Trong phòng làm việc, bác sĩ Nhiếp mặt mũi nhã nhặn xuyên qua kính mắt đánh giá người trước mặt.
“Nói chút đi, sao giá trị san* lại giảm?”
(*) san là từ gốc trong raw, mình không biết viết tắt của cụm nào ;-; cứ tạm hiểu là một số liệu y học đi ha
Lúc này bộ dạng của anh chẳng giống một bác sĩ chút nào, ngược lại như một tên vô lại trong băng đảng lâu năm.
“Tâm trạng không tốt.” Khâu Hành Phong nói.
“Tôi đã nói với cậu rồi, chứng rối loạn pheromone bắt nguồn từ việc không kiềm chế được cảm xúc.” Nhiếp Nghiêu nói. “Duy trì tâm trạng bình thản khó thế à?”
“Khó.” Khâu Hành Phong bực dọc. “Khác gì cậu bắt tôi đi tu.”
“Cậu bớt lắm mồm đôi câu chẳng ai nghĩ cậu bị câm đâu.” Nhiếp Nghiêu bất mãn nói lại, nhìn đường cong số liệu trên màn hình máy tính. “Sao lần trị liệu trấn an này không có hiệu quả? Chỉ số pheromone của cậu vẫn không có xu hướng giảm xuống.”
“Tôi biết làm sao được.” Khâu Hành Phong sắp bị chứng rối loạn này giày vò đến điên rồi. “Rốt cuộc tôi hay cậu mới là bác sĩ?”
Nhiếp Nghiêu không cho người khác nghi ngờ nghiệp vụ của mình, gằn từng chữ: “Vấn đề chắc chắn ở trên người cậu. Môi trường trị liệu không thay đổi, pheromone của người cứu trợ cũng bình thường. Theo định luật bảo toàn, vấn đề nằm ở các biến còn lại.”
“…” Khâu Hành Phong không có tâm trạng thảo luận vấn đề học thuật với anh, nhưng trong đầu cũng mơ hồ có câu trả lời. “Có lẽ vì tôi biết đối phương không phải cậu ấy.”
“Cậu ấy? Cậu ấy nào?” Nhiếp Nghiêu không hiểu ra sao. “Cậu ấy vẫn là người cứu trợ trước mà?”
Một đoạn nói ra như chơi trò nói vè, nhưng Khâu Hành Phong hiểu ý: “Tôi thích một người.”
“???” Nhiếp Nghiêu há miệng. “Có quan hệ gì với vấn đề chúng ta đang thảo luận à?”
Khâu Hành Phong nói thẳng: “Ảnh hưởng của ham muốn độc chiếm, tôi chỉ muốn trao đổi pheromone với cậu ấy thôi.”
“Nằm mơ! Đừng có mong làm mấy hành vi không lành mạnh ở viện bọn tôi.” Nhiếp Nghiêu lườm nguýt. “Nếu người cậu thích là Omega thì tạo ký hiệu tạm thời với cậu ta đi, khả năng cao có thể làm dịu triệu chứng của cậu.”
Khâu Hành Phong nghẹn lời, giọng nói bật ra khỏi kẽ răng: “Ừ, nhưng chưa theo đuổi được.”
Nhiếp Nghiêu cố nhịn, cuối cùng vẫn bật cười. Tình bạn giữa hai người xây dựng trên cơ sở đâm chọc nhau, anh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khiến Đại Ảnh đế ăn trái đắng: “Mẹ, ban đầu tôi bảo cậu diễn mấy bộ phim thần tượng đi thì cậu không nghe. Bây giờ thì sao, theo đuổi người khác thôi cũng không xong.”
Khâu Hành Phong mặt như đít nồi: “…”
“Có cần tôi chỉ vài chiêu không?” Nhiếp Nghiêu cười hề hề sáp đến.
Khi tuyệt vọng Khâu Hành Phong cái gì cũng có thể thử, thật sự dám đem hi vọng đặt vào người bạn yêu đương ngốc nghếch không kém này: “Nói đi.”
Nhiếp Nghiêu vung tay lên, rất có tư thái chỉ điểm giang sơn: “Tặng hoa, mời ăn, hẹn xem phim, đi chơi. Vẫn không được thì lấy tiền đập, mua xe mua nhà, dẫn cậu ta đi trải nghiệm sự xa hoa trụy lạc của giới giải trí.”
