Lục Tu Mộc được dạy dỗ rất tốt, cậu có thói quen cân nhắc vấn đề ở góc độ của đối phương trước khi mở miệng nói bất kì điều gì. Chẳng hạn như cậu rất ít nói những câu cả vú lấp miệng em kiểu “bạn nhất định”, “bạn chắc chắn không thể”, ngược lại thường dùng những từ ôn hòa như “tôi đề nghị”, “nghĩ theo một hướng khác” để thay thế những câu dễ gây tranh cãi kia.
Chẳng qua đồng thời cậu cũng sẽ không lặp lại lời quan trọng đến hai lần, nói khó nghe một chút thì việc quá tỉnh táo khiến cậu trở nên “thực dụng”, cậu thấy lãng phí thời gian với người “không nghe khuyên bảo” chẳng đáng chút nào.
Cao Hâm đã từng nửa trêu nửa đánh giá cậu – người dịu dàng bao nhiêu thì trong xương càng cố chấp bấy nhiêu.
Thoạt nghe thì thấy đây như một nghịch lý, nhưng suy nghĩ cẩn thận sẽ thấy chẳng sai chút nào. So với việc tận tâm chỉ bảo, mọi người sẽ bất giác nghe theo lời khuyên nhủ như những “viên đạn bọc đường”.
Đây là “vũ khí” của Lục Tu Mộc. Từ lúc xử lý chuyện fan only thì Khâu Hành Phong đã được chứng kiến uy lực của thanh đao dịu dàng này.
Trong mấy phút Lục Tu Mộc nói chuyện với cô Hứa, đầu tiên cậu tỉnh táo phân tích tình huống, sau nghiêm khắc cảnh bảo, cuối cùng lại tỏ ra quan tâm đến sức khỏe của cô Hứa khiến cô hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng.
Cô Hứa lúc ấy như một con ruồi không đầu, một mực đi theo nhịp điệu của Lục Tu Mộc.
Khâu Hành Phong đang cân nhắc biện pháp hóa giải vũ khí ấy, không ngờ giọng điệu của Lục Tu Mộc cứng rắn khác thường: “Sao phải nói như vậy, rõ ràng lúc đấy anh biết tôi đang ghi hình.”
Cậu thẳng thừng chặn đứng khả năng lừa gạt thuận lợi nhất, khiến Khâu Hành Phong thất thần trong chốc lát.
Lục Tu Mộc không cho hắn thời gian suy tính, tiếp tục tạo áp lực: “Ngày chụp ảnh bìa tạp chí tôi từng nói với anh rồi, đừng làm ra những hành vi gián tiếp thừa nhận chuyện Như Mộc Xuân Phong. Việc anh làm khiến tôi vướng phải phiền phức rất lớn.”
Khâu Hành Phong nghĩ đến việc thỉnh cầu này của cậu xuất phát từ việc thích một người đàn ông khác. Ban đầu hắn chỉ cho đây là chuyện nhỏ, mà hiện tại, sự phiền muộn khó nói nên lời lặng lẽ lan ra trong lòng hắn.
Khâu Hành Phong mím chặt môi mấy giây, vẫn không nhịn được cơn giận này: “Sau cùng cậu thấy tôi quấy nhiễu cậu, hay thật ra vì sợ cái tên chưa từng gặp mặt kia nghĩ nhiều?”
Bốn chữ “chưa từng gặp mặt” bị hắn nhấn mạnh, Lục Tu Mộc đương nhiên nghe được sự bóng gió trong đấy.
“Khác gì nhau?” Cậu nhíu mày. “Cho dù bọn tôi từng gặp nhau hay không cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả.”
Khâu Hành Phong không thấy biểu cảm của cậu, nhưng từ tốc độ nói gấp gáp cũng nghe được sự khẩn thiết của cậu. Như một con mèo hoang nhỏ bảo vệ thức ăn, nhe nanh sắc nhọn đối với người “bôi nhọ” tình cảm của cậu.
“Cậu nói hai người chưa gặp mặt, tôi lớn mật suy đoán, vốn hắn chẳng biết cậu là ai.” Khâu Hành Phong không nể mặt mũi giật phăng tâm tư Lục Tu Mộc luôn che đậy. “Nói cách khác, thật ra cậu không biết hắn, cậu chỉ thích hình ảnh cậu tưởng tượng ra rồi áp đặt tình cảm lên người đó thôi.”
