"Trụ, hôm nay cảm thấy khỏe không?"
Trong phòng khách, Bạch Hinh ngồi ở bên người Doãn Văn Trụ hỏi anh.
Thời gian ba năm, đều cùng người đàn ông này sống chung.
Ban đầu, điều kiện Cô đáp ứng Doãn Văn Thận một nửa là bởi vì cần dùng tiền gấp, một nửa kia là cảm động với tấm lòng của một người cha.
Lúc ban đầu cô thậm chí không thích người đàn ông này.
Nếu còn sống, lại vì sao đi tự giận mình nữa?
Anh có biết, có vài người muốn sống vẫn sống không được.
Cho nên đối với anh cũng là hơi xa lánh.
Thế nhưng lại vừa vặn phù hợp phản ứng của một cô gái mất trí nhớ.
Sau lại, dần dần hiểu rõ, Cô chỉ có thể nói Cô bắt đầu chậm rãi tiếp nhận anh, đến cuối cùng có chút cảm động.
Anh rất yêu cô gái gọi là Thê Thê, thật sự rất yêu.
Lúc anh nói đến những chuyện trải qua kia, thần sắc luôn là rất hạnh phúc, mắt xem như không nhìn thấy, cũng là sáng rỡ bốn phía, rất là động lòng người.
Khi đó, Cô có chút hâm mộ cô gái kia.
Nhưng cô cũng biết, giữa bọn họ cùng nhau đi tới cũng không vững vàng.
Cô thậm chí biết, cô gái kia đã không có ở đây.
Cho nên mỗi lần lúc anh nói đến những hồi ức kia, cô luôn cảm thấy lòng chua xót, có chút đau lòng người đàn ông này.
Nếu như sau này, anh biết mọi chuyện, lại phản ứng làm sao?
Cô là cô nhi, từ nhỏ đã không cảm thụ qua cái gì gọi là thân tình, nhưng mà ở chỗ này nhận được rất nhiều.
Từ lúc đầu chỉ là tính chất công việc, đến bây giờ đã không nỡ rời đi rồi.
Không phải tham luyến tiền tài, chẳng qua là tham luyến phần ấm áp này.
Nhưng cô thời khắc tự nói với mình, cô không phải cô gái trong miệng anh.
Thời khắc tự nói với mình, không thể thật sự trầm mê nữa.
Bằng không sẽ chỉ là sự bi ai của Cô.
"Thê Thê, anh đều thành thói quen rồi, thật không có chuyện gì, xem như không nhìn thấy, anh cũng có thể làm rất nhiều chuyện."
Doãn Văn Trụ giọng nói vẫn như cũ lười biếng mà mê người, khóe miệng của anh treo nụ cười nhàn nhạt nhìn Cô nói.
Xem như không nhìn thấy, nhưng cái dáng vẻ này của anh sẽ luôn khiến người cảm thấy anh đang hết sức chăm chú nhìn Cô.
Một tíc tắc này, Bạch Hinh đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cho dù Doãn Văn Trụ căn bản không nhìn thấy, Cô vẫn là cúi đầu, "Ừ, Trụ là giỏi nhất."
Cô biết người đàn ông này thật sự rất lợi hại.
Cho dù không nhìn thấy, ở trên thương trường Hô Phong Hoán Vũ như cũ.
Anh rất ưu tú, có lúc cô sẽ nghĩ có phải bởi vì trên người anh có quá nhiều thứ tốt, cho nên ông trời mới có thể nghĩ tới thu hồi một chút.
"Đúng rồi, Thê Thê, mới vừa rồi lúc anh nghe radio, nghe thấy nhà thiết kế mà em thích đã về nước. Sau này nhất định sẽ có nhiều quần áo đẹp hơn, đến lúc đó anh liền đem Thê Thê ăn mặc thật đẹp."
Doãn Văn Trụ cười nói, "Hơn nữa cảm giác tiếng nói của hai người rất giống nhau, chỉ có thể là anh nghe nhầm đi."
"Có thật không? Shine trở về nước?"
Bạch Hinh có chút hưng phấn.
Cô thích trang phục mà cô ấy thiết kế, không phải bởi vì nhãn hiệu thời trang đó mắc, mà vì Cô luôn có thể ở trong thiết kế đó tìm được một chút đồng cảm.
Cô vẫn rất muốn trông thấy cô gái có thể thiết kế ra loại trang phục đó.
Nếu như cô ấy đã trở về nước, có lẽ có cơ hội thấy một mặt.
Bởi vì cô cũng học ngành thiết kế thời trang, chỉ là cho đến giờ vẫn chưa làm ra được tác phẩm mình hài lòng.
Mà bây giờ vì thân phận, cũng không thể đi ra ngoài làm một ít chuyện.