“Đừng có dùng mấy từ đấy miêu tả môi trường làm việc của tôi.” Khâu Hành Phong không đổi sắc ngăn đối phương lảm nhảm. “Tôi và cậu ấy là đồng nghiệp.”
Nhiếp Nghiêu sửng sốt một chút, hiếu kì hỏi: “Ai thế?”
“Một tên không quan tâm đến giới giải trí như cậu thì biết được bao nhiêu người?” Khâu Hành Phong nói. “Nói xong cậu cũng chả biết.”
Nhiếp Nghiêu không phục: “Tôi biết Lục Tu Mộc đấy, còn biết quản lý của cậu ta tên là Cao Hâm.”
Khâu Hành Phong liếc mắt nghi ngờ.
Nói nhiều khắc lỡ lời đúng là đạo lý từ xưa đến nay, Nhiếp Nghiêu ho khan: “Không phải gần đây hai người có CP à, tôi quan tâm đến cậu nên mới lên mạng tra một chút.”
Khâu Hành Phong thu mắt, không mặn không nhạt đáp một tiếng.
“Lại nói rốt cuộc cậu và Lục Tu Mộc có chuyện gì thế?” Nhiếp Nghiêu hỏi. “Ngay cả dì đưa cơm trong viện bọn tôi cũng biết scandal giữa hai người.”
Khâu Hành Phong im lặng một thoáng: “Trước mắt đang trong giai đoạn hợp tác.”
Lúc nói hắn không ngẩng đầu. Nhiếp Nghiêu nhìn lông mi dài của hắn, bỗng nhiên có một suy nghĩ khôi hài, anh cảm thấy câu nói này của Khâu Hành Phong không phải giải thích quan hệ của bọn họ mà đang nhấn mạnh thời gian.
Trước mắt đang hợp tác, còn sau này…
Khâu Hành Phong không cho anh thời gian nghĩ nhiều, hạ lệnh đuổi khách: “Tôi nghỉ ở chỗ cậu một đêm, có gì mai nói sau.”
“Được.” Nhiếp Nghiêu đứng dậy chuẩn bị đi qua phòng bệnh, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó. “Đúng rồi, tháng sau người cứu trợ mới vào việc rồi, cậu và cậu ấy có độ khớp trên 80%, cậu dành thời gian qua đây làm mấy đợt trị liệu trấn an đi.”
“Không có thời gian.” Khâu Hành Phong nói. “Sắp vào đoàn rồi.”
“Kịch bản tốt?”
Khâu Hành Phong gật đầu: “Phim mới của Khương Thạch.”
Nhiếp Nghiêu “wow” trong lòng: “Cuối cùng Khương Thạch cũng quay phim mới, hai người liên thủ đúng là mai nở ba lần*, tranh thủ rước về giải thưởng đi.”
(*) gốc là 梅开三度, Hán Việt là “Mai khai tam độ”, bắt nguồn từ “Mai khai nhị độ” là cụm từ ý muốn chỉ chuyện thành công lặp lại hai lần, chắc vì đây là lần ba của anh Phong nên anh Nghiêu nói thành “tam độ”
Khóe môi Khâu Hành Phong khẽ cong lên.
***
Ngay cả người ngoài giới là Nhiếp Nghiêu cũng biết tác phẩm của Khương Thạch mang ý nghĩa thế nào, huống chi là tinh anh trong giới. Các quản lý trổ hết tài năng, dùng mọi quan hệ nhằm dựa dẫm vào Khương Thạch.
Mà Khương Thạch cũng đỉnh vô cùng, ngoài mặt chẳng cự tuyệt ai, cho dù là bữa tiệc lớn hay nhỏ, chỉ cần có người mời chắc chắn sẽ đến đúng giờ. Mà kết quả là vừa vào phòng, từ đầu đến cuối ông chỉ cắm cúi ngồi ăn, chẳng khác nào quỷ chết đói đầu thai. Tinh anh trong giới nhìn nhau ái ngại, không khỏi suy nghĩ đạo diễn thời nay có phải kiếm tiền rất khó khăn hay không, sao đến cả một bữa no nê cũng chẳng có?
