Bận rộn một ngày, trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn đang rất phấn khởi, nếu như mượn cơ hội phát triển lần này, xã Xuân Trúc chắc chắn có thể có thêm một sự vươn mình nữa.
Ra khỏi Huyện ủy, Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu về nhà à?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Tôi về xem thế nào.
- Tối không có chuyện gì chứ?
Tiếng nói của Ôn Phương rất nhẹ, cái tay kia có chút không tự nhiên nhéo vào quần áo của mình, tuy nhiên, dáng vẻ của cô ấy lại có vẻ rất tùy ý, ánh mắt nhìn về phía trước.
Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Ôn Phương, hắn đột nhiên phát hiện bây giờ ánh mắt của Ôn Phương đã có chút thay đổi, nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Ôn Phương có sự thay đổi như thế nào. Nghĩ đã lâu không ở nhà cùng cha mẹ, liền nói:
- Tôi muốn ở cùng cha mẹ, đã lâu lắm rồi tôi không về thăm họ rồi!
Hình như rất thất vọng, Ôn Phương gượng cười nói:
- Nói đúng, phải ở cùng cha mẹ nhiều một chút, vậy được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay anh cũng đã quá mệt rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Đúng vậy! phải về nhà xem như thế nào!
Hai người quay đầu bước đi.
Ngồi trong xe do Vương Báo Quốc lái, Diệp Trạch Đào khép hờ hai mắt, lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ của dự án đó. Trung tâm quan trọng nhất của dự án đó chính là đem đến cho người dân trong thôn lợi ích lớn nhất. Có tài nguyên, điều đầu tiên phải làm chính là tạo phúc cho dân.
Xe dừng lại ở cửa nhà, nhìn Vương Báo Quốc lái xe rời đi, lúc này Diệp Trạch Đào mới đi vào nhà mình.
Trên đường đã gặp không ít hàng xóm, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đối với hàng xóm mà nói chính là một nhân vật vượt trội, sớm đã truyền ra tin tức hắn lên làm chủ tịch xã, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Trạch Đào đã có chút kính nể.
Diệp Trạch Đào lại thể hiện rất đúng mực, không ngừng cười với mọi người.
Khi vào cửa nhà mình, nhìn thấy anh rể đang giúp làm thức ăn ở trong nhà.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không đi làm à?
Biết bây giờ Lâm Phi rất bận, nhìn thấy anh ấy ở nhà có chút bất ngờ.
Bà Tôn Trí Phương đã ngạc nhiên vui mừng chạy ra hỏi:
- Trạch Đào, con về rồi sao?
- Con làm việc ở huyện, có thể có hai ngày nghỉ.
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Hôm nay anh nghỉ
Lâm Phi cũng cười nói.
Bà Tôn Trí Phương đã lôi Diệp Trạch Đào ngồi xuống ghế sô pha, đau lòng nói:
- Mẹ thấy con, người gầy đi nhiều, mẹ thấy người ta làm Chủ tịch xã đều vừa béo vừa trắng, sao con làm Chủ tịch xã lại vừa đen vừa gầy!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Mẹ không nghe nói, bây giờ một số người nước ngoài không có chuyện gì đều muốn đi phơi nắng sao? Đây là khỏe mạnh!
Đánh Diệp Trạch Đào một cái, bà Tôn Trí Phương cười mắng nói:
- Thằng ranh này tưởng rằng mẹ không hiểu à! Con mệt lắm à!
Nói xong liền lớn tiếng nói với Lâm Phi:
- Lâm Phi, đi mua một con gà về, để mẹ hầm tẩm bổ cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vội vàng chặn Lâm Phi đang chuẩn bị đi nói:
- Mẹ, mẹ cũng thật là, anh rể đã đủ bận rồi, đừng nhiều chuyện, con vừa ăn ở tiệm rồi, điều cần bây giờ là những món anh thanh đạm một chút.
Lúc này bà Tôn Trí Phương mới gật đầu nói:
- Được, mẹ làm cho con chút gì ngon.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lâm Phi lắc đầu.
Lâm Phi cười, lại đi vào bếp.
Thực ra Diệp Trạch Đào thật sự đã mệt, đi vào phòng liền nằm xuống giường ngủ.
Bà Tôn Trí Phương rón rén, nhẹ nhàng đi vào nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào, kéo chăn đắp cho hắn, đau lòng vô cùng.
Sự thay đổi của Diệp gia đều là do Diệp Trạch Đào mang đến, điều này cả nhà đều hiểu. Nhìn thấy con trai mình có tiền đồ như vậy, bà Tôn Trí Phương cũng cảm thấy mở mày mở mặt với mọi người.
Diệp Trạch Đào bị tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho bừng tỉnh, lúc nhìn điện thoại, là điện thoại của Lưu Mộng Y gọi đến.