"Anh biết em sẽ rất vui, chờ lần sau anh rảnh, dẫn em đi gặp cô ấy một chút."
Doãn Văn Trụ nói xong, trong giọng nói mang theo vài phần cưng chiều.
"Vâng, cám ơn anh, trụ."
Bạch Hinh trên mặt có sắc ửng đỏ, ánh mắt nhìn Doãn Văn Trụ tràn đầy cảm kích.
Tiếng của cô rất giống Phương Thê, nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn khác.
Dáng vẻ cô rất xinh đẹp.
"Đứa ngốc, nói cám ơn gì."
Giọng điệu của anh vẫn cưng chiều như cũ, dung mạo xuất sắc cộng thêm khóe miệng nụ cười yếu ớt kia khiến người động lòng, cho dù không nhìn thấy, vẫn như cũ có rất nhiều cô gái như bươm bướm bay về phía anh.
Cô luôn cho rằng.
Bọn họ cũng không có kết hôn.
Ở rất nhiều người đều cho rằng anh sẽ gấp rút kết hôn với cô, thế nhưng anh lại không làm như vậy.
Lúc thầm kín, anh nói với cô, Thê Thê, nếu như trong thời gian ba năm, đôi mắt của anh có thể nhìn thấy, chúng mình liền kết hôn.
Nếu như không nhìn thấy, vậy anh không muốn làm trể nãi em nữa.
Anh biết rõ như vậy rất ích kỷ, nhưng xin em tha thứ cho anh lần ích kỷ này.
Nhưng nếu như trong lúc này, em thích người khác, hãy xin nói cho anh biết, anh sẽ không cản em.
Bác Doãn Văn nói, này không giống lời nói của anh, nhưng anh thật sự nói ra.
Cũng có rất nhiều người nói, anh trở nên không giống như trước.
Cô không biết anh trước kia là một người ra sao, nhưng lúc anh nói những lời nói đó chính anh khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Lúc này, cách thời gian ước định còn mấy tháng, nhưng ánh mắt anh vẫn chưa nhìn thấy được.
Như vậy đến lúc giao ước, chính là lúc cô phải rời đi sao?
Cô đột nhiên phát giác, Cô có chút không bỏ được.
Cô hy sinh thời gian ba năm, nhưng ngược lại, cô nhận được cũng rất nhiều.
Cho nên từ rất nhiều mặt, đây đều là một cuộc giao dịch công bằng.
Nhưng mà bây giờ cô lại không muốn đội lên cái danh hiệu trong cuộc giao dịch này nữa.
Cô thật lòng muốn giúp bọn họ làm một ít chuyện.
Nhưng mà nghe qua những lời kia của anh, cũng không nhắc lại phần giao ước này nữa.
Dù thời gian sắp đến gần, cũng không nhắc qua.
Bí mật, Doãn Văn Thận từng nói với Cô.
Ban đầu nhất định là lòng tự ái của nó đang gây rối, thật ra thì căn bản nó không bỏ được con.
Ông còn nói, Tiểu Hinh, nếu như ba năm sau nó vẫn không nhìn thấy được, con có nguyện ý gả cho nó không?
Con cũng biết, Phương Thê đã chết.
Bác nghĩ ba năm sau, nó cũng có thể đón nhận đi.
Con là một cô gái tốt, nó sẽ thích con.
Mà khi đó, Cô cũng không trả lời.
Bởi vì Cô không phải nguyện ý.
Làm thành một thế thân giao cho một người đàn ông không thích.
Nhưng mà lúc này, Cô đột nhiên phát hiện mình có lẽ sẽ nguyện ý.
Có lẽ đúng như lời của bác Doãn Văn, bọn họ sẽ có kết cục tốt.
Nghĩ tới đây, Bạch Hinh chỉ có cảm giác mặt mình của bắt đầu nóng lên.
"Thê Thê, tại sao không nói chuyện?"
Tiếng nói của Doãn Văn Trụ đột nhiên ở bên tai cô vang lên.
Cô lúc này mới biết không ngờ anh ghé bên tai cô, vì vậy trái tim lại bối rối như vậy.
Lúc này, cô thấy Doãn Văn Thận và lão Vương đi ra, vội vàng nói: "Trụ, cha và lão Vương đi ra, chúng mình nên ăn cơm."
Lúc này, Cô lại cảm thấy may mắn khi anh không nhìn thấy.
"Ừ."
Doãn Văn Trụ gật đầu.
Tiếng của Thím Vương cũng ở lúc này vang lên, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, ăn cơm."
"Thê Thê, con mau đỡ tiểu trụ tới đây."
Doãn Văn Thận cũng cười nói.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ, thoạt nhìn tựa hồ bình tĩnh lại hạnh phúc.