
........
Ở kinh thành Cảnh Lăng lúc này có một đội nhân mã vượt qua trạm gác của thủ thành, thuận lợi vào thành.
\- " Tộc trưởng, ngươi có chắc rằng thánh nữ Lăng Tiêu Nhiên hiện đang ở đây chứ? "
Một nam tử đầu đội đấu lạp không rõ dung mạo, cẩm bào màu đen thêu ám văn phản xạ dưới ánh mặt trời càng thêm âm lãnh, kỳ dị.
Lão phụ nhân chống quải trượng đứng cạnh hắn mỉm cười, làm cho những nếp nhăn trên khuôn mặt nàng dúm dó vào nhau, trả lời.
\- " Lãnh thiếu môn chủ, tin tức của ta không thể nào sai được. Cảnh Lăng đế quốc đúng là có một vị Nguyệt vương phi, nàng tên là.... Lăng Tiêu Nhiên. "