Lão Vương nhìn phía ngoài xe, vừa lúc trên màn hình lớn có bài tin tức về Phương Thê.
Ông hơi giật mình, quay đầu lại nhìn Doãn Văn Trụ trong xe một cái, lại cuối cùng cái gì cũng không nói.
Xe từ từ thông, bọn họ cũng một đường quay về Doãn Văn gia.
Trước cửa đã có một cô gái đứng đó, nhìn thấy xe liền đi ra đón.
Cô mở cửa xe, khẽ mỉm cười, "Trụ, anh đã về."
Tiếng nói giống hệt như Phương Thê.
"Ừ, anh đã về, Thê Thê."
Doãn Văn Trụ đưa tay đến lòng bàn tay cô, cười với cô rất rực rỡ.
Bọn họ nắm tay đi vào, Lão Vương dừng xe xong, lại đi vào phòng sách của Doãn Văn Thận.
"Ông chủ."
Lão Vương do dự một hồi, vẫn là quyết định đem thấy được chuyện hôm nay nói cho Doãn Văn Thận biết.
"Lão Vương, chuyện gì?"
Doãn Văn Thận ngẩng đầu từ trong văn kiện lên hỏi.
Doãn Văn Trụ xảy ra chuyện như vậy, có một số việc cũng chỉ có thể dựa vào ông đi làm.
"Tôi hôm nay thấy Thiếu phu nhân."
Lão Vương lời nói thốt ra, sau đó lại vội vàng sửa lời nói: "Tôi thấy được Phương Thê tiểu thư."
"Phương Thê?"
Doãn Văn Thận buông cây bút trên tay, hỏi có chút kinh ngạc.
"Dạ."
Lão Vương gật đầu một cái.
"Ông không nhìn lầm đi, Phương Thê không phải đã ——"
Đã chết rồi sao?
Câu nói kế tiếp, Doãn Văn Thận không có nói ra, nhưng mà trong lòng bọn họ ai đều biết rõ.
Ba năm trước đây, bọn họ tận mắt thấy Phương Thê đã chết.
Ba năm sau, vì sao cô lại sống lại.
Là năm đó người kia không phải là cô, hay chỉ vì lão Vương nhìn lầm rồi?
"Tôi còn nhìn rất kỹ, là Phương Thê tiểu thư."
Lão Vương cũng là trả lời chắc chắc.
"Làm sao lại như vậy?"
Doãn Văn Thận lẩm bẩm: "Vậy ông làm sao không đi xác nhận một cái?"
Cõi đời này vì sao lại có người chết mà sống lại?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Tôi thấy trên màn hình lớn, hình như là một nhãn hiệu thời trang, nhưng mà tôi nhất định không nhìn lầm."
Lão Vương không hiểu những thứ mốt kia, chỉ biết người kia là cô bé khi xưa.
"Lão Vương, chuyện này trước tiên đừng ở trước mặt thiếu gia nói lỡ ra."
Doãn Văn Thận trầm mặc, mới lẩm bẩm.
Nếu như Phương Thê không chết, vậy thì ba năm nay cô ở nơi nào?
Biết Tiểu Trụ biến thành cái dạng này, cũng nhẫn tâm không trở về sao?
Tập đoàn Doãn văn, xem như đều có địa vị nhất định ở cả nước, năm đó Doãn Văn Trụ gặp chuyện không may, rất nhiều radio cũng truyền tin qua, thậm chí có rất nhiều ký giả cũng ngăn ở cửa muốn hỏi ra một ít chuyện.
Bởi vì này không phải một cuộc tai nạn xe cộ bình thường, mà là cố ý làm.
Khi đó, có rất nhiều lời đồn đãi.
Cho nên Doãn Văn Thận cảm thấy Phương Thê nếu không xảy ra việc gì, vậy tất nhiên là biết chuyện này, nhưng cô không có quay về.
Nhưng ông lại không tin cô gái kia sẽ là người như vậy.
Ông tự nhiên cũng là hi vọng bọn họ có thể gương vỡ lại lành, ông biết con trai mình thích Cô đến cỡ nào.
Nhưng mà tình huống bây giờ này, thế nhưng ông lại do dự.
Năm đó Doãn Văn Trụ gặp chuyện không may, trên đầu có máu tụ ép lên các sợi thần kinh thị giác, dẫn đến bị mù tạm thời, thế nhưng tạm thời đó đến cùng có bao nhiêu lâu ngay cả bác sĩ cũng nói không ra.
Ít nhất bây giờ còn chưa có tốt lại.
Không chỉ có như thế, còn đứt ba cây xương sườn, thương thế ở chân cũng rất nặng.
Quý Thư là muốn tánh mạng của anh, tự nhiên không có lưu tình, cho nên có thể giữ được mệnh đã vô cùng may mắn.
Ban đầu giải phẩu xong, anh vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ nói, có thể khôi phục thị lực không, có thể đứng lên không đều phải dựa vào chính anh.