- Anh Diệp, sao có một chỗ tài nguyên vật liệu đá như vậy mà không nói với em một tiếng?
Lưu Mộng Y cười hỏi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Tin tức của em nhanh nhạy thật, chuyện này em đã biết rồi!
Lưu Mộng Y cười nói:
- Chuyện của anh có bao nhiêu mà e không biết.
- Việc này cũng vừa mới xác định, chắc sẽ không có nhiều sự chênh lệch.
Diệp Trạch Đào nói.
Lưu Mộng Y nói:
- Em gọi cuộc điện thoại này cho anh mục đich chính là lo rằng trong chuyện này các anh triển khai hoạt động không hợp lý sẽ dẫn đến một vài kết quả không tốt.
Diệp Trạch Đào cũng đang lo lắng chuyện này, cũng muốn nghe ý kiến của Lưu Mộng Y, liền nói:
- Em có đề xuất gì hay không?
Lưu Mộng Y nghiêm túc nói:
- Anh Diệp, chuyện này e có thể biết, đã thể hiện rằng đã có người theo dõi anh, các anh chỉ là một huyện nhỏ, trong tỉnh thành có quá nhiều người đang nhằm vào dự án đó. Không ít người muốn là người buôn bán không cần vốn. Một mẩu giấy nhắn tin nhỏ đã đủ để bị mất tài nguyên của các anh, cho nên, anh phải có một khả năng phi thường mới có thể làm tốt chuyện đó.
Diệp Trạch Đào luôn lo lắng chuyện này, nói:
- Chuyện này đã báo lên Huyện ủy, Huyện ủy cũng vô cùng coi trọng. Tôi đang làm phương án, sẽ tiến hành báo cáo với thành phố.
- Có thể nói một chút về nội dung phương án của anh không, tôi giúp anh xem xét một chút?
Lưu Mộng Y nói.
Diệp Trạch Đào không có ý nghĩ lo Lưu Mộng Y làm điều bất lợi cho mình, nên tiến hành thuyết minh phương án của mình với Lưu Mộng Y .
Nghe xong phương án của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y khâm phục nói:
- Anh Diệp, cừ quá, nếu như thật sự có thể phát triển thành kiểu mẫu mà anh nói, cả xã Xuân Trúc của các anh sẽ sống rồi! Ý tưởng này của anh chưa từng có người nào sử dụng ở Trung Hoa. Sử dụng một sản nghiệp mới trỗi dậy làm cho một vùng nghèo khó thoát khỏi đói nghèo, từ đó đi lên giàu có. Điều này phù hợp với tư tưởng của Trung ương. Anh yên tâm, em sẽ giúp anh triển khai hoạt động việc này. Sau khi phương án của anh được in ra, anh gửi một bản cho em nhé. Anh thấy thế nào?
Mắt Diệp Trạch Đào liền sáng lên, hỏi:
- Nếu như phiền phức quá, thì em đừng có lo!
- Không phiền phức, đây là một chuyện tốt, anh yên tâm đi, nếu như nhiều bên tiến hành triển khai hoạt động, chắc chắn sẽ thúc đẩy xây dựng khu công nghiệp đó. Đến lúc đó em cũng sẽ hẹn một số doanh nghiệp đến chỗ các anh cùng tham gia xây dựng. Nhất định sẽ biến lý tưởng của anh trở thành sự thực!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc quá nghèo đói, mục đích của tôi chỉ có một. Cho dù ai có thể thu lợi được ở đây đi chăng nữa, đầu tiên phải giúp xã Xuân Trúc thoát khỏi nghèo khó, phải tạo phúc cho người dân nơi đây!
Lúc này Diệp Trạch Đào căn bản không nghĩ đến những chuyện khác, mục đích của hắn đã rõ ràng, muốn đến đây kiếm tiền không phải là không thể, nhưng có một điều kiện, đó chính là phải làm cho mỗi mét vuông đất đai thật sự giàu có lên.
Lưu Mộng Y xúc động, nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh Diệp, sắp tới em sẽ dẫn một vài thương nhân đến xã Xuân Trúc xem xem, nếu như được, sẽ tiến hành một số đầu tư.
Diệp Trạch Đào biết nếu như lại nói cảm ơn với Lưu Mộng Y sẽ không thích hợp lắm, điều này nhất định sẽ làm cho Lưu Mộng Y không vừa lòng , liền không nói cảm ơn, mà nói:
- Được, tôi sẽ đi cùng mọi người.
Lưu Mộng Y vui vẻ nói:
- Tốt lắm, cứ thế nhé.
Dập máy, cơn buồn ngủ của Diệp Trạch Đào đã hoàn toàn biến mất. Nằm trên giường nhìn trần nhà, tiếp tục suy nghĩ chuyện làm thế nào phát triển xã Xuân Trúc.