Đến khi Khương Thạch đạt được thành tựu “tăng 10kg” mới thả ra một tin khiến giới giải trí nổ tung–
Đạo diễn Khương Thạch V: Đang chuẩn bị phim mới “Hỉ yến”*, đoàn làm phim hiện thiếu hai nam chính (giới tính thứ nhất không giới hạn, tuổi từ 18 đến 30, có kinh nghiệm hoặc không) và một nữ phụ quan trọng (giới tính thứ nhất không giới hạn, tuổi từ 25 đến 35, có kinh nghiệm hoặc không), ai có nguyện vọng xin gửi thông tin cơ bản (kèm theo ảnh chứng minh) vào hòm thư, link.
(*) “Hỉ yến”, dịch ra là “Tiệc cưới”, mà vì tên Hán Việt khá đẹp nên mình muốn để tên này.
Không có quá nhiều thông tin, cũng không thông báo thể lệ tuyển dụng.
Phương thức độc đáo này cũng phản ánh thái độ của Khương Thạch đối với diễn viên – bộ phim này diễn viên phải tuân theo kịch bản, tuyệt không thể vì vài bữa cơm giao tình mà ảnh hưởng đến lựa chọn của đạo diễn.
Ánh mắt của Cao Hâm dính chặt trên bài Weibo đó, muốn dùng “hỏa nhãn” của mình để nhìn ra một con đường: “Em nói xem, sao lại không giới hạn giới tính thứ nhất?”
Lục Tu Mộc như con cá chết nằm co quắp trên sô pha, trạng thái này của cậu đã tiếp diễn vài ngày, như vẫn chưa phục hồi sau cú sốc “thất tình”.
“Em tỉnh lại chút được không?” Cao Hâm không chịu được dáng vẻ này của cậu. “Dù sao anh D đã có người thích rồi, em nhân cơ hội này kết thúc cuộc tình đơn phương ngược tâm ngược thân đấy đi.”
Đến sức sửa lại biệt hiệu Cao Hâm đặt cho người ta còn không có, Lục Tu Mộc thở dài: “Em cũng không phải thần… Ngay cả thất tình cũng không cho phép em khó ở mấy ngày à?”
“Không phải là tình hình không cho phép à!” Cao Hâm lắc điện thoại trước mặt cậu. “Bên ngoài đã cạnh tranh vai diễn đến điên rồi, có mỗi em không coi là việc to tát!”
“Đã gửi CV rồi còn gì?” Lục Tu Mộc nói. “Anh sốt ruột có ích gì đâu…”
“Phân tích thêm cũng chẳng hại gì.” Cao Hâm đá mũi chân của cậu. “Em đứng lên cho anh!”
Lục Tu Mộc bất đắc dĩ ngồi dậy.
“Vậy rốt cuộc tại sao không giới hạn giới tính thứ nhất?” Cao Hâm như thầy giáo đặt câu hỏi đột ngột, mà Lục Tu Mộc chính là học sinh xui xẻo bị gọi kia.
Mắt thấy trốn không được, Lục Tu Mộc như cam chịu số phận mà đáp: “Chứng tỏ kịch bản “Hỉ yến” làm mờ giới tính vốn có, nhưng đồng thời yêu cầu độ tuổi, nói rõ sẽ có chênh lệch tuổi tác giữa các nhân vật quan trọng.”
Cao Hâm khen ngợi gật đầu, lại hỏi: “Quan hệ thế nào mới phải nhấn mạnh chênh lệch tuổi tác?”
Lục Tu Mộc nghĩ một lúc: “Thành viên gia đình.”
“Em thấy “Hỉ yến” là phim luân lý gia đình?” Trong lòng Cao Hâm rơi lộp bộp. “Hỏng rồi, em không giỏi diễn kiểu này.”
“Em đoán mò thôi.” Lục Tu Mộc cầm điện thoại của anh, ngón tay chỉ trên màn hình. “Bất lợi nhất với em không phải đề tài kịch bản, mà là câu này.”
Cao Hâm nhìn phía tay cậu. “Hai nam chính? Thì sao?”
“Trình độ của em không đủ để làm nam chính của đạo diễn Khương.” Lục Tu Mộc dừng một thoáng. “Nam chính là ai rất quan trọng, kể cả đạo diễn Khương không để ý thì nhà đầu tư cũng sẽ không để xảy ra cạnh tranh hay quảng bá trong các bộ phim điện ảnh này đâu.”