Dù Lục Tu Mộc không muốn thừa nhận, lời nói của Khâu Hành Phong đã đâm thủng phần tâm tư cậu sợ hãi nhất. Xuất phát từ việc giữ kín thông tin, Dandelion không nói quá nhiều, khiến thời gian ở chung của hai người càng thêm tẻ nhạt.
Lục Tu Mộc cũng chỉ là một người bình thường với những rung động chôn giấu trong lòng, trong đêm dài sẽ tua đi tua lại lời nói của Dandelion, thông qua giả tưởng mà xây dựng thời gian ngọt ngào về sau giữa hai người.
Đây là chuyện rất bình thường, nhưng không thể phủ định việc này sẽ “mỹ hóa” người ấy trong tưởng tượng. Khi những ảo tưởng bày ra theo sở thích của chính mình, khó tránh khỏi việc mất khả năng phán đoán về đối phương trong những tình huống nhất định.
Nhưng Lục Tu Mộc hiểu rõ thời điểm cậu thích Dandelion, cũng không quên lời nói vô thức của Dandelion đã tiếp thêm bao nhiêu dũng khí và sức mạnh cho cậu.
“Anh chẳng biết cái gì mà lại muốn đánh giá chuyện yêu đương của tôi?” Lục Tu Mộc cũng nổi đóa. “Bọn tôi quen nhau hai năm ròng—”
Khâu Hành Phong lạnh lùng ngắt lời cậu: “Nghĩa là trong suốt hai năm này hắn vẫn không thích cậu.”
Lục Tu Mộc khẽ giật mình, theo bản năng giải thích thay Dandelion: “Anh ấy… anh ấy không thể thích tôi, việc này không phù hợp với quy định.”
“Hóa ra chuyện yêu đương cũng có điều lệ à.” Khâu Hành Phong nói. “Quan niệm đặc biệt đấy.”
Lục Tu Mộc vốn biết công phu đâm chọc của Khâu Hành Phong thuộc hạng nhất, nếu không phải vì bị chạm đến ranh giới cuối cùng, cậu còn có thể thấy buồn cười vì những lời không thô tục mà đầy sát thương này.
Nhưng hiện tại cậu chỉ thấy giận Khâu Hành Phong cùng cực.
Lục Tu Mộc dùng tu dưỡng cả đời để nuốt câu chửi thề vào bụng: “Chẳng lẽ anh không có ai anh không được phép thích hay sao?”
“Trừ quan hệ máu mủ, tôi không nghĩ ra–”
Khâu Hành Phong đột nhiên ngừng lời, vì hắn thật sự biết một người phù hợp với miêu tả của Lục Tu Mộc – cứu trợ viên của hắn.
Nhiếp Nghiêu năm lần bảy lượt nhấn mạnh với hắn nhất định không được sinh ra tình cảm không cần thiết trong quá trình trao đổi pheromone, dẫn đến việc khi Khâu Hành Phong ngồi trong phòng trị liệu, cả đầu chỉ có giọng nói dông dài của anh ta.
Trong trạng thái ấy, đừng nói là tình cảm, hắn thậm chí còn từng sinh ra tâm lý phản nghịch đối với người cứu trợ.
Lục Tu Mộc thấy hắn im lặng, giọng nói của cậu nhuộm sự đắc ý: “Không phản đối?”
“…” Khâu Hành Phong tạm thời không muốn thảo luận vấn đề này với đối phương.
Hắn cố gắng đè lại cơn giận, kể cả khi hắn chưa từng rung động, đứng ở góc độ bạn tốt, hắn cũng có nghĩa vụ phải giúp Lục Tu Mộc tỉnh táo lại.
“Thầy Lục, chúng ta không cần làm đến mức này vì một người ngoài chứ.” Hắn nói. “Tôi không muốn can thiệp vào việc cậu kết bạn, chỉ mong cậu có thể suy nghĩ thật kĩ càng. Đừng lãng phí sức lực vào một tình cảm giả dối nữa, không đáng đâu.”
Nếu một mối quan hệ bị tất cả bạn bè xung quanh cản trở, khả năng cao nó khó có thể tiếp tục. Việc Lục Tu Mộc thích thầm là một bí mật, trừ Khâu Hành Phong biết sơ qua thì chỉ có Cao Hâm, Tiểu Văn và Hứa Nghiễn rõ ràng mọi chuyện.
Cao Hâm tỏ ra không hiểu nổi, Hứa Nghiễn nói thẳng cậu điên rồi, ngay cả Tiểu Văn là một đứa trẻ đơn thuần như thế cũng nói: “Anh, em không muốn anh ở bên hắn.”
