Lúc Tư Mị lái xe đến trước nhà Phương Thê, Phương Thê đã dẫn tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đi ra khỏi cửa.
Anh mở cửa xe ra, đi tới, nhanh chóng ôm lấy tiểu Lạc Lạc mặc váy hồng, cười nói: "Tiểu Lạc Lạc, có nhớ chú không?"
Tiểu Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn anh một lát, "Chú là ai?"
"Tiểu Lạc Lạc, chú đau lòng quá, tiểu Lạc Lạc không nhận ra chú."
Tư Mị đáng thương nói với bé.
"Anh hai, chú đau lòng? Làm sao bây giờ?"
Tiểu Lạc Lạc đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Dạ ở một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hơi khó xử.
Phương Thê và Tư Mị lập tức hiểu rõ ra, hóa ra là Tiểu Dạ dạy tiểu Lạc Lạc nói như vậy.
Nhưng mà tiểu Lạc Lạc không biết phối hợp a.
"Tiểu Dạ, thằng nhóc này tới đây."
Tư Mị nhìn về phía Tiểu Dạ nói.
Tiểu Dạ đôi tay nhét trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, nào có vẻ mặt đáng yêu khi trước mặt Phương Thê và tiểu Lạc Lạc.
"Tiểu Dạ, con còn như vậy, chú sẽ không mang theo con đi ăn cơm."
Tư Mị cảm giác mình đối với cái tiểu quỷ này không có cách.
Ban đầu hỏi bé tại sao không thích anh.
Bé nói, bé không thích nhìn một người đàn ông già giả bộ đáng yêu giả bộ đáng thương.
Anh hoàn toàn bị đả kích.
Bé còn nói, đàn ông là phải bảo vệ phụ nữ, cho nên anh không đủ chững chạc, không thích hợp với mẹ bé.
Anh bị bé nói xong có chút tự ti.
Được rồi, có lúc đứa nhỏ này thành thục không giống trẻ con.
"Ngây thơ."
Tiểu Dạ khẽ hừ một tiếng.
Tư Mị cảm giác mình có chút vô tội, anh chỉ là thích trêu chọc tiểu Lạc Lạc, cùng thành thục lại không có gì liên quan.
Anh cảm thấy đàn ông phải chững chạc đồng thời, vẫn có cần thiết giữ vững tính trẻ con, đó mới có thể hòa mình vào trẻ con.
Chẳng qua là đứa nhỏ này quá kỳ quái mà thôi.
"Ngây thơ."
Tiểu Lạc Lạc cũng học anh trai mình nói, căn bản không hiểu ý tứ của từ ngữ đó.
Nói xong còn cười khanh khách.
"Thê Thê, anh cảm thấy được bi kịch của anh rồi."
Tư Mị đáng thương nhìn về Phương Thê.
"Tiểu Dạ, không thể không lễ phép như vậy."
Phương Thê nghiêng đầu đối với Tiểu Dạ nói.
Tiểu Dạ thật biết điều khéo gật gật đầu, "Mẹ, con biết rồi."
Tư Mị thật là muốn rơi nước mắt, đây chính là sự khác biệt đãi ngộ a.
Được rồi, anh sẽ học thành thục.
Anh không nói rõ tâm tư của mình, chẳng qua là lại bị thằng nhóc này đoán trúng.
Ba năm nay, anh cũng không có cố ý làm cái gì.
Nhưng lần nữa gặp gỡ Phương Thê, anh vẫn có cảm giác với Phương Thê, cho nên muốn tranh thủ nhìn một cái.
Thời gian ba năm, có một số việc có lẽ cô cũng quên rồi.
Tư Mị không cách nào xác định, bởi vì Phương Thê vẫn như năm đó, làm cho người ta nhìn không thấu nội tâm của cô.
Cho nên anh cũng không dám liều lĩnh.
Có lẽ từ từ đi sẽ tốt hơn.
Tư Mị mang theo Phương Thê bọn họ đi một tiệm ăn nhỏ xinh đẹp.
Chỉ là ăn cơm, Phương Thê thích nhưng nơi này, nếu như là xã giao, vậy thì lại là chuyện khác.
Cho nên Tư Mị chọn nơi rất được lòng của cô.
Nhưng mà nói lại, hình như trái ngược, đã nói là cô mời ăn cơm.
"Anh đi dừng xe, em và hai đứa nhóc đi vào trước."
Tư Mị giúp bọn họ mở cửa xe ra, cười nói.
Phương Thê gật đầu một cái, liền dắt tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ tay đi vào.
Nhân viên phục vụ tiến lên đón, hỏi: "Tiểu thư, mấy người ạ?"
Phương Thê hôm nay mặc rất tùy ý, tóc cũng cột lên, thoạt nhìn nhìn rất nhỏ.
Nhân viên phục vụ liếc nhìn hai đứa bé, mắt lại nhìn Phương Thê, cuối cùng vẫn là kêu tiểu thư.
Cô nghĩ, chắc là chị của mấy đứa nhỏ đi.
"Bốn người."