Có cuộc điện thoại này của Lưu Mộng Y, nghĩ đến sau lưng Lưu Mộng Y có thể có lực lượng hùng mạnh, mạch suy nghĩ của Diệp Trạch Đào đột nhiên rộng rãi ra. Hắn phát hiện sự phát triển của xã Xuân Trúc không phải là có hạn chế, nên mở rộng tầm mắt một chút, mở mang thêm chút nữa.
Lấy từ trong túi công văn ra cái bản đồ đã bọc cẩn thận từ lâu, Diệp Trạch Đào chăm chú xem của bản đồ. Sau khi xem một lượt, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, vị trí địa lý của xã Xuân Trúc thật ra vô cùng đẹp, nếu như mở rộng giao thông thì xã sẽ là nơi giáp giới với ba tỉnh.
Là trung tâm của ba tỉnh. Đến lúc đó, hoàn toàn có thể tiến hành phát triển trên nhiều phương diện.
Nếu như nguồn tài nguyên trọng tâm là vật liệu đá đã khởi động thì nó sẽ là sợi dây thừng kéo theo là khu giao dịch dược liệu.
Khu giao dịch sản phẩm phụ gia, khu sản xuất hàng mây tre, nếu như lưu lượng người nhiều, du lịch cũng sẽ phát triển, càng có thể làm một khu giao lưu hàng hóa.
Giao thông!
Diệp Trạch Đào lại thở dài một tiếng, tất cả đều bị tắc ở vấn đề giao thông. Nếu như giao thông phát triển, nơi đây chính là vùng đất vàng, ai nói nơi đây không thể phát triển.
Nghĩ lại, Diệp Trạch Đào lại cười, nếu như thật sự có thể làm ra một khu công nghiệp lớn, ba mươi mấy km đường sẽ không phải là vấn đề. Các xí nghiệp đều có thể tham gia xây dựng, đến lúc đó mọi người đều bỏ ra một ít tiền, thì việc tu sửa con đường hoàn toàn không còn là vấn đề. Hơn nữa, nếu như có thể nhận được sự cho phép của tỉnh, chẳng nhẽ tỉnh sẽ không làm việc này sao?
Điều mà Diệp Trạch Đào không biết là lúc này Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đang chờ điện thoại của hắn.
Thôi Vĩnh Chí đương nhiên trực tiếp gọi cho Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt.
Điện thoại vừa thông, Thôi Vĩnh Chí liền nói với Hứa Phu Kiệt:
- Bí thư Hứa, có một chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.
Sau khi Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan mới phát hiện thành phố Hắc Lan cũng không đơn giản như vể ngoài của nó. Các phe phái đấu tranh với nhau cũng vô cùng kịch liệt. Mỗi ngày đều phải dành nhiều công sức để làm cho cân bằng. Gần đây càng muốn mượn chuyện để hiểu về năng lượng của mình. Đúng lúc đang không tìm ra phương hướng, thì nhận được điện thoại của Thôi Vĩnh Chí. Nghe Thôi Vĩnh Chí báo cáo xong, mắt Hứa Phu Kiệt liền sáng lên, lớn tiếng nói với Thôi Vĩnh Chí:
- Các anh lập tức lên thành phố báo các tỉ mỉ với tôi.
Nói đến đây, Hứa Phu Kiệt còn nói:
- Đúng rồi, dẫn cả đồng chí Diệp Trạch Đào đến, tôi muốn nghe cậu ấy báo cáo.
Thôi Vĩnh Chí không vì chuyện Hứa Phu Kiệt bảo dẫn theo cả Diệp Trạch Đào mà không vui, y hiểu rất rõ, trong suy nghĩ của Hứa Phu Kiệt, sức nặng của mình không lớn bằng Diệp Trạch Đào.
Triệu Vệ Giang cũng tiến hành báo cáo với Chủ tịch thành phố Địch Mãnh.
Sau khi Địch Mãnh nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, yêu cầu huyện lập tức đến thành phố tiến hành báo cáo với ông ta.
Có yêu cầu của thành phố, sau khi Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang chạm trán liền gọi điện thoại gọi Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đến Huyện ủy. Chuyện phương án xem ra phải làm suốt đêm rồi.
Diệp Trạch Đào vốn dĩ đang suy tư, sau khi nhận được điện thoại do Thôi Vĩnh Chí gọi đến, liền biết thành phố cũng coi trọng chuyện này, ra khỏi phòng liền nhìn thấy cả nhà đều đang lẳng lặng ngồi ở phòng khách, không lớn tiếng nói chuyện, giống như là sợ làm ồn tới hắn.
Thấy vậy, một cảm giác ấm áp trào lên trong lòng hắn!