Sáng sớm hôm sau…
Tại sân bay của thành phố Lạc Thành. Nhã Hân và Tư Dạ Hoằng đang chuẩn bị thủ tục giấy tờ trước khi lên máy bay.
Lúc này tiếng loa phát của sân bay phát ra “Còn ba mươi phút nữa là chuyến bay từ thành phố Lạc Thành đến thành phố Bắc Kinh sẽ bắt đầu mời các hành khách lên máy bay chuẩn bị xuất phát”
…
Sau hơn hai tiếng bay cuối cùng họ cũng hạ cánh an toàn tại thành phố Bắc Kinh.
Đây là thành phố hoàn toàn xa lạ đối với Nhã Hân, cũng là thành phố để cô bắt đầu lại cuộc sống mới.
Vì theo yêu cầu của Nhã Hân nên Tư Dạ Hoằng đã tìm cho cô một ngôi nhà trước đó.
Cô muốn ngôi nhà cách xa thành phố một ngôi nhà nhỏ ở vùng quê chốn yên bình. Lúc đầu Tư Dạ Hoằng thấy lạ, tại sao cô lại không chọn ngôi nhà gần thành phố hoặc gần trường đi học cho gần. Nhưng khi nghe cô giải thích là mình muốn được yên tĩnh, được thoả mái sống một cuộc sống tránh xa thị phi, tránh xa thành phố phồn hoa.
Với lại cô cũng chỉ muốn là một người bình thường, muốn được trải nghiệm cảm giác, được đi xe buýt đến trường. Cô không đòi hỏi gì quá nhiều…
Sau khi đến Bắc Kinh, Tư Dạ Hoằng có cho gọi mấy người giúp cô dọn dẹp, nhưng lại bị Nhã Hân từ chối. Cô muốn đích thân mình dọn dẹp căn nhà nhỏ của bản thân mà không cần phải làm phiền đến ai hết.
“Không cần làm phiền mọi người đến vậy đâu một mình tôi làm là được rồi”
“Nhưng sức khoẻ của em vẫn còn yếu hoạt động nhiều như vậy không tốt đâu”
Nhã Hân mỉm cười nhẹ nhàng trả lời anh “Không sao tôi có thể tự làm được, coi như là trải nhiệm cuộc sống một mình đi”
Tư Dạ Hoằng nghe vậy cũng không ép buộc cô nữa mà anh lại đề nghị “Vậy để tôi giúp em dọn dẹp!”
“A! Không cần đâu anh là đại thiếu gia của Tư Thị thì không nên làm mấy việc chân tay như này. Để mình tôi làm là được rồi” Nhã Hân dứt khoát từ chối lời đề nghị của anh
Tư Dạ Hoằng cũng không để cô làm một mình mà anh lại nhìn cô làm được dù sao anh cũng là đàn ông, không thể để một cô gái chân yếu tay mềm như cô làm hết được “Thiếu gia gì chứ, tôi cũng là con người mà, phải làm mới có cơm ăn chứ”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết, đã giúp thì phải giúp cho xong chứ!”
Nhã Hân cũng không từ chối ý tốt của Tư Dạ Hoằng nữa mà gật đầu đồng ý.
Căn nhà mà Tư Dạ Hoằng mua cho cô rất đẹp, không cao sang lộng lẫy như những căn biệt thự đắt tiền khác mà nó hoàn toàn được dựng theo thiết kế rất đơn giản không cầu kì. Nhìn qua là một ngôi nhà đơn nhưng cũng có thể hai người ở được.
Bên ngoài còn có một mảnh vườn nho nhỏ để cô có thể trồng những loại rau, củ, quả tươi sạch. Cuộc sống chỉ cần đơn giản vậy thôi cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc với những ngày tháng sau này.
Đồ đạc của cô cũng không có nhiều, mọi vật dụng trong nhà đều được Tư Dạ Hoằng mua đầy đủ cho cô.
Nhã Hân cùng Tư Dạ Hoằng dọn dẹp lại căn nhà. Nói trắng ra là anh muốn giúp cô dọn dẹp nhưng toàn là cô dọn.
Nhã Hân đang lau nhà thì Tư Dạ Hoằng đi đến giật lấy cây chổi lau từ tay cô
“Để tôi lau cho, em làm việc khác đi”
Nhã Hân nhìn cách anh lau thì biết chắc chắn đây là lần đầu tiên anh cầm cây chổi. Anh lau đến đâu là lại giẫm chân lên đến đấy, chỗ lau sạch rồi lại bị anh dẫm lên cho thành bẩn. Nhã Hân lắc đầu đi đến lấy lại cây lau nhà từ tay anh.
“Anh làm việc khác đi để tôi lau cho, anhaf cứ lau kiểu vậy đến tối vẫn chưa sạch đâu”
Tư Dạ Hoằng quay lại nhìn thành quả mình lau, quả thật là những chỗ anh lau qua toàn những dấu chân lau đến đâu là dấu chân đến đấy. Không ngờ lau nhà đối với anh lại khó như vậy.
Tư Dạ Hoằng ngượng ngùng, rõ ràng là muốn giúp cô vậy mà lại càng tạo thêm việc, vướng tay vướng chân cô.
Nhã Hân nhìn được thành ý của Tư Dạ Hoằng khi anh đứng đấy không có việc gì làm mà chỉ nhìn cô lau nhà.
“Hay anh vào bếp giúp tôi lau dọn rồi sắp xếp bát lên kệ đi”
Tư Dạ Hoằng nghe vậy liền gật đầu quay người đi vào hướng nhà bếp.
Nhã Hân lau nhà trong thì một lúc sau cô nghe thấy tiếng lạch cạch từ trong phòng bếp phát ra. Cô chạy vào xem là đã xảy ra chuyện gì thì đập vào mắt cô thấy Tư Dạ Hoằng đang đứng bên cạnh một đống bát đổ vỡ
Tư Dạ Hoằng không biết giải thích thế nào mà chỉ nhìn cô rồi nhanh chóng chạy tới
“Em đừng lại đây, mấy thứ kia sẽ làm em chảy máu đấy. Để tôi thu dọn rồi sẽ đi mua lại cho em bát đũa mới”
Nhã Hân nhìn khuôn mặt anh tuấn trên trán rịn ít mồ hôi của anh thì xem ra là Tư Dạ Hoằng đã cố gắng hết sức để làm mấy việc này. Nhưng chắc có lẽ mấy việc này không phù hợp với đại thiếu gia như anh.