Phương Thê mới vừa trả lời, bên kia lại truyền đến một tiếng kêu, "Phương Thê?"
Sau đó có một cô gái đi tới, đi tới trước mặt cô, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, mới nói: "Thật đúng là bạn a."
Phương Thê liếc nhìn trước cô gái mấy lần, cũng nhớ lại.
Cô ấy cũng là người của thành phố C, trong nhà có mở công ty nhỏ, trước kia bạn học chung lớp 11- Đàm Tiểu Yến, sau lại không ngờ đỗ cùng trường đại học.
Vốn là quan hệ như vậy, hai người nên rất tốt.
Nhưng bọn cô có chút đối đầu.
Không phải Phương Thê muốn chọc cô ta, chẳng qua là cô ta xem Phương Thê không vừa mắt mà thôi.
Phương Thê nhớ, hình như là vì lúc học năm lớp 11, cô ta từng thích một bạn nam nhưng người đó lại thích Phương Thê.
Sau đó cô ta lại luôn là cố ý bới móc.
Thậm chí còn phá hư tình cảm của cô với một ít bạn năm lớp 11 đó.
Lúc học đại học, thấy cô theo đuổi Tần Tiêu Nhiên, cũng luôn châm chọc cô.
Nói thật, Cô cũng không muốn gặp đến cô ta.
Mấy chuyện đã qua, những người đó, đều khiến cô có loại cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời.
Lúc học năm 11 bởi vì cô ta, cuối cùng cô cũng không có bạn thân gì.
Lúc đại học, là bởi vì cô vội vàng đi làm, cũng không còn thời gian đi kết giao bạn bè.
Chỉ là ba năm nay, ở Italy, Cô lại có một tri kỷ.
Đối với Cô mà nói, bạn bè không cần nhiều, chỉ cần tri kỷ là tốt rồi.
"Ừ, bạn cũng ở đây ăn cơm sao?"
Phương Thê trả lời khách sáo.
"Không phải, đây là sản nghiệp nhà mình, cho nên cứ tới đây ăn đi."
Lúc cô nói lời này, trên mặt không khỏi tràn đầy đắc ý.
"À."
Phương Thê chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Đã nhiều năm như vậy, tínhthích khoe khoang cô ta vẫn không thay đổi.
"Ơ, đây là con của bạn?"
Đàm tiểu Yến lại chú ý tới tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ, không khỏi hỏi.
Phương Thê gật đầu một cái, Cô cảm thấy điều này cũng không có gì mất mặt.
"Bạn theo đuổi được Tần Tiêu Nhiên rồi à? Chỉ là đứa nhỏ này lớn như vậy, không phải năm hai mươi bạn liền sinh bé đi, khi đó Tần Tiêu Nhiên hình như còn chưa chịu bạn."
Lúc cô ta nói lời này, có tí chút châm chọc.
Cùng bằng tuổi, Phương Thê vẫn thanh thuần như một sinh viên, mà cô lại bắt đầu có chút già đi, cho nên đáy lòng luôn có mấy phần bất bình.
"Không, không phải của anh ta."
Phương Thê vẫn là nhàn nhạt trả lời.
Những chuyện trải qua kia, đối với cô mà nói thật sự đã trở thành quá khứ.
"Anh ấy chịu bạn à, thật là đáng tiếc, bạn với ông xã mình cùng tới đây sao?"
Trong lời nói kia rõ ràng có mấy phần cười nhạo, mà cô ta dường như rất có hứng thú xem một chút ông xã của Phương Thê.
"Mình chưa——"
Phương Thê muốn nói mình còn chưa kết hôn, dù sao cô cũng không cảm thấy bà mẹ độc thân có gì phải tự ti.
Chỉ là lúc này, một tiếng khác cắt đứt cô.
"Thê Thê, em quen sao? Cô giáo trước kia phải không?"
Tư Mị đi tới, ôm nhẹ Phương Thê, cố ý nói.
Anh không thích giọng điệu châm chọc của người đàn bà này.
Chỉ có một quán ăn thế này, có cái gì tốt để khoe khoang.
Phương Thê bây giờ có được thành tựu, xa so với cô ta cao hơn gấp mấy chục.
Nhưng Phương Thê luôn luôn khiêm tốn.
Mà dường như cô ta không để ý tới xu hướng thời trang, bằng không làm sao lại không nhận ra Phương Thê là ai?
Trong khoảng thời gian này, đài phát thanh vẫn thường xuyên tuyên truyền thương hiệu SUNSHINE.
Nghe vậy, mặt Đàm Tiểu Yến có chút khó coi, "Mình là bạn học của cô ấy, anh là chồng của Phương Thê sao?"
"Đúng vậy."
Tư Mị cười với cô rất rực rỡ, vốn dung mạo đã xuất sắc thêm phần sáng rỡ hơn.
Đàm tiểu Yến có tí chút ghen tỵ, không nghĩ tới Phương Thê không được Tần Tiêu Nhiên chọn, lại vẫn gả cho một ông chồng xuất sắc như thế.
Phương Thê biết mưu đồ của Tư Mị, cho nên cô cũng không có mở miệng giải thích.