Chuyện thứ nhất anh tỉnh lại, chính là muốn ông đi tìm Phương Thê.
Chẳng qua là sau khi biết được tình huống của mình sau, lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Ông biết, con vì không muốn cho con bé nhìn thấy cái bộ dáng này của nó.
Chỉ là Doãn Văn Thận vẫn đi tìm, ông nghĩ lúc này có lẽ cũng chỉ có Phương Thê có thể khích lệ Doãn Văn Trụ.
Ông không muốn xem con cam chịu.
Ông tốn rất nhiều thời gian tìm được manh mối, lúc đi đến nơi đó lại tận mắt thấy Phương Thê chết.
Mặc dù năm đó trên mặt có rất nhiều vết máu, thế nhưng dung mạo rõ ràng chính là Phương Thê.
Cho nên cuối cùng ông chỉ có vạn phần tiếc nuối, nếu như sớm một chút tới, có lẽ có thể cứu con bé.
Tin tức này, đương nhiên ông không dám nói cho Doãn Văn Trụ biết, sợ con chịu đả kích lớn hơn.
Đoạn thời gian đó, ông biết con trai của mình mặc dù không nói ra, nhưng đáy lòng vẫn là mong mỏi ông có thể tìm Phương Thê về.
Chẳng qua là trong lúc thời gian chậm rãi trôi qua, phần cam chịu của Doãn Văn Trụ ngày càng nghiêm trọng.
Doãn Văn Thận bắt đầu lo lắng.
Mà ở lúc này, ông vừa vặn gặp được một cô gái, tiếng nói của cô gái đó cùng Phương Thê rất giống nhau.
Vì vậy một ý nghĩ trong lòng ông thành hình.
Khi đó, ông chỉ muốn cho con trai của mình tỉnh lại.
Hơn nữa Phương Thê đã chết, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Vì vậy ông thuyết phục cô gái kia giả trang thành Phương Thê.
Dĩ nhiên, ông cũng sợ con trai của mình nhận ra.
Cho nên ông biên tạo một câu chuyện cũ.
Ông nói cho Doãn Văn Trụ, lúc tìm được Phương Thê, con bé thiếu chút nữa chết, chỉ là may mắn đã cứu về, nhưng mà bị mất trí nhớ.
Đứa bé không còn, chân cũng bị thương.
Mất trí nhớ, là cái cớ tốt nhất khiến Doãn Văn Trụ không đi nghi ngờ.
Quên mất tất cả, Phương Thê tự nhiên sẽ không giống như Phương Thê trước kia.
Nói chân bị thương, đó là muốn cho Doãn Văn Trụ không cần tự ti.
Nếu hai người đều bị thương giống nhau, vậy thì cùng nhau cố gắng tốt lên.
Sự thật chứng minh, cách này của ông có tác dụng.
Doãn Văn Trụ không hề cam chịu nữa, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận trị liệu.
Mặc dù là dùng gần một năm mới từ từ đứng lên được, nhưng bây giờ đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Chẳng qua là thị lực vẫn không khôi phục lại như cũ.
Ban đầu, Doãn Văn Thận cũng rất thích Phương Thê.
Nhưng ông lại không muốn đánh vỡ cục diện bây giờ.
Bọn họ quả thật rất bình tĩnh, cũng rất hạnh phúc.
Hơn nữa Bạch Hinh cũng là cô gái tốt, ông cũng rất thích con bé.
"Biết, lão gia."
Lão Vương lên tiếng gật đầu một cái.
Ông cũng là cùng với Doãn Văn Trụ một đường trôi qua, cho nên cảm nhận theo Doãn Văn Thận gần giống nhau.
Bây giờ thiếu gia rất hạnh phúc, cho dù chỉ là lừa gạt.
Nhưng nếu như mà biết rõ mọi chuyện, phần bình tĩnh này nhất định lại bị đánh rách.
"Lão Vương, tôi muốn suy nghĩ một tý nữa."
Doãn Văn Thận lại do dự.
Ông đã từng nghĩ qua, nếu như có một ngày Doãn Văn Trụ khôi phục thị lực, có thể trách ông không, xa lánh ông lần nữa.
Nhưng cho dù như thế, ông cũng muốn làm như vậy.
Tất cả chỉ vì hi vọng anh có thể hạnh phúc.
Cho dù phần hạnh phúc này mang theo lừa dối.
Nếu như Phương Thê có thể trở về, tự nhiên cũng là tốt, nhưng chuyện trước kia, giữa bọn họ hiểu lầm sâu như vậy.
Thời gian ba năm, tim cô còn tồn tại Tiểu Trụ sao?
Doãn Văn Thận không dám nghĩ tới.
Cho nên chỉ có thể tạm thời duy trì cái bộ dáng này.
Hơn nữa ông tựa hồ còn cần thiết điều tra chuyện không may năm đó Phương Thê gặp phải rồi.