Nhưng sự cố chấp của Lục Tu Mộc như có cơ hội bộc lộ hoàn toàn, cậu yên lặng nửa ngày, kéo chủ đề về lại việc hợp tác: “Bây giờ trên mạng tất cả mọi người đều đồn rằng chúng ta ở bên nhau, trước mắt không thích hợp để ra mặt bác bỏ. Đề nghị của tôi là đừng đáp lại bất kì cái gì, tốt nhất trong khoảng thời gian này cũng giảm bớt số lần dây dưa đi.”
Khâu Hành Phong mấp máy môi, cười lặng thinh. Cơn giận của hắn dần chuyển hóa thành sự bất lực, Lục Tu Mộc như một miếng bọt biển, dù đánh dù nện thế nào cũng không thể thay đổi được.
“Tùy cậu.”
Khâu Hành Phong mất hứng cắt đứt cuộc hội thoại, rũ mắt nhìn vào khoảng không mà ngây người hồi lâu.
Chuyện thích Lục Tu Mộc còn đau khổ hơn so với hắn tưởng tượng. Khâu Hành Phong không phải người sẽ bạc đãi bản thân, hắn sớm hiểu rõ không phải tình cảm nào cũng có thể được hồi đáp.
Nhưng hoang đường làm sao, Lục Tu Mộc đã nói đến mức này, trong lòng hắn vẫn còn chờ mong.
Thậm chí không thể ngăn lại suy nghĩ, nếu cái chuyện xưa bịa đặt kia là thật, bọn họ biết nhau từ hai năm trước, sớm hơn cả tên người lạ kia, khả năng cậu ấy thích mình là bao nhiêu…
Ảo tưởng này như một sợi dây nhanh chóng kéo dài, bản thân Khâu Hành Phong không thể kiềm chế được mà chạy theo nó, chỉ để liếc mắt thấy phần cuối trong một thế giới song song, nơi chuyện xưa của hắn và Lục Tu Mộc vẽ nên một dấu chấm viên mãn.
Nhưng tưởng tượng dù tươi đẹp đến đâu cũng không phải thứ nên sa vào. Nó chỉ có thể tồn tại trong kẽ nứt thời gian, nếu bị kéo vào thế giới hiện thực một cách tàn nhẫn sẽ vỡ thành từng mảnh vụn đầy tiếc nuối.
Khi Khâu Hành Phong lấy lại tinh thần thì pheromone trong nhà đã đạt trạng thái bão hòa. Hắn bực bội vò tóc, gửi tin nhắn thoại cho Nhiếp Nghiêu: “Pheromone của tôi mất khống chế rồi.”
***
Đôi khi vận mệnh an bài mọi thứ như một vở kịch.
Ai nghĩ được rằng hai người mới cãi vã nửa tiếng trước, hiện tại lại hòa hoãn ngồi trong cùng một căn phòng để trao đổi pheromone cơ chứ.
“Hơn nữa đêm còn bắt cậu chạy đến đây.” Giọng nói của Dandelion xuyên qua ô cửa nhỏ bé truyền đến tai Lục Tu Mộc. “Vất vả rồi.”
“Không sao. Dù sao tôi cũng chưa ngủ.” Lục Tu Mộc nói.
Dandelion khẽ “ừ” một tiếng.
Lục Tu Mộc ngây ra một chút. Một tiếng qua loa ấy cho thấy chủ đề đã kết thúc, dù Dandelion vốn không nhiều lời nhưng hành vi khác thường này cũng khiến cậu nhận ra tâm trạng của hắn đang rất tệ.
Dựa theo lẽ thường, lúc này Lục Tu Mộc nên im lặng, làm một công cụ thả pheromone hình người đạt tiêu chuẩn. Nhưng cuộc tranh cãi với Khâu Hành Phong đã phóng đại sự sợ hãi trong lòng cậu, bất giác cậu muốn thân cận với Dandelion hơn một chút.
“Đúng rồi, anh là fan của Khâu Hành Phong sao?” Lục Tu Mộc chọn một chủ đề không quá riêng tư. “Tên của anh và fan hắn giống nhau.”
Dandelion dừng hai giây: “Coi như vậy đi.”
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: “Cậu cũng là fan à? Biết cả biệt danh của fan hẳn cũng biết anh ta.”
Bình thường thì Lục Tu Mộc sẽ không ngại dùng thân phận fan, thông qua đó thiết lập đề tài chung để nói chuyện với Dandelion, nhưng hiện tại…
“Không phải.” Cậu phủ nhận thẳng thừng, pha thêm chút tức giận.