“Với bộ phim hướng đến giải thưởng, càng ít chỉ trích càng tốt.” Cao Hâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, đụng vào vai Lục Tu Mộc. “Nếu không em hỏi Ảnh đế Khâu đi, hẳn hắn biết tình huống nội bộ.”
Lục Tu Mộc thu ngón tay: “… Nói sau đi.”
Lời nói lấp lửng này đã nhẹ nhàng lấn át nội tình giữa cậu và Khâu Hành Phong, Cao Hâm cũng không thể biết thêm gì từ ba chữ này.
Bớt đi truy vấn của người ngoài, dường như quan hệ của Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong không xảy ra bất kì sự thay đổi nào, trận cãi vã ngày đó chỉ là kết quả của việc thiếu lý trí giữa đêm khuya.
Sau khi tỉnh ngủ, ngăn cách giữa bọn họ cũng tự nhiên biến mất.
Thật ra phần lớn các cuộc tranh cãi không thể phân rõ ràng đúng hay sai, dưới ảnh hưởng của cơn giận, việc bạn tốt, người nhà to tiếng vài câu với nhau là chuyện bình thường vô cùng. Chỉ cần vẫn muốn duy trì mối quan hệ với đối phương, sớm muộn gì cũng phải bắt tay giảng hòa.
Khâu Hành Phong rõ ràng là người chủ động hơn, sáng hôm sau khi cãi nhau đã gửi tin xin lỗi cho Lục Tu Mộc rồi.
[Đại Ảnh đế]: Thầy Lục, tỉnh dậy chưa? Đừng giận nữa, nghề của chúng ta kị nhất là tức giận ra nếp nhăn đấy.
Một câu dí dỏm không chỉ có Lục Tu Mộc một bậc thang mà còn hòa giải sự lúng túng một cách hoàn hảo.
Nhưng Lục Tu Mộc chưa trả lời. Không phải cậu vẫn còn giận, mà cậu chưa biết phải đối mặt với Khâu Hành Phong như thế nào. Từ khi Dandelion nói mình đã có người thích, lời thề son sắt ngày đó của cậu như biến thành trò khôi hài.
Lục Tu Mộc chỉ muốn cho bản thân mấy ngày tỉnh táo, cũng vì thế bỏ qua cơ hội tốt nhất để hòa giải với Khâu Hành Phong.
Tin nhắn chưa được hồi đáp vẫn lưu lại trong điện thoại, cậu kéo lên rồi lại kéo xuống, sau cùng vẫn không biết nên phản hồi như thế nào.
Lục Tu Mộc xoắn xuýt nhấn vào khung chat giữa hai người, gõ tin nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ. Đúng lúc này, trên Weibo xuất hiện một bài viết.
Khâu Hành Phong V: #Thông qua chuẩn bị “Hỉ yến”# Tôi sắp diễn vai nam chính Kỳ Viễn trong bộ phim “Hỉ yến”, rất mong được gặp mọi người.
Mắt Lục Tu Mộc lóe lên, nhanh chóng vào Weibo, thích một cái và bình luận–
Lục Tu Mộc V: Mong phim mới của thầy Khâu.
Mấy giây sau Khâu Hành Phong trả lời: Cảm ơn thầy Lục. Giải quyết rồi?
Lục Tu Mộc nhíu mày, chậm chạp gõ chữ: Ừm, xong.
Đám dân mạng ngơ ngác nhìn hai người chơi giải đố*, mà mấy tên Bồ công anh đang xem trò vui chê chuyện chưa đủ lớn nhắn lại: Khá lắm, thế mà Mộc Mộc lại là người đầu tiên bình luận, có phải để “đặc biệt chú ý” cho anh Hành Phong hay không?
(*) giải đố, gốc là 打哑谜, chỉ những lời ẩn dụ lấp lửng khiến người khác khó hiểu (tạm dịch từ baike)
Hai vị chính chủ tất nhiên không thể đáp lại, nhưng vô số “dân mạng nhiệt tình” đã ngầm hiểu ý để lại bình luận: Đừng hỏi, tình thú của bọn yêu nhau đấy.