Dandelion lại hỏi: “Cậu thích ngôi sao khác?”
Lục Tu Mộc nghiêng đầu nghĩ một hồi, cho một câu trả lời lập lờ nước đôi: “Tôi hiểu Lục Tu Mộc rất rõ.”
Không biết vì sao, Dandelion bỗng cười một tiếng: “Vừa hay, người chúng ta thích là CP siêu nổi.”
Lục Tu Mộc không nghĩ hắn lại hiểu lầm như thế, nghe hắn nói càng thêm bối rối: “Bọn họ chỉ diễn thôi, tôi… Không phải, Lục Tu Mộc không thích Ảnh đế Khâu.”
Không ngờ Dandelion đột nhiên ngừng cười, hồi lâu mới nói: “Tôi thấy bọn họ xứng đôi.”
Giọng điệu cứng nhắc, còn cả chút vô lý.
“Không phải tôi nói bọn họ không xứng.” Lục Tu Mộc vội giải thích. “Chỉ là Mộc Mộc vốn không thích hắn–”
“Sao cậu biết?” Dandelion thẳng thừng ngắt lời hắn.
Trong nháy mắt Lục Tu Mộc tắt tiếng, khoảng lặng này khiến cậu tỉnh táo lại, cậu tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ Dandelion còn là fan CP?
Sau cùng để theo đuổi vẫn phải tìm cái chung, gác lại chuyện bất đồng, Dandelion không hề biết người ngồi đối diện là ai, ép hắn đồng tình với quan điểm của mình có phần vô lý.
Dandelion cũng nhận ra ngữ khí của mình hơi quá, mở lời trước: “Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt lắm nên nặng lời, cậu đừng để ý.”
“Không sao.” Lục Tu Mộc dừng một chút, hiếm khi kích động hỏi lại. “Vì sao tâm trạng không tốt?”
“Theo đuổi người ta không thuận lợi, tình cảm thất bại.”
Ngón tay thả lỏng bên người Lục Tu Mộc bỗng siết lại, cậu như không tin âm thanh vừa nghe được, lẩm bẩm: “… Anh đã có người mình thích sao?”
Dandelion thấy lời này khá buồn cười: “Cũng sắp ba mươi rồi, không thể có người trong lòng à?”
Lục Tu Mộc: “…”
Cậu rất muốn hỏi một câu không thích hợp rằng “Anh thích ai?”, sau nói tiếp “Dù sao anh cũng không theo đuổi được, chi bằng suy xét đến tôi đi”, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống.
Cậu không có tư cách.
Thích một người có thể khiến mình mất trí, lần đầu tiên Lục Tu Mộc nảy sinh lòng đố kỵ mãnh liệt với một người lạ chẳng liên can.
Pheromone bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của chủ nhân, nhất thời mùi gỗ tăng lên theo cấp số nhân.
Dandelion đương nhiên cảm thấy nhưng không suy nghĩ nhiều. Hắn ngửi mùi hương quanh quẩn trong không khí, buột miệng hỏi: “Chính xác thì pheromone của cậu là gì?”
Nói xong hắn lập tức hối hận: “Xin lỗi, tôi vượt quá–”
Đồng thời Lục Tu Mộc cũng mở miệng: “Mùi cỏ hương bài, gỗ guaiac và gỗ trầm.”
Dandelion ngẩn người, có lẽ vì thái độ cởi mở tự nhiên của đối phương, một vấn đề nhạy cảm đột nhiên có cảm giác nghiêm túc, học thuật.
“Cảm giác thứ bậc rất mạnh.” Dandelioin bình luận khách quan.
Pheromone khác nhau ở từng người vì trong quá trình phân hóa, tính cách cũng ảnh hưởng đến sản phẩm của tuyến thể. Các học giả nghiên cứu về mùi cũng chỉ ra rằng pheromone thể hiện một phần phẩm chất của mỗi người.
Dandelion nghĩ, khả năng cao pheromone của Lục Tu Mộc cũng thuộc kiểu này – mùi hương dưới bóng cây sau cơn mưa chưa tạnh, chất gỗ rất mềm mại, mang theo một chút lãnh đạm yên ắng, lại không lúc nào không biểu hiện sự ôn hòa khắc vào tận xương.
Mà hắn không biết rằng người trong lòng hắn đang ngồi yên ở đó, chỉ cách nhau một bức tường.
Lúc này tâm tình của Lục Tu Mộc phức tạp vô cùng, chẳng thể miêu tả rõ ràng.